Editor: Yang3S
Vừa đọc vừa nghe những bài hát này nhé, đảm bảo hợp:))
__________
Những người hàng xóm xung quanh đều đi ra ngoài ngó nghiêng, người nào người nấy đều mang theo một nụ cười, ngay cả người đi đường cũng dừng lại nhìn, những đứa trẻ không hẹn mà cùng nhau nhìn chiếc xe hoa xinh đẹp, có vài đứa trẻ đã chạy vòng quanh chiếc xe.
Lục Yên lặng lẽ kéo rèm cửa sổ ra nhìn, thấy một đoàn xe thật dài, nhẹ nhàng lấy tay che miệng lại, "Sao Trường Canh phô trương vậy?"
Cô lấy lại tinh thần nhìn một đoàn dài xe màu đen ở phía dưới, chỉ một lúc sau, một dáng người cao lớn bước xuống xe, trong tay cầm một bó hoa, cả người mặc một bộ suit màu trắng, bên túi phải của chiếc áo có gài một bông hồng trắng, tóc được chải sang một bên, lộ ra cái trán, sạch sẽ, trắng trẻo, ấm áp.
Khi bước đi, khí chất tự nhiên, phong độ ngời ngời.
Một anh chàng phù rể đứng bên cạnh nói gì đó với anh, Tạ Đạo Niên gật đầu, Lục Yên vẫn đứng ở trên tầng nhìn xuống.
Hình như là cảm nhận được điều gì đó, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng ba.
Cô vội vàng tránh sang một bên, tim đập thình thịch thình thịch.
Các anh chàng phù rể đã sẵn sàng chiến đấu, vừa mới lên tầng, Tạ Đạo Niên ngăn bọn họ lại, "Chia ra làm hai đội, phòng bếp của nhà Yên Yên không có lưới chống trộm, Phương Tư Hiền, cậu cùng mấy người nữa tìm cách leo lên, đối diện có một cửa hàng vật liệu xây dựng, đi vào đấy mượn một cái thang."
"Ok."
La Âu nói, "Tớ có thể đi cùng."
Tạ Đạo Niên nhìn đồng hồ, "Tốt hơn là lên kế hoạch trước."
Sự thật chứng minh, nhóm người Tiểu Ngư không phải là người thích sử dụng não, từ đầu đến cuối Tạ Đạo Niên đều rất bình tĩnh, cho dù có bắt đọc mấy câu nói khó đọc hay những câu hỏi liên quan đến Lục Yên, thì Tạ Đạo Niên vẫn đọc lại được câu đó một các trôi chảy, những câu hỏi liên quan đến Lục Yên cũng đều trả lời được hết, lì xì đỏ được nhét vào tương đối nhiều qua đáy cửa, nhưng nhóm người Tiểu Ngư vẫn không chịu mở cửa.
Lục Yên ngồi ở trong phòng, tai nghe thấy những tiếng la hét của bọn họ, khóe miệng từ từ nhếch lên cao.
Trường Canh đúng là người bình tĩnh.
Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm đứng ở bên ngoài, thấy khí thế của bọn họ hừng hực như thế, bà có chút lo lắng, "Chẳng lẽ chúng muốn phá cửa mà vào?"
Ngụy Tĩnh Hàm nở nụ cười, "Chắc là vậy rồi."
Nhóm người Tiểu Ngư vẫn đang đứng chặn ở cửa, các anh chàng phù rể đang nghĩ cách để đẩy cửa ra, hai bên giằng co nhau, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Khi các chàng phù rể định tìm thứ gì đó để cạy cửa ra thì Tạ Đạo Niên ngăn bọn họ lại, anh gọi điện thoại, "Được, các cậu hành động đi."
Để điện thoại xuống, trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai của các cô gái, xem ra nhóm người Phương Tư Hiền đã tiến vào được rồi, chỉ một lúc sau, cánh cửa đã được mở ra.
"Làm tốt lắm."
Tạ Đạo Niên đi vào, các cô gái ngăn anh lại, "Không được, không được, quá nhanh, các anh chơi xấu."
Các cô nàng thậm chí còn chưa giấu kỹ giày đi.
Tạ Đạo Niên lấy ra một tệp lì xì màu đỏ thẫm, phát cho mỗi người một cái, các anh chàng phù rể ngăn cản các cô nàng phù dâu, còn anh thì chạy thẳng vào phòng trong.
Mở cửa ra, Lục Yên ngồi trên giường, đeo một cái mạng che mặt màu trắng, đầu cúi xuống, gò má ửng hồng.
Những người bên ngoài đều bước vào, căn phòng trông có vẻ chen chúc.
Nhóm người đông đúc đứng chen nhau, mắt nhìn hướng nào cũng thấy người.
