Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 54: Chương 54: Ánh bình minh 2




Editor: Yang3S

_____________

Cơm nước xong xuôi, Tạ Đạo Niên liền bị Tạ Vân Bằng gọi lên phòng nói chuyện, Lục Yên cũng không thể kéo anh lên giường, nhân lúc rảnh rỗi, anh đưa cô vào trong hẻm nhỏ hôn một lúc lâu mới thả cô đi.

Về đến nhà, Lục Yên cảm thấy bất ngờ khi thấy một đôi giày của đàn ông được để trên kệ giày, còn có giày của Đào Nhạc.

Mẹ không cần đến quán bar à?

Cô bước nhẹ nhàng vào phòng khách, đứng im nghe xem có tiếng động gì không, sau đó, có một giọng nói của một người đàn ông phát ra từ phòng trong. A Bảo đi đến dưới chân cô, kêu meo meo meo meo, Lục Yên ôm nó lên, ra khỏi nhà, đóng cửa lại, đi ra vườn hoa ở giữa sân, ngồi ở đó một lúc lâu.

Hương thơm của hoa Thất Lý Hương nồng nàn khiến người ta say, Lục Yên bế A Bảo ôm vào lòng, không ngừng vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.

Cô nhìn nó với đôi mắt sũng nước, yên lặng một lúc lâu, lâu tới mức ngón tay có cảm giác tê tê, A Bảo liếm tay cô.

“A Bảo, em nói xem người đó có phải là người đàn ông đến nhà mình lúc trước không?” Lục Yên cẩn thận nghĩ lại chiều dài của đôi giày, gật đầu. “Nhất định là người đó.”

“Em nói xem, lần này, mẹ có nghiêm túc không?”

“Meo meo ~”

Không phải là cô chưa từng gặp những người theo đuổi Đào Nhạc, nhưng những người trước Đào Nhạc đều từ chối, cũng chưa bao giờ có bạn trai cố định, mấy năm nay, hình như mẹ có một chút biểu hiện của sự cô đơn.

Thật ra cô rất muốn có một người đàn ông đối tốt với Đào Nhạc, Lục Yên không quan tâm người đời nghĩ gì, cô chỉ muốn mẹ được một người đàn ông yêu thương.

Lần này còn mang người đó về nhà, chắc là nghiêm túc rồi?

Lòng của Lục Yên cảm thấy có chút chua sót, biết rằng bà đã vì cô mà cố gắng làm việc rất nhiều, không chỉ là tiền bạc, còn có tình yêu, tối nay cô còn biết, mẹ vậy mà lại tự mình đi tìm Trần Lộ.

Hai người nói chuyện gì chứ?

“A Bảo? Em có cô đơn không?” Cô hỏi câu này, cũng chính là muốn hỏi Đào Nhạc.

“Meo meo ~”

“Còn bao lâu nữa chứ?”

Những lời này, không chỉ là hỏi Đào Nhạc, cũng đang tự hỏi chính mình.

Một tiếng sau, Lục Yên hóng gió đã lâu, cô đặt A Bảo lên đùi, nặng muốn chết, Lục Yên ôm nó lên, để xuống bên cạnh, “Em đúng là nên giảm cân, giảm một nửa đồ ăn vặt.”

“------- meo meo!”

Lục Yên nhìn thấy người đàn ông lúc trước từng đến nhà mình đi xuống cầu thang, rất cao to, bước chân vội vã, lúc đi qua vườn hoa, thấy Lục Yên, sững sờ luôn tại chỗ.

Lục Yên ôm A Bảo, nhìn ông, dường như là muốn nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt ông.

Bác trai này thoạt nhìn có vẻ đang rất khó chịu, ông im lặng, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói một câu, “Cháu là... Tiểu Yên đúng không?”

Ánh đèn đường chiếu xuống, Lục Yên nhìn thấy vết son môi trên cổ của ông.

Lục Yên cúi đầu, “Vâng ạ.”

“Chào cháu, bác là Ngụy Tĩnh Hàm.”

Khi Lục Yên nghe thấy câu này, thì trái tim dường như bị vỡ ra, gió bắt đầu nổi lên, cơn gió lành lạnh, lại có chút vị chua.

Ngụy Tĩnh Hàm nhìn cô con gái giống hệt Đào Nhạc, nhìn cô thoạt nhìn có chút hài lòng, lại có chút phiền muộn.

Ông còn muốn nói tiếp, Lục Yên nhanh chân hơn so với ông, cô nghẹn đỏ mặt, giọng nói có chút gấp gáp, “Đối xử với mẹ cháu cho tốt.”

Nói xong vội vã ôm A Bảo bước đi.

Ngụy Tĩnh Hàm nhìn bóng lưng của cô, cho đến khi cô lên đến lầu mới rời đi.

Lặng lẽ mở cửa, Đào Nhạc đang uống nước, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc xoăn rối tung, dáng vẻ lười biếng, ngón tay gõ xuống mặt bàn.

“Mẹ!”

Đào Nhạc giật mình, suýt nữa thì làm rơi cái chén đang cầm trên tay xuống đất, thấy Lục Yên đang đứng ở cửa ôm A Bảo, vẻ mặt trầm tĩnh.

