Edit: Mạn Hồ
Bây giờ Tống Nhân đi lại không tiện vì vậy cha Tống ra ngoài mua đồ ăn còn đặc biệt mở tivi cho cô xem.
Sau khi ấn qua một vài kênh, tivi bắt đầu phát lại “nữ tướng bóng chuyền“.
Đây là bộ phim truyền hình hồi nhỏ Tống Nhân rất thích. Buông điều khiển từ xa, cô cẩn thận lắng nghe mẹ Tống quở trách.
“Cũng may không có gãy xương hay nứt xương gì, bằng không để lại di chứng, cả đời này của con coi như xong rồi.” Mẹ Tống nhét vào tay cô quả quýt đã bóc vỏ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô.
“Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi mà.” Tống Nhân cúi đầu, giọng nói mơ hồ: “Về sau con sẽ chú ý hơn.”
“Lần nào con cũng nói vậy.” Mẹ Tống càng nói càng tức giận, để dao gọt hoa quả xuống đĩa: “Con nói xem, mẹ đã mang con đi đến bao nhiêu bệnh viện, lại châm cứu mát xa. Không phải vì muốn triệt để chữa khỏi cho con hay sao? Bây giờ con xem, chỉ cần ngã thôi mà đã bị bong gân.”
Tống Nhân nhanh chóng đưa một nửa quả quýt lên, ý muốn làm dịu cơn giận của mẹ.
“Không muốn ăn.” Mẹ Tống thở phì phò quát.
Tống Nhân rũ mắt, cô có chút thèm muốn, cảm giác trong miệng chứa miếng quýt có vị chua. Đầu lưỡi chạm đến hàm trên, dư vị còn đọng lại một chút.
Cô không phải không chú ý, cô đương nhiên muốn chăm sóc tốt cho vết thương của mình nhưng trên thế giới này có nơi nào có thể toại nguyện ý người.
Cú sốc xuống vốn rất ổn, tuy chân cô xoay một chút theo quán tính nhưng nếu là ngày thường tập luyện chỉ cần dùng băng đắp vài phút, bôi thuốc mát xa một hồi là được. Lần này trên sân khấu cô không thể ngừng xoay chân lại được.
Tống Nhân là người được các tiền bối nhìn trúng, nhất cử tiến vào thanh niên vũ đoàn. Cô tuổi còn trẻ, trình độ chuyên môn thấp nên chỉ có thể nỗ lực chăm chỉ hơn so với những người khác.
Huống chi lần này đến Sùng Văn diễn là lãnh đạo đoàn chỉ điểm tên cô. Kỳ thực tập còn chưa kết thúc, nếu cô nhảy hỏng và bị chê, khả năng cao hợp đồng sẽ không được kí.
Mái tóc đen của Tống Nhân bừa bộn một mảng sau gáy, đôi mắt lặng lẽ khép hờ, đầu cúi hơi thấp, đôi môi trắng bệch không che giấu được sự suy sút.
Rốt cuộc đây cũng là con gái ruột của bà, làm sao mà không đau lòng được chứ.
Mẹ Tống hơi hé miệng, trong lòng chua xót. Cũng không đành lòng, vội vàng xoay người lau đi vệt nước chảy ra nơi khóe mắt, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng bếp.
“Để mẹ lấy súp cho con ăn.”
Tivi chiếu cảnh nhân vật chính bị thương ở gót chân, đêm khuya gặp ác mộng. Người này rất sợ hãi và được biết rằng mình không thể chơi bóng chuyền được nữa.
“Đừng uống nóng.” Mẹ Tống đưa cho một bát nhỏ.
Cô dời mắt khỏi tivi.
Mẹ Tống hầm xương bò, rất giàu canxi.
“Cẩn thận đừng để bị bỏng.”
Bát canh nóng, hơi vẫn còn bốc lên. Trong súp nổi lên mấy viên cẩu kỷ và táo đỏ. Tống Nhân không thích mùi vị của nó nhưng vẫn phải cố gắng nuốt từng muỗng từng muỗng.
Sau khi ăn xong, mẹ Tống mang cái bát trống rỗng trở lại bếp, đột nhiên nghe thấy Tống Nhân ở phía sau lưng hỏi một câu.
“Mẹ... nếu con thật sự không thể khiêu vũ nữa thì sẽ thế nào?”
Mẹ Tống ngay lập tức quay đầu lại: “Đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy chứ!”
Thấy con gái cúi đầu không phản ứng, bà đặt bát xuống một bên rồi ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Từ nhỏ giáo viên vũ đạo nào cũng khen con có thiên phú, cả nhà chúng ta chuyển đến Kinh Châu chẳng phải để con có điều kiện tốt, hy vọng con tiến bộ hơn sao?”
