Editor: Yang3S
________
Lật sang một trang mới, năm mới cũng đã trôi qua, hoa Thất Lý Hương cũng đã rụng hết, cây hoa gạo thì đang nở những bông hoa đỏ thắm. Một cơn gió thổi qua khiến những chiếc lá rụng dưới đất bị cuốn vào tạo thành một cơn lốc nhỏ hình nón, sau đó lại có một cơn gió khác thổi qua, hai cơn gió va chạm vào nhau, rồi tan biến.
Tạ Đạo Niên đã hoàn thành bài thi viết, Lục Yên rất hồi hộp về kết quả của anh, anh hỏi cô, “Em không tin anh?”
“Không phải, nhưng mà, nhưng mà, em nghe đồn rằng kỳ thi này sẽ chỉ chọn những người con ông cháu...... “ giọng nói ngày càng nhỏ.
Tạ Đạo Niên véo vào má của cô,“Vớ vẩn, không cần lo lắng cho anh.”
Nếu anh đã nói như vậy rồi thì cô cũng cảm thấy yên lòng hơn.
Gần đây Lục Yên liên tục tham gia các cuộc thi, Tạ Đạo Niên cảm thấy cô cứ như vậy sẽ quá sức, nên đã khuyên cô cứ từ từ.
Cô trả lời một cách hùng hồn, “Anh đã đi làm rồi, nếu em không tích lũy ít vốn, thì sau này sẽ phải uống gió Tây Bắc.”
Vào đầu tháng 5, đã có kết quả vòng thi viết, Tạ Đạo Niên đứng thứ hai của cuộc thi.
Lục Yên nhìn màn hình máy tính, tự lẩm bẩm, “Em phải nỗ lực hơn nữa.”
Sau vòng thi viết là vòng phỏng vấn, Lục Yên không làm phiền anh, để anh có thể chuẩn bị tốt cho cuộc thi, trong khi đó thì cuộc thi mà cô tham gia cũng đã có kết quả, người ta gửi giấy thông báo về báo cô đã đoạt giải.
Các bạn cùng phòng đều hỏi, Tiểu Yên, cậu đã chuẩn bị tốt cho việc tốt nghiệp rồi à? Còn một năm nữa mà, sao lại vội vàng như vậy?
“Tớ muốn phấn đấu cho bằng anh ấy.”
Bạn bè cùng phòng cảm khái, “Bao giờ tớ mới gặp được một người bạn trai đôn đốc mình học hành đây a?”
Lục Yên đi đi về về, tham gia nhiều cuộc thi hơn, tay nghề của cô ngày càng được nâng cao, trong căn phòng Tử Trúc Uyển, các tác phẩm của cô được trưng bày kín cả một tủ kính, Đào Nhạc thấy cô ngày nào cũng thêu thùa may vá, không nhịn được nói, “Mắt sắp cận đến nơi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Sắp xong rồi, sắp xong rồi, còn mấy mũi kim nữa thôi ạ.”
Đào Nhạc thấy cô nghiêm túc như vậy, lời nói đã chuẩn bị mấy ngày hôm nay lại nghẹn lại nơi cổ họng rồi nuốt xuống bụng.
Sáng sớm Lục Yên đi mua đồ ăn sáng, thấy bác Thất, vẻ mặt bác ấy đang rất vui vẻ, bàn tay nặn bánh cũng rất mạnh mẽ, Lục Yên hỏi bà, “Bác Thất, có chuyện gì khiến bác vui như vậy?”
Mỗi lần nghe được câu hỏi kiểu này, bác Thất đều không che giấu được khuôn mặt tươi cười.
“A Lâm tỉnh lại rồi.”
A Lâm là tên con trai của bác ấy.
Lục Yên cười nói, “Thật ạ? Vậy thì tốt quá rồi.”
Bác Thất chắp hai tay lại thành hình chữ thập (十), cảm thán, “Đúng vậy, đúng vậy, ông trời phù hộ a.”
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của bác Thất, Lục Yên lại nghĩ đến cuộc trò chuyện lúc trước của mình và Trường Canh.
Cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, vậy mà hy vọng duy nhất cũng không còn, thì còn biết hy vọng điều gì nữa?
Thật may, bác Thất đã chờ được đến ngày hy vọng của bác trở thành sự thật.
