*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*Rượu xuân: từ vựng Trung Quốc, có hai ý nghĩa:
1. Mùa đông sản xuất bia, mùa xuân sản xuất rượu hoặc là mùa xuân mùa thu sản xuất bia, mùa đông sản xuất rượu.
2. Đề cập đến bữa tiệc trong dịp tết âm lịch.)
_____
Editor: Yang3S
_____
Có một vài con chim đậu trên cành cây hoa gạo, kêu chíp chíp.
Người dân của thành phố Ngô có truyền thống là vào mùa xuân thì ngâm rượu trái cây, ngâm để đầu xuân sang năm gia đình tụ họp lại cùng nhau ăn hải sản, uống rượu trái cây, vui vẻ trò chuyện với nhau, đó là một cảnh hết sức đầm ấp, hạnh phúc.
Lục Yên muốn ngâm một chai rượu cho Đào Nhạc, Trần Lộ cũng muốn ngâm rượu, nên bảo Lục Yên đến Vân Phù Cư học hỏi bà.
Sau khi cô đi công tác về, hai người rất ít gọi video cho nhau, họ đều đang chờ đợi đến ngày hôm nay.
Đợi đến ngày nghỉ, Lục Yên mang một chai thủy tinh rỗng đến Vân Phù Cư.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Trần Lộ đang ngắm nhìn bình rượu ở góc nhà, Lục Yên đến gần gửi thấy một hương thơm êm dịu.
"Bác, đây là?"
Trần Lộ cầm một cái thìa dài, múc một thìa rượu lên, đưa đến gần mũi của Lục Yên, "Rượu Vàng*, được ủ trong nhiều năm, ông Tạ ổng vô cùng yêu quý cái vò rượu này đấy."
(*Rượu vàng: hay còn gọi là rượu Thiệu Hưng, là một trong những loại rượu lâu đời nhất trên Thế Giới. Ấn tượng đầu tiên về loại rượu này là vị ngọt, mùi vị rượu nồng và thơm.)
Vừa nhắc Tào Tháo Tào tháo liền đến, Tạ Vân Bằng mới từ bên ngoài về, trong tay cầm một túi ốc đồng*, thấy Lục Yên, thản nhiên nói, "Đến chơi à."
"Cháu chào bác ạ."
Ông gật đầu, nhìn thìa rượu trong tay Trần Lộ, lại nhìn sang Lục Yên, "Có rảnh không?"
"Dạ có ạ."
Mẹ và bác Ngụy đã đi du lịch, nên cô đến đây học cách ngâm rượu.
Tạ Vân Bằng nhả một hụm khói, "Vậy ở lại đây ăn cơm trưa đi."
"..... Vâng ạ."
Trần Lộ nở nụ cười, "Tiểu Yên, đợt trung thu lần trước cháu uống rượu thắng ổng ấy, ổng ấy không phục đó."
Không phải mà, cô cũng chỉ uống có hai chén a.
Tạ Vân Bằng không nói gì, ông cầm theo túi ốc đồng tiến vào nhà.
Lục Yên nhìn theo bóng lưng của ông, nói thầm trong lòng, hình như bác ấy không còn ghét mình như trước nữa.
Tạ Đạo Niên cầm cái lọc dầu* xuống nhà, đưa cho Lục Yên, "Lỗ lọc của cái này tương đối nhỏ, dùng rất thuận tiện."
Lục Yên nhận lấy, "Cảm ơn Trường Canh."
Anh đến gần cô, nhỏ giọng nói, "Ở lại đây ăn cơm luôn?"
"Vừa nãy bác trai cũng bảo em ở lại đây ăn cơm trưa."
"Bố nói vậy?" Tạ Đạo Niên suy nghĩ một lúc, "Vậy được rồi, dù sao cũng giống nhau."
Trần Lộ rửa mơ xong, Lục Yên ngồi xuống cạnh bà, Trần Lộ nói với cô, "Đợi một lúc, cho rượu trắng và đường phèn vào, rồi cho mơ vào, đậy nắp lại, sau một tháng là có thể uống, để vào trong tủ lạnh thì uống sẽ ngon hơn."