“Nhân Nhân, con tập luyện nhiều năm như vậy, đổ biết bao mồ hôi tâm huyết. Bây giờ chân bị thương thành ra thế này con đã nghĩ không thể nhảy tiếp. Mẹ hỏi con, con cam tâm sao?”
Đang nói bỗng khóa cửa xoay hai vòng, cha Tống mua đồ ăn trở lại.
Vóc dáng cha Tống mảnh khảnh đĩnh bạt, lại đeo thêm mắt kính viền vàng. Mặc dù tay xách giỏ rau cũng không ảnh hưởng tới hình tượng học giả mặt trắng của ông.
Vừa vào tới cửa đã thấy không khí giữa hai mẹ con, ông khẽ mỉm cười: “Nói cái gì mà nghiêm túc vậy?”
“Không biết ông cả ngày có cái gì vui mà tươi cười như vậy, ông đi nấu cơm đi.” Mẹ Tống liếc mắt một cái.
“Được được được.”
Cha Tống miệng đáp chấp thuận nhưng không có đi vào bếp nấu cơm ngay mà rút một cây hồ lô ngào đường từ giỏ rau, cười khanh khách đưa cho Tống Nhân.
“Lúc về thấy có người bán nên ba ba tiện tay mua. Không phải con gái của chúng ta thích ăn cái này lắm sao!”
Tống Nhân nhận lấy, nắm chặt trong tay. Trên mặt cuối cùng cũng hiện ra ý cười.
“Cảm ơn ba ba.”
“Tống Hành Tri, ông cố ý phải không? Ông biết rõ đồ ăn này chứa lượng đường và chất béo cao. Có phải ông muốn sau khi Nhân Nhân khỏi thương cũng biến thành mập mạp hay không?”
“Ăn một cái không béo được...” Cha Tống nhanh tay nhanh chân xách giỏ rau chạy vào bếp nhưng vẫn giương giọng để lại câu nói: “Hôm nay sẽ làm món gà Cung Bảo yêu thích của Nhân Nhân.”
***
Ở trong nhà được mấy ngày, mẹ Tống bắt đầu thúc giục cô trở lại trường học.
Mỗi ngày mát xa châm cứu và uống thuốc, chỗ chân bị thương cũng đã hết sưng chỉ là cử động có chút không tiện. Muốn luyện tập lại càng không có khả năng.
Ở nhà có một căn phòng nhỏ, trong phòng treo gương và trải đệm chuyên môn để Tống Nhân tập luyện.
Buổi sáng, Tống Nhân ngồi dựa đầu vào gương, không biết tại sao cô lại nổi lên nỗi sợ hãi việc phải đi học trở lại.
Thiết kế của ngôi nhà này là ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm. Lại thêm vị trí ở đây rất tốt, gần đường vành đai thứ ba. Khi mua căn nhà này không chỉ phải bán đi nhà cũ ở quê mà cơ hồ tiêu tốn mất hơn phân nửa số tiền tiết kiệm của cha mẹ Tống.
Cha Tống còn nhường phòng sách để tu sửa thành phòng luyện tập cho Tống Nhân. Chính vì vậy mà dưới giường cha Tống là cả một đống sách lớn.
Song vẫn không ngừng ở đó.
Cha Tống từng là giảng viên đại học ở Giang Châu. Ông bỏ việc và đến Kinh Châu, hiện tại ông làm gia sư dạy phụ đạo. Học vấn đầy bụng kinh luân bây giờ chỉ có thể dùng để hướng dẫn học sinh cao trung viết văn nghị luận.
Mẹ Tống đến một công ty khác làm kế toán, mức lương so với khi ở Giang Châu không bằng hai phần ba. Chưa nói tới việc thức đêm tăng ca, văn phòng lớn, bà lại có năng lực tất nhiên sẽ bị người ta ghen ghét ngáng đường. Tóm lại công việc thật sự không tốt lắm.
Tống Nhân biết cô là con một, tương lai của gia đình này đều đặt trên vai cô.
Vì vậy, cô không thể không có tiền đồ.
Ánh sáng ở tầng thứ mười sáu rất tốt, Tống Nhân mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cha Tống sắp xếp một cái bàn ở đó, ông bày ra những chiếp cúp mà cô giành được. Chúng được xếp theo thứ tự thời gian từ khi cô năm tuổi. Chiếc bàn nhỏ bây giờ gần như không còn chỗ trống.
Và gần đây nhất, cô vừa giành được cúp Vàng giải Lưu Huỳnh.
Ánh nắng mặt trời mang theo ấm áp chiếu vào dáng múa duyên dáng của hình nhân bằng vàng. Ánh sáng tràn vào phòng, phản chiếu qua gương lấp đầy mọi góc nhỏ của căn phòng.