Mấy người quay phim ghi lại toàn bộ quá trình, Tạ Đạo Niên đứng ở giữa, chăm chú nhìn cô, ánh mắt ấm áp dịu dàng, nhóm người Tiểu Ngư cầm lì xì đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hâm mộ.
Anh bước chầm chậm về phía cô, tay cầm hoa tươi, bước chân vững vàng, Lục Yên nhìn anh, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Ánh mắt hai người nhìn nhau chứa đựng muôn vàn yêu thương.
Mọi người đồng thanh hô: "Hôn đi, hôn đi."
Anh quỳ gối xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô, "Yên Yên."
Lục Yên nở nụ cười, "Anh đến rồi."
Tạ Đạo Niên nhìn cô, như thể nhìn thế nào cũng không thấy đủ, Lục Yên đưa tay lên xoa mặt anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bông hồng trắng trước ngực của anh.
Trường Canh đúng là đẹp trai quá mức mà!
Tạ Đạo Niên lấy một hộp nhung màu xanh, bên trong có một đôi nhẫn.
Anh quỳ một chân xuống đất, nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người.
Lục Yên hơi cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng vẫn nhếch lên cao, nhìn thế nào cũng thấy được cô đang vô cùng hạnh phúc.
Một người thợ chụp ảnh đang bận rộn chụp lại những bức ảnh cận cảnh.
A Bảo nhảy lên giường, liên tục kêu meo meo meo meo, đi vòng quanh người Lục Yên, như thể đang thúc giục cô mau mau đeo nhẫn vào.
Lục Yên vươn tay ra, Tạ Đạo Niên lấy chiếc nhẫn của nữ ra đeo vào tay cô, còn cô thì lấy chiếc nhẫn của nam ra, đeo vào ngón tay áp út của anh, hai người nắm chặt tay lại với nhau.
Từ nay về sau, anh và em trở thành vợ chồng, cả cuộc đời này, mãi mãi không bao giờ rời xa.
Anh nhấc tấm mạng che mặt của cô lên, cúi người xuống hôn cô.
Hai người đều mặc đồ trắng, giống như một cặp tiên đồng ngọc nữ.
Mọi người cùng nhau im lặng, không dám làm gì để không ảnh hưởng đến cảnh trước mắt......
Lục Yên và Tạ Đạo Niên hôn nhau xong, nhưng vẫn luyến tiếc nên khẽ chạm nhẹ môi vào nhau, trán chạm trán, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau, vẫn cầm tay nhau, nhìn nhau, bầu không khí ái muội được kéo dài, khiến trái tim của ai cũng muốn tan chảy.
Đào Nhạc nhìn thấy vậy liền tựa đầu vào vai Ngụy Tĩnh Hàm, ánh mắt ươn ướt.
Anh nhẹ nhàng hỏi: "Đi giày nhé?"
"Vâng."
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi."
Tạ Đạo Niên bế bổng cô lên, đuôi váy của Lục Yên xòe tung sang hai bên, cô ôm lấy cổ anh, Tạ Đạo Niên nhìn cô, nói: "Em rất đẹp."
"Anh cũng rất đẹp."
Anh bế cô xuống tầng, phù rể và phù dâu đi đằng sau, Tạ Đạo Niên mở cửa xe ra và bế Lục Yên ngồi xuống ghế, sau khi lên xe nói với tài xế: "Bác ơi, đi một vòng vòng quanh thành phố."
Bác lái xe gật đầu, "Cô dâu chú rể ngồi ổn định chưa, chúng ta xuất phát nào."
Tạ Đạo Niên ôm Lục Yên vào ngực, chiếc xe từ từ lăn bánh, đoàn xe phía sau cũng bắt đầu rời đi theo thứ tự đã xếp.
Phong cảnh ngoài cửa sổ lần lượt lướt qua.
Lục Yên dựa đầu vào lòng Tạ Đạo Niên, ngước mắt lên lặng lẽ ngắm nhìn anh, trong đáy mắt thể hiện sự si mê, tham lam và muôn vàn tình yêu.
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, đặt một nụ hôn xuống trán của cô, "Thực sự là khiến người khác không kiềm chế được."
Thợ chụp ảnh vẫn còn đang chụp ảnh, mặt Lục Yên đỏ bừng lên, vùi mặt vào lồng ngực của anh.
Chiếc xe đi một vòng vòng quanh thành phố, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, nhìn một lúc lâu thấy xấu hổ liền nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng lại không thể không nhìn nhau, thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện gì đó, mặt hai người đều đỏ bừng lên.
Ngày hôm nay đúng là một ngày đẹp trời, không nóng không lạnh, trời cao mây trắng, ánh nắng nhẹ nhàng.
