Sáng sớm, một số cửa hàng trên phố vẫn còn chưa mở cửa, Tiêu Diệu Thường đã đặt chỗ ở một nhà hàng trong thành phố Ngô, bảo mọi người ra đó ăn sáng, uống trà.
Vẫn còn sớm nên Tạ Đạo Niên không muốn đánh thức Lục Yên. Sau khi cả nhà ngồi xuống, Tiêu Diệu Thường nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Sao không thấy Tiểu Yên?”
Tạ Đạo Niên đang tráng lại cốc chén, Trần Lộ cười nói: “Vì không nỡ lòng nào gọi ai đó dậy sớm a.”
Tiêu Diệu Thường cười, “Ai ui, thật là biết quan tâm a.”
Tạ Đạo Niên rót trà Thiết Quan Âm * cho mọi người, “Bà uống trà ạ.”
(*thiết quan âm: là tên một loại trà, trà Thiết Quan Âm nổi tiếng với vị trà dịu ngọt thơm ngon, làm tinh thần nhẹ nhàng, sảng khoái.)
“Được rồi, mau ăn đi, đừng khách sáo với bà a.”
Tạ Vân Bằng nhìn vào thực đơn, nói: “Dì, cháu nó không còn nhỏ nữa, dì đừng nuông chiều nó quá.”
Tiêu Diệu Thường nói, “Nhưng dì vẫn muốn nuông chiều, Trường Canh rất hiểu chuyện, chẳng lẽ lại không được đối xử như vậy với một đứa bé hiểu chuyện a?”
“....”
“Bố uống trà ạ.”
Tạ Vân Bằng nhận lấy chén trà, liếc xéo anh một cái, không nói gì nữa.
Gọi rất nhiều món, nhân viên mang lên đầy một bàn, sủi cảo tôm bốn màu(1), bánh gạo cuộn(2), bánh bao nhân đậu(3), bánh rán mặn(4), DimSum(5), bánh bông lan quảng đông(6), chân gà....
(1)sủi cảo tôm bốn màu: sủi cảo nhân tôm, có bốn cái, bốn màu khác nhau.
(2)bánh gạo cuộn: từ gốc là “肠粉” = (hán việt) tràng phấn = (việt hóa) bột ruột, bánh bột gạo hình cái ruột (lòng).
(3) bánh bao nhân đậu
(4) bánh rán mặn: từ gốc là “咸水角” = bánh mặn. Nguyên liệu và cách làm khá giống với bánh rán mặn của Việt Nam nên ta để là “bánh rán mặn“.
(5)dimsum: từ gốc là “叉烧包” = bánh bao nhân thịt nướng, còn có tên gọi khác là Dimsum, Dim sum là phiên âm quốc tế của “điểm tâm”, hiểu đơn giản là bữa ăn lót dạ, nhưng nó còn mang một nghĩa khác là “chạm vào trái tim” (điểm - chạm, đánh vào và tâm - tim).
(6) bánh bông lan quảng đông: tên gọi khác của bánh mara
Hầu như đều là các món mà Tạ Đạo Niên thích, bà vẫn nhớ rất rõ.
Tạ Đạo Niên cảm thấy ấm lòng, liên tục gắp thức ăn cho Tiêu Diệu Thường. Cả gia đình vừa ăn vừa trò chuyện, nói về chuyện tương lai của Tạ Đạo Niên, nói về những sự thay đổi gần đây, bầu không khí vô cùng ấm cúng.
“Trường Canh, muốn làm công chức thì cứ làm đi, nhà mình có khá nhiều người làm công chức, về sau có gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vâng ạ.”
Kết thúc bữa ăn, Tạ Đạo Niên lấy lý do đi vệ sinh, đi ra sảnh thì cũng thấy Tạ Vân Bằng đang ở đấy.
Tạ Vân Bằng lấy tiền ra thanh toán, hỏi anh, “Nhà vệ sinh đi hướng này?”
..... “.....”
Tạ Vân Bằng cầm hóa đơn thanh toán trên tay, hừ một tiếng, “Nhóc con xấu xa, đừng nghĩ rằng ông bố này không biết con nghĩ gì.””Con không dám ạ.”
“Con ngược lại rất dám đó.”
Quay về phòng ăn, Tạ Đạo Niên gọi mấy món ăn để mang về, cả nhà đứng lên chuẩn bị ra về, bà đến quầy thanh toán thì người ta bảo đã có người thanh toán rồi, bà tỏ ra bất lực, nói: “Sao các cháu lại cướp việc tính tiền với bà vậy? Bà già này khó khăn lắm mới về đây được một chuyến, muốn mời các cháu ăn một bữa thôi mà.”
