Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 61: Chương 61: Mùa xuân 3




Editor: Yang3S

_______

Khi đi làm, mấy người đồng nghiệp nam nói với nhau, trong Tổng cục này, ăn mặc trang phục chỉnh tề, Tạ Đạo Niên là đẹp trai nhất, thường xuyên có mấy em gái lợi dụng chuyện công việc để đến tìm anh để nói chuyện, còn có mấy em gái khác thì ngại ngùng chỉ dám nhìn anh qua lớp cửa kính, trong ánh mắt tràn ngập trái tim. Có một số đồng nghiệp nữ lớn tuổi tụ tập lại kéo anh ra nói chuyện phiếm, hỏi thăm có bạn gái hay chưa, nhà có mấy người, kinh doanh cái gì, anh thành thật trả lời, mấy cô mấy bác tiếp tục hỏi những câu khác nhưng cũng không khai thác thêm được gì.

Phương Tư Hiền nhiều lần nói với anh, “Làm việc với cậu, bọn tớ đều bị so sánh là không bằng cậu, đến cả các cô gái cũng không tới tìm bọn tớ.”

“Vậy lần sau cậu đứng đầu đi.”

“.....”

Tạ Đạo Niên rất lễ phép với các đồng nghiệp trong Tổng cục, những lúc đi qua hành lang gặp bác gái lao công cũng gật đầu chào hỏi lễ phép, bác lao công thấy chàng trai này đẹp trai, bàn tay cầm cây chổi cũng ngơ ngẩn lại, cười híp cả mắt lại, sau đó Tạ Đạo Niên cũng cười lại với bác gái đó, mỗi lần mấy người Phương Tư Hiền đi ngang qua phòng trà nước, đều có thể nghe thấy mấy cô bác lao công nói chuyện:

Ai ui, hôm nay, chàng trai đó lại cười với tôi đó, tuổi đã lớn rồi nhưng vẫn chịu không nổi a.

Trong năm đầu đi làm, Tạ Đạo Niên vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy, nhưng mỗi lần anh ra ngoài công tác, thì đều được các đối tác khen ngợi, nào là lớn lên đẹp trai như vậy, lại có một người bác làm trưởng ban tốt bụng như vậy... Những điều này đều làm cho nhóm bạn của Phương Tư Hiền cảm thấy thất bại.

Với lại, cuối tuần nào anh cũng về quê, bọn họ nghĩ chắc chắn ở thành phố Ngô có gì đó lôi kéo cậu ta về.

......

Gần đây trong tổ có một cô gái mới đến, tên là Tương Mạn Lệ, là người mới được điều đến, bề ngoài lanh lợi đáng yêu, có một nụ cười tương đối đáng yêu.

Ngày đầu tiên đến thì mang rất nhiều quà đến tặng mọi người, Tạ Đạo Niên cũng được tặng một món quà.

Trời đang đổ mưa, Tạ Đạo Niên đứng trước khung cửa sổ phòng trà nước, nhìn bầu trời u ám, nhìn anh có gì đó rất bí ẩn, khí chất hơi xa cách có nét gì đó rất quyến rũ, Tương Mạn Lệ tình cờ nhìn thấy, trái tim liền đập lỡ một nhịp.

Sau đó, cô gái đó nhiều lần chần chừ đứng trước cửa thang máy tầng ba, mỗi lần khi tan làm thì đều len lén đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng anh và bạn bè vào phòng trà nước nói chuyện phiếm, Tạ Đạo Niên đi đến lấy nước, Tương Mạn Lệ sẽ mỉm cười.

Có một lần, anh nhìn thấy trên bàn mình có một quả táo đỏ, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cô gái đó đang đứng ở một bên, ánh mắt tỏa sáng, đảo mắt nhìn xung quanh, dường như có ý trêu chọc trong đó.

“Chào anh, em tên là Tương Mạn Lệ, anh tên gì vậy?”

“Tạ Đạo Niên.”

“Đạo Niên, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“25.”

“Em 23, nhỏ hơn anh hai tuổi, rất vừa vặn.”

Vừa cái gì chứ?

Tạ Đạo Niên thu dọn hóa đơn, không tiếp tục nói chuyện với cô nữa, “Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

“Vậy anh đi đi.” Tương Mạn Lệ thấy anh đi, cầm lấy con dấu anh vừa mới chạm qua, vuốt ve lên đó mấy cái, miệng mỉm cười.

Chỉ cần có lòng, cùng sự cố gắng, không có việc gì là không làm được cả?

Tương Mạn Lệ tiếp tục tặng quà mấy ngày, nhưng Tạ Đạo Niên vẫn không có phản ứng gì, khiến các đồng nghiệp xung quanh cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Phương Tư Hiền nói với anh, “Ai ui, hình như người ta có ý với cậu đó.”

Tạ Đạo Niên nhắm vào quả bi số 7, đánh vào một cái, quả bi liền rơi xuống hố.