Con gái trở về lúc nào? Sao lại ôm A Bảo? Có phải đã biết được điều gì rồi không?

Thực ra bà vốn là muốn tìm cô nói chuyện, nhưng lại không ngờ phải để cô gặp cảnh bất ngờ này.

“Sao nào, sao đã về rồi? Không phải còn phải đến trường sao?”

“Con đi thực tập.”

Đào Nhạc chỉnh sửa lại áo ngủ cho ngay ngắn, “Vậy à.” Bà bước đến gần, cầm lấy tay cô, Lục Yên không có phản kháng, để mặc bà kéo mình ngồi xuống sofa, Đào Nhạc nhìn vẻ mặt của cô, thử hỏi, “Về được một lúc lâu rồi?”

Lục Yên gật đầu.

Đào Nhạc thở dài, “Con biết hết rồi?”

Lục Yên gật đầu.

Khuôn mặt Đào Nhạc co lại, có chút đau đầu, “Ông ấy, là....”

“Con biết, là cái bác lần trước đến đây.”

Đào Nhạc có chút luống cuống, bà rút một điếu thuốc ra định hút, suy nghĩ lại một lúc, lại từ bỏ ý định, không hút nữa.

“Có trách mẹ không?”

“Không trách, mẹ, mẹ nên tìm từ sớm, không nên chờ đến tận bây giờ.”

Mẹ cũng đã 42, lãng phí mất một nửa cuộc đời.

Bà cười ảm đạm, “Nếu như có thể gặp được người đó thì đã tìm từ sớm.”

Hai mẹ con đều giống nhau.

“Bác ấy, là người như nào ạ? Bác ấy có đối xử tốt với mẹ không?”

Nhắc đến ông ấy, vẻ mặt Đào Nhạc liền dịu đi, “Ừm, vô cùng tốt, đối xử với mẹ cũng rất tốt.”

“Thật ra, mẹ vốn là muốn nói sớm cho con biết, nhưng con bận rộn việc thi đấu, mẹ sợ làm con phân tâm.”

Thì ra là vậy.

“Bác ấy làm nghề gì ạ?”

Đào Nhạc nghĩ đến ông ấy, mỉm cười, “Là ông chủ của một tiệm sửa xe, từng sửa xe cho mẹ một lần.”

Lục Yên nghĩ đến thỏi son lần trước, một ý nghĩ hiện lên trong đầu, chậm rãi mở miệng, “Mẹ, mẹ theo đuổi bác ấy?”

Đào Nhạc liếc nhìn cô một cái, dùng tay cốc vào đầu cô mấy cái, Lục Yên cười cười ôm lấy tay bà.

“Vậy được rồi.”

Đào Nhạc nhẹ nhàng xoa tóc của cô, nhẹ giọng nói, “Yên Yên, mẹ từ chức rồi.”

Thảo nào gần đây mẹ không đi làm.

“Sao đột nhiên lại từ chức ạ?”

“Công việc này tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu làm tiếp thì cũng không tốt lắm, con còn phải lập gia đinh, sao có thể để cho người khác coi thường được chứ?”

“Con vẫn còn trẻ mà.”

“Không trẻ nữa, mẹ của con cũng tìm được người rồi, mẹ định cùng người khác mở một trung tâm giảm béo, không cần phải tăng ca về muộn nữa.”

Đúng là yêu vào có khác, Lục Yên ôm chặt lấy bà, “Mẹ, mẹ cực khổ rồi, để con nuôi mẹ được không?”

“Vẫn còn sớm, con lo học cho tốt đi.”

Lục Yên hỏi bà, “Mẹ sẽ kết hôn với bác ấy?”

Đào Nhạc cúi đầu xuống suy nghĩ một lúc, “Không biết, đi du lịch khắp nơi đã.”

Lục Yên nghe những lời này, cũng hiểu được tám chín phần, Đào Nhạc là người thận trọng* như vậy, nếu đã thừa nhận thì nhất định sẽ lâu dài.

(*thận trọng: hết sức cẩn thận, luôn có sự đắn đo, suy tính kĩ lưỡng trong hành động để tránh sai sót)

Đào Nhạc thở dài, “Con không biết được lúc con theo đuổi Trường Canh, mẹ đã sợ đến mức nào đâu, bộ dạng liều mạng theo đuổi cho bằng được rất giống mẹ hồi còn trẻ.”

Nhưng may mắn là, đều gặp được người tốt.

“Mẹ, Trường Canh không phải là người như vậy.”

Lục Yên nhớ tới cuộc nói chuyện vào kỳ nghỉ hè của cô của Tạ Đạo Niên, cô mỉm cười nhẹ nhàng, “Rất giống, ánh mắt của mẹ tốt, vận may cũng tốt.”

“Mẹ, bác ấy bao nhiêu tuổi vậy?”

“Ngụy Tĩnh Hàm, đã từng kết hôn một lần.”

Hai người đều có con riêng, con trai của của Ngụy Tĩnh Hàm đi theo người vợ trước, còn bà thì mang theo Lục Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.