(*rượu mơ)
Lục Yên gật đầu, nhặt từng quả mơ bỏ vào trong bình thủy tinh, Trần Lộ đưa rượu trắng cho cô, Lục Yên đổ đường phèn vào, sau đó lại cho thêm mơ vào, rồi lại đổ một lớp đường phèn lên trên, cứ vậy cho đến khi đầy bình, rót rượu trắng vào, đặt một cái đĩa lên để cho mơ không bị nổi lên, sau đó đậy kín lắp bình lại.
Tạ Đạo Niên đứng ở một bên, cầm một quả mơ lên ăn, quả mơ có vị vừa chua chua vừa ngòn ngọt, anh đưa tay vào trong chậu nước, hất tay lên, nước bắn tung lên, Lục Yên ngồi ở bên cạnh anh, bị dính không ít nước, cô cũng đưa tay vào trong chậu nước, để thấp xuống xong hất tay về phía anh.
"Ai kêu anh chọc em."
Tạ Đạo Niên chạy sang bên cạnh, hai bả vai run lên nhè nhẹ.
Trần Lộ nở nụ cười, bà nhìn hai đứa trẻ, nói với Lục Yên, "Đúng, đừng tha cho nó."
Có trưởng bối ở đây, Lục Yên không dám làm càn, nếu như chỉ có hai người, thì Tạ Đạo Niên cũng không dám làm càn.
A, tối nay sẽ xử lý anh sau.
"Thôi ạ, bác, bác dạy cháu cách làm rượu hoa quế* đi ạ."
Lục Yên trừng mắt với anh, ngồi xổm xuống giúp Trần Lộ nhặt hoa quế, Tạ Đạo Niên ho nhẹ một cái, cảm giác tình cảnh sắp tới của mình sẽ khá xấu.
Hai người ngâm rượu xong, Tạ Vân Bằng cũng vừa làm thức ăn xong, ông cố ý để một bình rượu vàng lên bàn ăn.
Lúc ăn cơm, rót cho Lục Yên một chén.
"Ông Tạ, rượu này rất mạnh."
Tạ Vân Bằng không trả lời Trần Lộ, ông nhìn chăm chú vào Lục Yên, "Cô nhóc, uống không?"
Thái độ của Tạ Vân Bằng đối với cô mềm mỏng hơn trước rất nhiều, Lục Yên không biết vì sao ông lại thay đổi như vậy, cô gật đầu, "Uống ạ."
Nhận lấy chén rượu, Tạ Đạo Niên cũng rót một chén, Trần Lộ cũng đưa một chén vào, bốn người chạm chén với nhau.
Tạ Vân Bằng uống xong một chén rượu, Lục Yên cũng uống cạn, Tạ Đạo Niên và Trần Lộ nhìn nhau.
Mặc dù tính tình Tạ Vân Bằng rất nghiêm khắc, nhưng lại thích uống rượu, trình độ uống cũng giỏi, ngày lễ ngày tết, một đám chú bác đều bị ông hạ gục.
Từ cái lần ông thấy Lục Yên uống xong hai chén rượu mà mặt không đổi sắc, ông bắt đầu muốn thử trình độ uống rượu của cô.
Trần Lộ lấy bình rượu đi, "Được rồi, uống một chén thôi, mọi người ăn cơm đi."
Tạ Vân Bằng giữ tay bà lại, kéo bình rượu qua chỗ mình, rót đầy một chén, "Lại uống tiếp một chén nữa, được không?"
Kỳ phùng địch thủ*, so tài với nhau.
( Kỳ phùng địch thủ* = sức lực ngang nhau)
Tạ Vân Bằng muốn uống, không ai ngăn được.
"Được ạ."
Tạ Đạo Niên nói thầm với cô, "Nồng độ của rượu này không phải là thấp, nếu em uống tiếp, sẽ phải bò về đó."
"Vậy anh cõng em về."
"...."
Tạ Đạo Niên cảm thấy bất đắc dĩ, uống cùng với cô, nhưng trình độ của anh cũng không được tốt, chỉ một lúc sau khuôn mặt đã bắt đầu đỏ, chưa tới nửa chén liền cảm thấy có chút choáng váng đầu óc.
Sao cô lại có thể có trình độ uống rượu giỏi như vậy được nhỉ?
Lục Yên và Tạ Vân Bằng ngồi mặt đối mặt với nhau, ông rót cô uống, cứ vậy, lại uống một chén rồi lại một chén tiếp.