“Đến lượt cậu.”

“.....”

Thôi bỏ đi, lần sau cậu ta sẽ không nói đến mấy chuyện như này nữa, mỗi lần nói đến mấy chuyện kiểu này, Tạ Đạo Niên đều im lặng không nói gì, bộ dạng giữ kín như bưng khiến người khác muốn đánh cho một trận.

Bạn gái không có ở bên cạnh, mà vẫn giữ mình trong sạch và ý nghĩ cũng luôn tỉnh táo, người đàn ông như vậy rất là hiếm thấy, Phương Tư Hiền vò đầu bứt tai, cảm thấy rất tò mò về anh hơn.

Tương Mạn Lệ vẫn rất kiên trì, cô đã nhiều lần chặn đường Tạ Đạo Niên, muốn nói với anh vài câu, nhưng đều bị thái độ hờ hững của anh làm tổn thương, cảm thấy không cam lòng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, mà lại càng đeo bám hơn. Ngày nào cũng tìm cớ nói chuyện với anh, hoặc là làm bộ vô tình gặp được anh, Tạ Đạo Niên càng bày ra bộ dạng bình tĩnh, thì cô lại càng nghĩ ra nhiều cách hơn, Phương Tư Hiền thấy vậy, nói, “Cô gái này đúng là không có não.”

Tạ Đạo Niên nói với cô ta, “Tôi đã có bạn gái, tôi rất yêu cô ấy.”

Khi nghe thấy Tạ Đạo Niên nói câu này, thì khuôn mặt Tương Mạn Lệ liền trắng bệch, sự dũng cảm trong nhiều ngày qua trong nháy mắt liền tan vỡ, trái tim đau thắt lại, thấy bóng lưng cao lớn của anh ngày càng đi xa, bàn tay đang để trên tường ngày càng xiết chặt lại.

.......

Đánh bi-a xong, quay về ký túc xá, chưa vào đến cửa, điện thoại di động đổ chuông báo có cuộc gọi video, Tạ Đạo Niên nhìn vào điện thoại, nở nụ cười, ấn nút nghe.

“Trường Canh~”

Một tuần không gặp, công phu nũng nịu cũng cao siêu hơn.

“Sao vậy?”

Anh lấy khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, Lục Yên trong video chỉ mặc có một cái áo ren hai dây màu trắng, không mặc áo ngực, bên dưới chỉ mặc có một cái quần lót chữ T màu lam đậm, nhìn cảnh vật xung quanh thì biết cô đang ở trong phòng.

“Dạo này làm gì?”

“Đang theo một dự án, vẽ đến kiệt sức mấy mẫu liền mà khách hàng còn không hài lòng.” Lục Yên giơ ngón tay sưng tím của mình lên cho anh nhìn.

Anh nhìn chăm chú vào nó, sau đó cau mày lại, “Sao lại sưng to như vậy?”

Lục Yên bỏ ngón tay đó xuống, “Em không sao đâu, còn anh? Có mệt không?”

Anh mở nắp chai nước khoáng ra uống, “Không.”

“Trường Canh~ em rất nhớ anh~”

Tạ Đạo Niên nở nụ cười, “Anh cũng nhớ em.”

Đột nhiên, có một vật hiện lên màn hình điện thoại.

Cái đầu mập mạp của A Bảo thò vào, bộ dáng ngây thơ, liên tục kêu meo meo meo meo meo, có thể thấy là nó muốn nói chuyện với Tạ Đạo Niên, Lục Yên bế nó lên, “A Bảo, em mới ra ngoài về, móng vuốt bẩn quá đi, thôi xuống đi.”

Sau đó màn hình điện thoại quay ngược lại, Tạ Đạo Niên nghe thấy tiếng bước chân của cô, A Bảo bị cô ôm ra ngoài.

Lục Yên lại leo lên giường nằm, Tạ Đạo Niên lần nữa nhìn thấy cô.

“Nói đến đoạn nào rồi nhỉ.”

Anh nở nụ cười, “Nhớ.”

“Đúng rồi!”, Lục Yên lăn một vòng trên giường, cầm điện thoại đưa lại gần mặt mình, mái tóc dài xõa ra, nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.

“Nhớ đến mức nào?”

Anh suy nghĩ một lúc, suy nghĩ nên sử dụng từ gì, nhưng sau đó cảm thấy không cần thiết.

“Vô cùng nhớ.”

“Em cũng vậy, đi trên đường, thấy bóng lưng giống anh liền nhớ đến anh.”

Anh mỉm cười, “Nhớ như vậy?”

“Vâng, nhớ muốn chết.”

Hai người nói về vấn đề nhớ nhung thôi cũng có thể nói đến nửa ngày, cách một cánh cửa, những người bên ngoài kia không biết trong lòng Tạ Đạo Niên nghĩ gì, những người đó cũng sẽ không thể tưởng tượng được ra dáng vẻ tươi cười hạnh phúc như lúc này của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.