Chim én bay ngang qua, không để lại dấu vết
Một đôi bay mềm mại trắng nõn đang khâu từng bộ phận hình thành con gấu bông nhỏ, mũi kim lên xuống nối liền các bộ phận lại, đây là việc Lục Yên thích làm nhất.
Đào Nhạc thường xuyên đi làm, không thể chăm sóc cô, bình thường Lục Yên làm bài tập xong liền đi gấp máy bay, sau đó cho máy bay cất cánh, cô chạy theo sau nó.
Máy bay bay, cô đã trưởng thành.
Vì vậy, cô đã nghĩ ra rất nhiều ý tưởng.
Tìm hiểu cấu trúc của thực vật, lấy kính lúp để nhìn vòng tròn năm tuổi của cây, nhìn lên bầu trời đầy sao vào ban đêm, không có việc gì làm thì chơi cùng với A Bảo.
Nhìn cô có vẻ cô đơn, nhưng hình như cũng không cô đơn.
Khi hoàng hôn xuống, các con đường đều bị nhuộm thành màu cam, những đám mây lơ lửng trên bầu trời, đứng im không di chuyển.
Trong một thế giới mà không ai biết, Lục Yên đã thử làm rất nhiều việc.
Tuy cô đã 22 tuổi, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự tò mò đối với thế giới ngoài kia.
Cô luôn to gan lớn mật thử làm mọi thứ, Đào Nhạc đã khiến cô trưởng thành, nhưng cô vẫn còn cất giữ trong mình nhiều khao khát.
Bây giờ, cái khao khát này mang tên Tạ Đạo Niên.
Lúc này, cô ăn cơm xong, mở cửa sổ ra, bị ánh chiều tà chiếu đỏ mặt. Cô mỉm cười, vào phòng thay một cái váy màu đỏ, đi một đôi giày da màu đen, buộc tóc lên, A Bảo chạy vòng quanh chân cô, cô cúi người ôm nó lên, “Có muốn đi ngắm hoàng hôn không?”
“Meo meo ~~ “ Nó không hiểu gì, chỉ biết là chủ nhân của nó muốn dẫn nó đi chơi.
Lục Yên buộc một sợi dây vào cổ của nó, dắt nó đi “Em thấy chị giống một nhà ảo thuật không? Em chính là thú cưng của chị.”
A Bảo gãi đầu, thân thể mập mạp lăn một vòng trên sàn nhà.
Lục Yên vỗ đầu nó, “Đi thôi.”
Lục Yên dắt A Bảo đi, gặp mấy bà cụ đang chơi mạt chược dưới gốc cây, dừng lại chào hỏi.
Trong đó có một bà cụ vừa chơi và đút thức ăn cho cháu trai ăn, bà cụ đó đang gọi cô.
“Tiểu Yên à, ba bà kia đánh con gì thế? Tiểu tổ tông của ta nghịch quá.”
Mạt chược của bà cụ đang bị lộn xộn, Lục Yên sắp xếp lại cho bà cụ, nhìn kỹ một chút, biết bài có cơ hội thắng.
Đưa mấy con lên, sau đó có người đánh bát đồng*, Lục Yên hô lên, “Lật lên, lật lên nào” (*bát đồng là tên một con bài.)
Ba bà cụ nhìn qua, cười lớn lên.
Lục Yên cười đem bài ngửa ra, Đào Nhạc chơi mạt chược rất giỏi, Lục Yên học được không ít từ bà, đây cũng là trò chơi duy nhất mà cô có thể thắng Tạ Đạo Niên.
Chơi mấy ván, qua lại được một vòng, Lục Yên nhìn bài trong tay, thấy không tệ lắm.
Quả nhiên không tệ, sờ một cái bài tiếp theo là tứ điều.
“Sờ bài.”
Kê hồ*! ( *tên bài)
Mặc dù bài này không lớn, nhưng cũng đủ để thắng.
Ba bà cụ đổ bài xuống, nói, “Thắng? Sao nhanh thế?”Lục Yên gật đầu, hai bà cụ còn lại nói, “Ván tiếp theo không cho chơi hộ nữa.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Lục Yên cười cười rồi đi, A Bảo cũng chạy theo sau.
Hoa mộc miên* được trồng đầy hai bên đường, hoa đỏ rụng xuống đầy đường, đi đến đầu đường, một con ngựa trắng đang vui vẻ lăn mình trên đống hoa rụng đó.
A Bảo vơ lấy mấy bông hoa đùa nghịch, thừa dịp chưa có ai, Lục Yên đi dạo một vòng, một bông hoa rơi xuống làn váy của cô, sau đó trượt xuống đống hoa mộc miên dưới đường.
