Tống Cáp nếu đã nói muốn đi thì sao Lục Bạch lại dám không suy xét đến cảm thụ của hắn để cản lại, để Lạc Vân và Thẩm Thanh dẫn đường cho họ rời đi. Bọn Thẩm Thanh trước đã từng đi nên đường đi cũng ngắn lắm, chưa đến một canh giờ, họ đã đứng trước một con đường nhỏ.
“Chính là ở đây, cứ đi theo con đường nhỏ này là có thể lên núi.” Thẩm Thanh nói.
Lục Bạch cười đáp: “Đa tạ Thẩm đại ca, chúng tôi cáo từ, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.”
“Nếu có duyên, nhất định có thể gặp lại.” Thẩm Thanh kéo Lục Bạch qua, nhỏ giọng nói: “Tử Hề, cái này cho ngươi.”
Nói rồi anh ta cầm một khối ngọc bài đưa cho Lục Bạch, Lục Bạch vừa thấy, bên trên có khắc tên của Thẩm Thanh, xem tính chất thì chắc chắn đây là vật quý báu. Y vội vàng từ chối: “Cái này tôi không thể nhận đâu.”
Thẩm Thanh cứng rắn nhét vào tay y, thành khẩn nói: “Chuyện của ta và Vân nhi ít nhiều đều có sự giúp đỡ của Tử Hề. Ơn này trọn đời khó có thể quên, nếu như có một ngày, Tử Hề cần sự giúp đỡ, chỉ cần gửi ngọc bài này Thẩm gia trang ở Bắc Xuyên, dù ta có vượt qua núi đao biển lửa, ta cũng đến giúp Tử Hề.”
“Từ Hề vạn vạn lần hãy nhận đi, chớ nên từ chối.” Thẩm Thanh nhìn y.
Lục Bạch thấy vậy, đành phải nhận nó bỏ vào trong lòng, “Thế thì, ngọc bài này cứ để Tử Hề giữ, sau này sẽ trả lại cho Thẩm đại ca.”
Thẩm Thanh gật gật đầu. Kéo Lạc Vân cùng cáo từ hai người rồi rời đi, bọn họ vẫn còn những nơi đẹp đẽ để thưởng thức, chặng đường hãy còn dài.
Sau khi hai người họ rời đi, Lục Bạch và Tống Cáp liếc nhau, Lục Bạch mím môi, cúi đầu ánh mắt lóe lóe sáng, cũng chẳng thèm quan tâm đến anh ta nữa, đi theo con đường nhỏ.
Tống Cáp nhìn bóng dáng y, cũng đi lên đường.
Cả hai đều không nói gì.
Đường là đường núi, có rất nhiều dốc đứng, muốn đi được thì phải bò lên rất mệt mỏi. Nhưng Lục Bạch như thể trong lòng có khí, liên tiếp bò lên dốc, mệt đến độ mồ hôi tuôn ra như suối, đầu óc cũng có chút choáng váng.
Đi hai bước nghỉ hai bước, trong lòng y có chút nghi hoặc, mình đã đi chậm vậy rồi mà sao vẫn không thấy Tống Cáp tiến lên đi cùng. Nghi hoặc thì nghi hoặc chứ y cũng không quay đầu lại xem, cứ đi thẳng về phía trước.
Trên đường cứ cách một đoạn là có một phần đất bằng, thoạt nhìn có vẻ là nơi dùng để nghỉ ngơi. Đợi Lục Bạch đến nơi bằng phẳng đầu tiên thì đã cảm thấy có chút đứng không vững, y vừa cố đứng lên trong đầu đã chao đảo một trận, tầm mắt đen xì còn người thì mềm nhũn cả ra.
Đầu y choáng váng, dưới chân lảo đảo, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, té xỉu ra mặt đất.
Nhưng y không có chạm đất, tiếp được y là một thân hình cường tráng, người nọ dịu dàng vuốt ve y, y còn nghe được dường như có người thở dài nói: “Cố chấp như thế làm gì.....”
Sau đó hôn mê bất tỉnh, lại vô tri giác.
Tống Cáp ngồi dưới đất, ôm chặt y vào trong lồng ngực mình, nhìn khuôn mặt tuấn tí tái nhợt của Lục Bạch, vươn tay tinh tế vuốt ve đôi mắt như họa mi của y, lòng hoảng hốt vô cùng.
Hơi hơi cúi đầu xuống, cánh môi ấm áp chạm vào mặt y, bắt đầu từ hôn môi, tới trán rồi tới cằm, tinh tế và thân mật. Kéo dài một hồi lâu, cuối cùng lại quay lại đôi môi màu đỏ nhạt nọ.
Ngậm lấy môi y, liếm láp mềm nhẹ nhưng cũng tràn đầy bá đạo xâm chiếm từng tấc lại từng tấc, như thể muốn nuốt chửng y vào trong bụng. Tống Cáp kìm lòng không được, càng ngày càng nặng, càng ngày càng dùng lực, mút, triền miên.
“Ngươi cự tuyệt đi, Tử Hề, sao lại không cự tuyệt....Tử Hề, ta thích ngươi.”
Tống Cáp rốt cuộc cũng nhắm hai mắt mình lại, ôm Lục Bạch lại càng chặt hơn, nhấm nháp cả môi trong môi ngoài của y, mỹ vị nhân gian sao so được với thứ này.