Tống Nhân chống đỡ mặt đất, từ từ đứng lên và kéo rèm xuống.
“Nhân Nhân.” Cha Tống gọi cô từ phòng khách: “Mau ra đây, con có bạn tới chơi.”
Người đến là Tấn Vi, bạn cùng phòng với Tống Nhân.
Tấn Vi so với cô cao hơn một cái đầu, khá gầy, tứ chi mảnh khảnh, ngũ quan xinh đẹp, mắt đào hoa, mũi thẳng. Nói chung là một mỹ nhân.
Chỉ có mấy ngày không gặp, mái tóc đen dài đã được cắt đến ngang vai, tương đương với chiều dài tóc của Tống Nhân. Hai người đứng cùng với nhau giống như chị em vậy.
Ở nhà buồn chán mấy ngày, nay gặp lại bạn tốt, sống mũi Tống Nhân có chút cay cay.
“Đại Vi...”
Tấn Vi chạy nhanh ôm cô một cái Tống Nhân mới đem hai mắt đẫm lệ nhịn xuống.
“Hôm nay không có tiết học, vừa vặn tới đón cậu hồi trường.” Tấn Vi vừa nói vừa vỗ đầu cô.
Đang nói, mẹ Tống mang theo cái ba lô trong phòng bước ra.
“Mẹ chỉ đơn giản thu mấy chai sữa rửa mặt, quần áo đi học chắc là vẫn còn, tuần sau mẹ tới đón con, lấy tất cả quần áo dơ bẩn...”
Mẹ Tống vừa đi vừa nói chuyện, ngẩng đầu thấy Tấn Vi ngồi ở phòng khách.
Một khắc sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Vi Vi tới sao.”
“Dì.” Tấn Vi đứng dậy chào hỏi.
“Nào, đừng khách khí.” Cha Tống bưng đĩa trái cây đã cắt xong xuôi đặt xuống bàn: “Con đối xử tốt với Nhân Nhân như vậy, đến đây thì hãy coi như nhà của chính mình.”
Tống Nhân có nỗi lòng nên một miếng trái cây cũng không ăn.
Cha Tống cõng cô ra bên ngoài.
Tống Nhân vừa nhảy xuống đất đã nghe thấy cha Tống thở hổn hển: “Cái túi này hơi nặng, chân Nhân Nhân lại không tiện, chi bằng để bố trực tiếp đưa hai đứa tới trường học.”
“Không cần đâu chú, gọi một chiếc xe có gì đáng ngại.”
Tấn Vi vừa từ chối, trùng hợp có chiếc taxi dừng lại trước mặt.
Cô buộc chiếc áo sơ mi hai màu đen trắng ở thắt lưng, một tay xách túi, một tay nhẹ nhàng bế Tống Nhân ngồi vào ghế sau.
Sức lực của tiểu cô nương này khá lớn...
Cha Tống hơi sốc, ông lau mồ hôi trên trán.
“Cảm ơn Vi Vi.”
“Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”
***
Xe càng ngày càng chạy xa, cha Tống vẫn đứng đó nhìn theo hai người rời đi. Tống Nhân quay đầu, tinh thần có chút uể oải.
“Chân còn đau không?”
“Không đau lắm.” Tống Nhân lắc đầu: “Chỉ là lúc đứng lên có chút đau.”
“Để tớ nhìn chút xem nào.”
Tấn Vi nâng cổ chân cô lên, nhẹ nhàng gỡ lớp băng ra, nhìn kỹ, sau đó lại quấn lại.
“Tớ có quen một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình người Đức đã giải phẫu cho nhiều vận động viên. Hôm nào giới thiệu cậu gặp mặt, biết đâu có giải pháp.”
Tống Nhân an tâm gật đầu.
Trong taxi khá ngột ngạt, dù mở cửa xe nhưng không khí vẫn kém. Khí quản của Tấn Vi lại không tốt, cô ho hai tiếng. Tống Nhân thấy vậy đưa cho cô chiếc khăn ướt lau mồ hôi.
Điều kiện gia đình Tấn Vi không phải hạng bình thường. Bố là doanh nhân, mẹ là giáo viên âm nhạc nổi tiếng. Ngày thường ra vào đều có tài xế đưa đón, hôm nay vì đi cùng Tống Nhân mà phải chịu khổ.
Trong lòng Tống Nhân có chút khó chịu, ngồi không yên đành dứt khoát ôm hộp khăn ướt nằm xuống, gối đầu lên đùi Tấn Vi.
Bố mẹ không ở đây, Tống Nhân mới dám mở miệng hỏi.
“Đại Vi.”
“Sao vậy?”
