Một tháng liền mua táo đỏ, trong nhà cô có nhiều người thiếu máu vậy ư?
Sau kì nghỉ hè, anh không đưa ra bất kì dấu hiệu nào, cũng nên biết khó mà lui chứ nhì.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách anh được, vì anh chưa yêu bao giờ.
Trở lại trường học, bạn cùng phòng đều chơi game, đối với bọn họ, Tạ Đạo Niên quá nghiêm túc, không bao giờ trốn học, điểm lúc nào cũng cao, ngủ sớm dậy sớm, ngày nào cũng luyện thư pháp.
Đúng là sinh vật ngoài hành tinh.
Nhưng vẫn có nhiều nữ sinh thích anh, ai bảo anh nghiêm cẩn*, lịch sự, bộ dáng lại đẹp trai. ( *nghiêm cẩn = nghiêm túc + cẩn thận)
Được nhiều người tỏ tình, nhưng anh vẫn không quan tâm, không tỏ thái độ gì.
Mọi người ai cũng nghĩ rằng anh định tu hành.
Không ai nghĩ tầm mắt anh cao*, nhưng con người mà, ai mà chẳng có chút tò mò, luôn đoán anh sẽ yêu một cô gái như thế nào. (*tầm mắt cao: theo ngôn ngữ dân mạng VN hay dùng là chảnh chó)
Bạn cùng phòng của anh - La Âu nói, “ Niên a, cậu không định tìm bạn gái à? Cả kí túc xá này còn mỗi cậu FA* đó.” (*FA: từ gốc là 单 - đơn độc, nhưng ta để FA cho phù hợp với văn phong của người Việt)
Mấy người bạn khác cũng gật đầu hùa theo, “Đúng đấy, trường của chúng ta có nhiều em xinh tươi như thế, cậu nên chọn lấy một người a.”
Tạ Đạo Niên để sách xuống, nghĩ rồi nói “ Cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
La Âu đặt tay ra sau đầu, giọng điệu nhạo báng, “Tớ thấy a, cần phải có một nữ sinh* theo đuổi Đạo Niên một cách quyết liệt, nhưng nữ sinh trường chúng ta đều quá dè dặt.” (*nữ sinh = sinh viên nữ)
“Nhưng mà, vì cậu ấy không thích nói chuyện, cho nên những cô gái theo đuổi cậu đều bị sợ mà chạy.”
Anh lịch sự như vậy, đó chẳng phải là một cách từ chối sao?
“Đó là vì cậu ý không thích a.”
Thích, người ta theo đuổi thì cứ để cho người ta tiếp tục theo đuổi.
Không thích, người ta theo đuổi thì cảm thấy phiền không muốn ngươi ta tiếp tục theo đuổi nữa.
Thừa một chữ* thôi nhưng tình cảm cách xa vạn dặm. (* “Thừa một chữ”: giữa “không thích” và “thích” giống nhau là đều có chữ “thích”, còn khác nhau là từ “không thích” thừa một chữ “không”, tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng một cái là có tình cảm và một cái là không có tình cảm, nó cách nhau cả vạn rặm.)
Lịch để bàn của Tạ Đạo Niên màu đỏ tươi sáng, giống táo đỏ.
Táo đỏ.....
.....
Lục Yên nằm vùng ở đại học Z đã lâu rồi, mấy hôm nay đều đi đi lại lại ở con phố Mỹ Thực trước cổng trường, uống hết cốc nước chanh này đến cốc nước chanh khác, bụng đều lo căng muốn chết.
Trong một quán mỳ, Tạ Đạo Niên và mấy nam sinh* đang ăn đồ ăn vặt, nghe bọn bạn nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng anh trả lời một câu. (*nam sinh = sinh viên nam)
Chủ đề câu chuyện nào là sư muội nào đẹp, nên chơi game như thế nào, rồi họp thành tổ đội đi đánh quái.
La Âu gọi bọn bạn, “Nhìn kìa, bên ngoài có một em gái rất xinh đẹp.”
Mấy người bạn gật đầu, “Đẹp quá, mặc đồng phục nhìn lạ lạ, không phải sinh viên của trường chúng ta?”
“Tóc đen, đúng mẫu người tớ thích.”