Đoàn xe đã đi đến trước cửa Vân Phù Cư, xung quanh đều là khách khứa, khuôn mặt người nào cũng vui mừng, có rất nhiều người mà Lục Yên chưa từng gặp.
Người đến đều là hàng xóm láng giềng và họ hàng gần xa, chỉ vậy thôi mà đã ngồi kín cả nhà.
Tiêu Ngư cầm một chiếc ô màu đỏ che cho Lục Yên, Ngụy Tĩnh Hàm dắt tay cô, nhắc nhở: "Tiểu Yên, nhớ cẩn thận."
"Vâng, cháu sẽ cẩn thận ạ."
Nhảy qua chậu than xong, bước vào cửa, Tiểu Ngư bê mấy chén trà, Tạ Đạo Niên và Lục Yên cùng quỳ gối xuống mời trưởng bối, lần lượt mời trà từng người, nhận được không ít tiền lì xì, Lục Yên luôn cố gắng duy trì trạng trái tỉnh táo, nhìn rõ mặt mới dám gọi tên mời trà, bị nhiều ánh mắt nhìn nên ngón tay của cô có chút run, nhìn sang Tạ Đạo Niên, thấy anh cũng có chút không bình tĩnh, lúc đứng dậy Lục Yên có nghiêng người một chút, anh đưa tay ra đỡ lấy cô, hai người đứng chung một chỗ, cử chỉ vô cùng thân mật.
Tạ Vân Bằng và Trần Lộ đều nở nụ cười.
Có một bà cụ tiến lên trước mặt hai người và niệm lời chúc mừng, nghe không hiểu và có chút thần bí.
Tạ Đạo Niên và Lục Yên nắm tay nhau, cúi đầu nghiêm túc lắng nghe.
Kết thúc nghi lễ, mọi người thu dọn đồ đạc, lên xe đi đến khách sạn Royal View.
Bữa tiệc được trang trí hết sức xa hoa, trang trọng và tinh tế, hoa tươi được bố trí từ cửa vào cho đến sảnh trong, vòng hoa ở cửa vào vừa lớn vừa tròn, thảm đỏ được trải từ đầu đến cuối, người phục vụ đi qua đi lại, bước chân vội vàng, Tiêu Diệu Thường đứng ở sảnh sau đếm các ngọn nến cần dùng, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.
Tạ Vân Bằng và Trần Lộ cùng nhau thảo luận với người quản lý về vấn đề bố trí tiệc rượu, còn Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm đang trò chuyện với các vị khách khứa, phù dâu phù rể đứng ở cửa làm nóng bầu không khí, tất cả đều đâu vào đấy.
Lục Yên thay một bộ sườn xám, Tạ Đạo Niên cũng thay sang một bộ suit màu đen, hai người đứng ở cửa đón khách.
Năm thì xin đợi, sáu thì ngồi vào bàn luôn.
(Yang: Đoạn này chắc nói đến việc 6 người một mâm, 5 người thì phải đợi đủ người (6 người), còn nếu đã đủ 6 người thì ngồi luôn vào bàn ăn tiệc.)
Hai người đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, vị khách nào đến cũng khen một câu.
Một lúc sau, Tịch Phong đến, đằng sau còn có bảy người đồng nghiệp, mọi người nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau.
Hôm nay Tịch Phong mặc một bộ suit trông rất nghiêm trang, nhìn từ xa, giống hệt như người mẫu.
Tạ Đạo Niên nắm lấy tay Lục Yên, hai người cùng nhau nở nụ cười với họ, "Hoan nghênh."
Tịch Phong nói: "Chúc mừng."
Những người còn lại nói, "Chúc mừng đám cưới hai người."
Lục Yên đưa tay ra, "Mời mọi người vào trong."
Tịch Phong gật đầu, mấy vị đồng nghiệp đến chỗ đăng kí đưa phong bì màu đỏ cho người ta ghi lại vào sổ. Trước khi ngồi xuống ghế, Tịch Phong quay đầu lại nhìn Lục Yên, Lục Yên đang chào hỏi khách đến, khéo léo nở nụ cười xinh đẹp, phong thái rạng ngời, hơn nữa còn đứng cạnh Tạ Đạo Niên, nhìn thế nào cũng thấy hai người vô cùng xứng lứa vừa đôi.
Anh chụp lại chiếc váy cưới của người khác, và cuối cùng nó chỉ là chiếc váy cưới của người khác.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua qua chiếc rèm cửa, mà nó lưu lại tận sâu trong trái tim anh.
(Yang: Nhắc lại cho ai đã quên, đó là cảnh lần đầu tiên Tịch Phong gặp LY, khi đó LY đứng sau bức rèm cửa ở văn phòng, TP nhìn qua bức rèm thấy LY => Say nắng