Nhưng như thế nào cũng không đủ, Tử Hề không đáp lại hắn, Tử Hề không biết hắn thích y đến nhường nào, Tử Hề còn đang hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại sẽ quên.
Hắn bỗng nhiên có cảm giác mình thật giống một tên điên!
Không hiểu sao lại thích y, ngay cả chính bản thân mình cũng không biết tại sao từ lần đầu tiên đã bắt đầu để ý đến y, nhìn y vui vẻ, muốn cho y cả thế giới, dù cho y không đáp ứng cũng muốn theo đuổi, vẫn muốn kề cận, không bao giờ buông tay.
Ai cũng nói cuộc đời hắn đạm mạc đến cực điểm, không yêu không cầu, nhưng lại chẳng có ai biết, một khi hắn đã yêu một ai rồi thì sẽ điên cuồng đến mức nào.
Không yêu thành tiên, yêu thì thành ma.
Cuối cùng Tống Cáp hôn lên mắt y, từ từ nhắm hai mắt vào rồi sa vào, một hồi lâu sau mới ôm ngang lấy Lục Bạch rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trong những dâm từ diễm khúc đều từng có viết: “Ôm lấy người mình yêu, đón gió hồng trần, ủng người trong lòng.”
Trước kia không tin, nhưng vụng trộm nhìn người ta cuối cùng lại ôm một chút mong đợi, nay có thể thật sự âu yếm ôm lấy người mình thương trong ngực, thế mới biết đó quả nhiên là sự thật.
Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười, như mộc xuân phong. Ngay cả ngày đông cũng trở nên ấm áp đến lạ.
Một lúc sau, Tống Cáp hơi mệt. Lại đi về phía trên vài bước, xuyên qua rừng cây và cỏ dại, sau đó đến một con đường xếp từng hàng đá xanh, Tống Cáp ôm y đi lên trên, không đến một lát, đã thấy một bức tường đỏ.
Ngoài tường sơn lâm tuyệt sắc, trong tường là ấm trang dịu dàng.
Ấm trang là sinh ý của Lạc gia nơi kinh thành, chỉ mở cửa ngày đông, Tống Cáp ôm y đến cửa trước, chỉ thấy tường đỏ dát ngọc cao ngất, nhìn từ bên ngoài thì cảm thấy to lớn hơn vạn phần.
Lần đầu tiên đi đến ấm trang, không nghĩ đã bị tiểu tư ngoài cửa liếc mắt cái đã nhận ra, tiểu tư vui sướng muốn phần, cực kỳ có mắt bỏ qua hành động ám muội giữa hai người, khom người vấn an: “Tham kiến đại tướng quân, tướng quân muốn dùng suối ạ?”
Tống Cáp cúi đầu nhìn Lục Bạch vẫn bất tỉnh như trước, trầm giọng nói: “Một đêm thì được, mặt khác, không được để lộ chuyện này ra ngoài.”
Nói rồi lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra, đưa cho tiểu tư: “Mau đi an bài đi.”
“Vâng, con hiểu rồi. Mời tướng quân!” Tiểu tư cúi thấp đầu cung kính mời Tống Cáp vào.
An bài cho Tống Cáp một sương phòng ở phía đông, nơi đó nằm ở phía trong cùng của ấm trang, tuy rằng xa xôi nhưng lại chính là gian tốt nhất của ấm trang, trong phòng có đầy đủ đồ dùng, khắp nơi đều có hương hoa, vật phẩm khắc lan, ngọc thạch trong suốt, vừa thanh lịch vừa phú quý.
Tống Cáp tưởng cho tiểu tư rồi nói bọn họ không được quấy rầy, tiểu tư liên tục dạ vâng rồi cúi đầu rời đi.
Ôm Lục Bạch vào trong phòng, đặt y lên trên giường. Tống Cáp nhìn bài trí trong phòng, vòng qua phía sau bình phong có một con đường nhỏ, đường rất ngắn, bất quá chỉ đi vài bước là đến, sau đó sẽ thấy vài khối cự thạch đặt bên trong, phía sau cự thạch là một ôn tuyền tự nhiên đang tỏa ra hơi nóng.
Lục Bạch còn đang ngủ, lúc này nhất định không được tắm nước nóng, Tống Cáp cân nhắc xem mình có nên tắm không, thuận tiên đợi y luôn.
Nghĩ bụng là hắn cởi quần áo liền, treo cả lên trên giá cạnh ôn tuyền, mà bên cạnh đã chuẩn bị quần áo tắm chuyên dụng, chỉ đợi người tắm mặc vào.
Tống Cáp ngâm mình trong ôn tuyền mới cảm thấy cả người thư sướng, tựa hồ như mọi ưu sầu lo lắng mấy ngày qua đều bay đi mất. Thư sướng đến độ ngay cả xương cốt cũng cảm thấy tê dại thoải mái khiến lòng hắn rung động không thôi.
Khó trách người trong kinh thành đều thích ôn tuyền, hắn hôm nay mới được thử lần đầu, quả nhiên là rất thoải mái.
Sương khói lượn lờ, bốn phía đều là đá ấm tự nhiên, như thể một nơi rất gần thiên đường. Tống Cáp tựa vào thành tuyền, nằm ngửa trên tảng đá, không hề nhúc nhích.
Lẳng lặng tắm rửa, lẳng lặng chờ đợi.