Lục Yên đi đến tiệm giặt để lấy quần áo cho Đào Nhạc, Bạch Mân bước ra, mặc một cái váy freesize màu xanh lam, nhìn cái váy không được chỉnh tề cho lắm, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt phúng phính, khí sắc rất tốt.
Bạch Mân đưa quần áo cho cô, “Tiểu Yên, quần áo của em đây.”
Lục Yên gật đầu rồi đưa tay ra nhận lấy, “Cảm ơn chị Bạch Mân.”
“Em chào chị Bạch Mân ạ.”
“Ừm, lần sau gặp a.”
Sau khi thấy cô đi khỏi tầm mắt, Bạch Mân đi vào nhà, Triêu Thành đã làm xong bữa sáng, cô từ từ bước tới, nhẹ nhàng ôm eo anh từ phía sau.
Anh hôn cô một cái “Có mệt không?”
Bạch Mân lắc đầu, cô bám vào áo anh, khuôn mặt lo lắng, “Anh, chúng ta rời khỏi đây đi?”
Ở đường Phân Phương này, bọn họ quen khá nhiều người, nếu cứ tiếp tục như này thì sớm muộn cũng bị đồn thổi những lời không hay.
Triêu Thành ôm cô vào lòng, “Ừm, đợi em ly hôn với nó, anh sẽ đưa em đi.”
Bạch Mân gật đầu, vùi mặt vào ngực anh.
Hai người ôm nhau thắm thiết trong căn phòng bếp chật hẹp, giống như mối quan hệ của hai người, ngay cả chỗ xoay người cũng không có.
Một mối quan hệ bị người đời coi là loạn luân, háo hức chờ một tia sáng chiếu vào góc nhà, ở trong cuộc sống vô cùng tăm tối này, cô vẫn phải bước ra một bước.
.......
Một vài ngày sau, cuối tuần.
Lục Yên về đến nhà, dọn dẹp nhà cửa một chút, A Bảo lăn qua lăn lại trên sàn nhà, cầm cuộn len của cô chơi đùa, cái bụng sắp to tròn như trái bóng rồi.
Lục Yên kéo cuộn len ra, nhưng bị A Bảo đè lên nên không kéo ra được.
“Em nhìn lại mình đi, mập ú thành hình dáng gì rồi? Mau đứng lên!”
“Meo meo~~ “
Có tiếng chuông cửa vang lên, Lục Yên ra mở cửa, có một người đàn ông mặc quần áo lao động đứng ở bên ngoài, lịch sự giữ một khoảng cách với cô, hỏi, “Xin hỏi, đây có phải nhà của Đào Nhạc không?”
Người đàn ông nhìn chỉ khoảng 40 tuổi, rất cao, khuôn mặt đoan chính, bộ quần áo lao động mặc trên người là của nhân viên sửa chữa, Lục Yên nhận ra đây là đồng phục của một cửa hàng ở phía nam của thành phố Ngô.
“Đúng rồi, có chuyện gì vậy bác?”
Người đàn ông đó lấy ra một thỏi son, “Đây là đồ cô ý để quên lại.”
Mẹ đi đâu mà lại để quên thỏi son lại chỗ người ta?
Lục Yên vừa định giơ tay ra nhận thì Đào Nhạc bước đến, giọng nói lười biếng, “Đứng ở bên ngài làm gì? Vào nhà đi a.”
Bọn họ quen nhau?
Vẻ mặt có người đàn ông này vốn đã có chút kỳ lạ, sau khi nhìn thấy Đào Nhạc thì lại càng kì lạ hơn. Ông đưa thỏi son cho Lục Yên, “Tôi vẫn còn giữ thỏi son màu đỏ của em.”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Lục Yên đóng cửa lại, xoay người lại thì thấy Đào Nhạc đang cười, tò mò hỏi, “Mẹ, bác ấy là ai vậy?”
Đào Nhạc lấy lại thỏi son, xoay thỏi son lại nhìn, phát hiện chỗ bị sứt của thỏi son đã được gắn lại, bà càng cười tươi hơn.
Đào Nhạc chỉ nhìn cô rồi cười mà không trả lời câu hỏi của cô.
......?
Lục Yên thấy mẹ bước đi từng bước duyên dáng, nhìn có vẻ rất vui vẻ?
Hình như gần đây xảy ra rất nhiều chuyện tốt a.
.....