Lục Yên híp mắt ngắm nhìn hoàng hôn, cả khuân mặt đều đang cảm thấy ấm lên.
Cô đột nhiên rất muốn đi gặp anh, ôm anh nhìn cảnh đẹp trước mắt này.
Cô dắt A Bảo chạy, dẫm lên những cánh hoa màu đỏ, vội vàng chạy đến cuối đường.
Đi ngang qua tiệm giặt của chị Bạch Mân, cô nghe được tiếng cãi vã nhau sau cánh cửa nhà, dừng bước chân, tiến gần vào nhìn.
Qua tấm cửa sổ bằng kính, cô nhìn thấy chồng chị Bạch Mân say rượu đang cầm cái mắc áo đánh chị, chị Bạch Mân chỉ biết ôm đầu mắt nhắm lại, cả người co lên, trên cánh tay đều là vết thương.
Lại đánh vợ.
Lục Yên cảm thấy rất tức giận, cô nghĩ ra một cách, không muốn bị con ma rượu kia phát hiện, cô nhanh chóng ôm A Bảo đến một góc.
“Mẹ mày, đồ đàn bà thối, một ít tiền cũng không có, còn kiếm làm cái gì nữa.” Anh ta chửi rủa xong liền cầm tiền liền bước đi, bước chân không vững.
Lục Yên từ trong góc nhìn ra, mím môi lại, nhìn vào trong phòng, chị Bạch Mân không còn ở đó nữa, A Bảo trong ngực cô dường như cảm nhận được gì đó, kêu meo.
Có một số người, sinh ra đã xấu, lớn lên thành kẻ mặt người dạ thú.
Cô nhìn xung quanh, tìm công cụ, “Không thể để cho anh ta cứ thế mà đi được.”
Khuân mặt Triêu Cường đỏ bừng, tay anh ta cầm tiền, cho dù đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, anh ta vẫn muốn đi đến quán bar uống rượu, tìm một cô nàng xinh đẹp.
Trời bắt đầu tối, hắn cảm thấy buồn đái, tìm được một cái hẻm nhỏ, không thèm nhìn xung quanh xem có ai không, đã cởi quần ra đái.
Ngay lúc anh ta híp mắt lại, liền có một chuỗi pháo nhỏ được ném đến dưới chân anh ta, bùm bùm tiếng pháo nổ, anh ta bị giật mình la lớn lên, nước đái dính ướt quần.
Vẫn chưa phản ứng kịp, đã lại có một cái pháo nữa ném đến, anh ta vì bị pháo nổ mà bước lùi lại phía sau mấy bước, đầu óc không tỉnh táo, thậm chí không nhìn thấy ai, la lên, “Con bà nhà nó, tên khốn kiếp nào... “
Còn chưa chửi xong, đã lại có một chuỗi pháo nữa được ném qua, anh ta sợ quá chạy trối chết, chờ pháo nổ hết, anh ta bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nhặt lên một cái gậy bằng gỗ.
Mà Lục Yên, đã sớm nhân cơ hội anh ta đang chửi rủa thì ôm A Bảo chạy xa rồi.
Cô chạy rất nhanh, A Bảo được ôm trong ngực bị kích động, kêu meo meo meo, vẻ mặt cau có, Lục Yên lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Đạo Niên.
“ Trường Canh, nhanh lên, đến hẻm nhỏ đợi em.”
Tạ Đạo Niên nghe thấy tiếng cô thở gấp, tưởng rằng cô có chuyện gì, đang định hỏi thì cô đã cúp máy.
Anh đến ngõ hẻm đợi cô, một lúc sau thấy cô mặc váy đỏ đang chạy về phía anh, được đèn đường chiếu rọi xuống, như một ngọn lửa đang di chuyển. A Bảo cũng đang chạy nhanh ở phía sau, cái mông như bay lên.
Vẻ mặt cô vui mừng, không nói gì, Tạ Đạo Niên cũng cười theo cô, cô vươn tay, Tạ Đạo Niên kéo cô lại gần anh.
Một nụ hôn nặng nề rơi xuống, Tạ Đạo Niên lùi về sau mấy bước, bị cô đè lên tường, hai người hôn nhau ở nơi góc tối, cô vẫn đang thở dốc, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt anh, từng lỗ chân lông của anh đều cảm nhận được sự nhiệt tình của cô.
Hôn đã lâu, khí oxy cũng đều bị tiêu hao hết, anh buông cô ra, thở dốc nói, “Có việc gì xảy ra mà vui vẻ như thế?”