“Hình như em ý đang tìm ai đó?”
Tạ Đạo Niên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Yên?
Hôm nay cô mặc một cái váy màu đỏ, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Theo đến tận đây.
Khi các nam sinh ăn xong, sắc trời cũng đã tối, đèn đường phố Mỹ Thực sáng lên.
Chân trời vẫn còn mang theo màu xanh, dần dần tối lại, xa xa không thấy rõ, một cái đèn lồng màu đỏ được treo trước cửa hàng sushi, rực vàng giữa đêm tối.
Cả con đường đều chìm vào trong màn đêm.Tạ Đạo Niên nói muốn mua mấy món đồ, kêu mấy người bạn của mình về trước đi.
Lục Yên ngồi ở ghế ngồi công cộng, khuân mặt đang ủ rũ xoa bóp chân.
Thật là đau nhức, nằm vùng lâu như vậy mà không gặp được anh ý, rõ ràng lúc trước cô thấy anh vào trường này mà.
Nhưng thật là vui, trường học của hai người cách nhau rất gần.
Thôi không sao, ngày mai quay lại a.
Cô ngước lên nhìn ánh đèn đường, tinh thần chiến đấu trong lòng lại được kích hoạt.
Tâm trạng khác nhau, nhìn ánh đèn đường cũng cảm giác được cổ vũ.
Dây buộc tóc bị kéo xuống một cái, cô vô thức kéo lên, sau đó tiếp tục xoa bóp chân.
Lại bị kéo, cô lại kéo lên.
Lại bị kéo xuống.
---- “Ai a?”
Quay người lại muốn mắng chửi người nào dở trò đùa dai.
Khi nhìn thấy người đó, cô đột nhiện không nói lên tiếng.
Tạ Đạo Niên đứng ở phía sau cô, đang khoanh tay, phía sau có muôn vàn ánh đàn, nhưng đôi mắt kia lại sáng lấp lánh hữu thần.
Anh còn chưa mở miệng, cô đã có thể tưởng tưởng được thanh âm phát ra.
“Tìm được chưa?” Anh hỏi.
Cô đứng lên, nhìn anh chăm chú, “Tìm được rồi.... “
“Tìm bao lâu rồi?”
“Cũng không lâu lắm, cuối cùng cũng xuất hiện... “
Cuối cùng cũng xuất hiện?
Nghe đến câu đó, Tạ Đạo Niên ngẩn người.
Hai người im lặng, đứng đối diện nhau, Lục Yên nhịn không được tiến lên, chân như mất sức lực, khụy gối xuống, Tạ Đạo Niên đỡ cô.
Anh hình như mới luyện thư pháp xong, không cẩn thận nên góc áo bị dính một ít mực.
Còn có hương thơm của mực viết.
Cô không muốn đứng lên.
Đây là nơi sinh viên đại học hay tụ tập, có rất nhiều cặp đôi, nên hành động của hai người không bị chú ý.
Tạ Đạo Niên ho nhẹ, “Ngồi xuống đây đi.”
Lục Yên cắn môi, từ từ ngồi xuống ghế.
Thấy anh nhấc chân lên, cô vội vàng nói, “Đừng.”
Tạ Đạo Niên nhìn cô, “Tôi không đi.” Nói xong ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Yên và anh ngồi gần nhau như vậy, hô hấp của cô không được thuận, cô cầm mép váy, mắt không dám nhìn anh.
Anh nhìn váy cô, “Nó sắp hỏng rồi đấy.”
Lục Yên bỏ tay ra, hỏi anh, “Anh, anh học năm mấy rồi?”
“Năm hai.”
“Còn em?”
“Năm nhất.” Cô chỉ về một hướng, vội vàng nói, “Em là sinh viên đại học H, không xa, cách nơi này không xa.”
Tạ Đạo Niên nhìn theo hướng cô chỉ, “Oh?!”
Cả hai người đều im lặng
Lục Yên nhìn anh, khuân mặt sáng sủa, đường nét dịu dàng, cô nhịn không được hỏi ra vấn đề mình quan tâm, “Tạ Đạo Niên, anh có bạn gái chưa?” Nói xong liền cầm chặt lấy mép váy.