Tạ Đạo Niên đi đến ôm vai của bà, thì thầm, “Bà, không phải bà còn muốn đi núi Quan Âm với mẹ cháu à? Nếu đi muộn thì sẽ phải chen lấn vì có đông người lắm đó ạ.”
Trần Lộ được đà nói thêm luôn, “Đúng rồi, hai dì cháu mình đi đi, còn phải mất thời gian gọi xe nữa.”
Mẹ con bà quá quen với việc xử lý tình huống như này, Tiêu Diệu Thường ngây ngốc bị dụ dỗ đi.
Hai mẹ con, mẹ một câu, con một câu, khi xe đến Tiêu Diệu Thường liền bị kéo lên xe, lời muốn nói còn chưa nói hết. Tạ Đạo Niên và Tạ Vân Bằng đi sau, hai bố con, bố thì nhìn con, con lại nhìn bố, nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt nhau, nên mỗi người đều tự đi làm việc riêng của mình.
.....
Khi Tạ Đạo Niên đi đến sân của chung cư Tử Trúc Uyển, thì đã thấy Lục Yên đang ngồi ở ban công chờ anh, sau khi vào nhà, nhìn thấy cô mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với một cái quần short, vừa mới gội đầu xong, tóc vẫn còn ướt sũng.
Anh để đồ ăn sáng xuống, “Sao lại gội đầu vào giờ này?”
Lục Yên nhìn túi đồ ăn sáng trong tay của anh, “Tối qua không kịp gội, Trường Canh, sao tự dưng lại đến nhà hàng Ngô Thành mua đồ ăn sáng thế?”
“Sáng sớm hôm nay đến đó ăn sáng.”
Lục Yên lau tóc, le lưỡi, “Lúc đó em vẫn còn đang ngủ.”
“Anh hiểu rõ em mà, qua đây, ăn sáng đi.” Anh lấy cái khăn trong tay cô để giúp cô lau tóc, Lục Yên ngồi ăn trên ghế sofa.
“Sủi cảo tôm này ăn ngon quá.”
Tạ Đạo Niên hỏi cô, “Bác gái đâu?”
“Mẹ đi làm rồi.”
Cô gắp một cái sủi cảo đưa đến bên miệng anh, Tạ Đạo Niên nói, “Anh ăn rồi.” Cô không nghe, anh nhìn cô, đành phải* há miệng ăn.
*đành phải: từ gốc là “无奈” = bất đắc dĩ, không biết làm sao, không có cách nào.)
A Bảo liên tục kêu meo meo dưới chân hai người, cái mũi thính của nó đã sớm ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, thân thể mập mạp thể hiện rõ sự thèm thuồng, Tạ Đạo Niên lấy tăm xiên một cái chân gà đưa xuống cho nó, sau khi được cho đồ ăn con mèo mập mạp màu cam chạy nhanh đi như một cơn gió.
Ăn sáng xong, Lục Yên hỏi anh, “Trường Canh, anh về cửa hàng luôn à?”
“Tối mới về, bà và mẹ đều đi lễ chùa rồi.”
Lục Yên đứng dậy đi vào phòng cầm một cái khăn tay ra, đưa cho anh xem, “Theo anh thì bà có thích cái này không?”
Lúc trước Tạ Đạo Niên đã thấy cái khăn tay này rồi, khi đó họa tiết vẫn chưa được thêu xong, thế mà bây giờ đã làm xong rồi, anh nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của cô, hỏi cô, “Em thức cả đêm qua để thêu cái này?”
Lục Yên gật đầu.
Anh im lặng một lúc ----- “Đồ ngốc, bà vẫn còn ở đây hai ngày nữa cơ mà.”
“Tại em lo lắng mà.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô, “Lo lắng cái gì? Có anh ở đây rồi.”
Lục Yên ôm lấy anh, “Em không muốn anh phải lo lắng một mình.”
“Đừng lo lắng, bố không “đánh” lại được bà đâu.” Bây giờ Tạ Vân Bằng đã tức giận với anh rồi, nếu như là trước đây, ông sẽ chỉ im lặng không nói gì*, đến bao giờ anh nhận sai thì mới thôi.
(*im lặng không nói gì: từ gốc là “不声不响” = vô thanh vô tức, âm thầm)
“Anh có một tấm kim bài miễn tử* to như vậy á?”
(*kim bài miễn tử: thẻ bài miễn chết)
Anh nhéo mũi cô, “Phải nói là, các trưởng bối đều là kim bài miễn tử.”
Lục Yên nở nụ cười, vùi mặt vào trong ngực anh.
Bộ ngực đầy đặn đè lên ngực anh, còn có thể cảm nhận được quả anh đào đang cứng lên.
Tạ Đạo Niên ghé vào tai cô, “Em không mặc đồ lót?”
Nó đâm vào người anh!
Lục Yên lùi người ra, lấy tay che ngực, gật đầu.