“Ái Liên nói sắp xếp thế nào chưa?”
Tấn Vi im lặng một lúc, khẽ gật đầu.
Đúng như Tống Nhân dự đoán, tâm trạng lặng lẽ rơi xuống đáy sâu thung lũng.
Ái Liên nói rằng đây là một điệu nhảy biểu diễn khai mạc cho Hội nghị thượng đỉnh Kinh Châu. Và Vũ viện Kinh Châu được chọn trúng. Tiết mục múa quan trọng như vậy, Tống Nhân biết, trường sẽ không dừng lại tiến độ để chờ cô.
“Có phải trưởng nhóm mới là Úc Tĩnh Kỳ không?”
“Không phải.” Tấn Vi lắc đầu, chậm rãi nói: “Là tớ...”
“Thật tốt...”
Tống Nhân thở phào nhẹ nhõm và tự hỏi có phải mình đang cảm thấy may mắn cho Tấn Vi hay là mất mát.
Nếu là Tấn Vi thay thế vị trí của cô, có vẻ điều này không quá khó chịu.
***
Trở lại kí túc xá là giờ nghỉ trưa, vừa bước vào tới cửa đã thấy Thang Hiểu Quân ôm máy tính ngồi trên ghế của Tống Nhân ăn đồ ăn vặt và cô nàng phun ra một đống vỏ dưa lên trên bàn. Còn có Lư Giai Tư nằm trên giường đắp mặt nạ.
Phòng bốn người nhưng chỉ có Tống Nhân và Tấn Vi quan hệ thân mật hơn.
Thang Hiểu Quân nhìn thấy Tống Nhân, ban đầu tỏ ra kinh ngạc.
“Nhân Nhân, vết thương còn đau không?”
Thang Hiểu Quân nhìn thấy Tống Nhân bước vào đầu tiên, sau lại thấy Tấn Vi, cô nàng nhanh chóng quét dọn một đống vỏ hạt dưa bỏ vào thùng rác, ôm máy tính đứng dậy.
“Cũng khá ổn rồi.”
“Nghe nói cậu bị thương nghiêm trọng, ngay cả người dẫn đầu đội múa cũng đổi rồi. Tớ còn tưởng rằng...”
Tính tình Thang Hiểu Quân vốn tùy tiện, đôi khi không suy nghĩ trước khi nói. Nếu không phải trên đường sớm chuẩn bị tâm lý, Tống Nhân không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian để ổn định tinh thần.
Lư Giai Tư nghe thấy thanh âm, xé mặt nạ, ló người ra khỏi giường.
“Nhân Nhân, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.”
“Ở nhà cũng rất buồn chán.”
Tống Nhân lấy ra hai cái khăn ướt lau chùi mặt bàn sạch sẽ. Đem một đống chai lọ mẹ Tống nhét vào balo xếp vào khay ô vuông, sau đó mới mở hộp trái cây mẹ Tống đã cắt gọt sẵn. Trời nóng, trái cây ướp lạnh vẫn còn hơi lạnh lẽo, ăn vào rất thoải mái.
Kẹo hồ lô ngào đường cha Tống mua đặt cùng hộp trái cây nên cũng nhiễm chút hơi lạnh, nhưng lại không bị làm cho hỏng.
Tống Nhân cắm hồ lô vào cốc, tâm trạng thoải mái lên mấy phần. Xoay người phân chia trái cây.
“Tớ không ăn, bánh kem sáng nay còn chưa tiêu hóa hết...” Lư Giai Tư xua tay.
Thang Hiểu Quân ngồi ở giường trợn trắng mắt. Cô không ưa điểm này của Lư Giai Tư nhất, chính là ăn uống “điều độ”, hôm nay ăn cánh gà, ngày mai ăn bánh kem, sợ rằng người khác sẽ gầy hơn mình.
“Nhân Nhân, cậu trở lại thật tốt.” Thang Hiểu Quân vừa ăn vừa nói: “Tức chết đi được, gần đây cô giáo Mạc luôn khen ngợi Úc Tĩnh Kỳ, còn chọn cô ta làm người mẫu...”
Tống Nhân và Úc Tĩnh Kỳ là hai cái tên được đề cập nhiều nhất trong giờ học chuyên ngành.
Tống Nhân có thiên phú, nền tảng vững chắc, lại dày công tập luyện, hiện giờ là sinh viên múa cổ điển chưa tốt nghiệp, hoàn toàn xứng danh đệ nhất.
Còn Úc Tĩnh Kỳ sinh ra trong gia đình nghệ thuật, một số nhà lãnh đạo của trường từng là học sinh của ông cô. Hầu hết các giáo viên đều biết cô và có rất nhiều người trong lớp hâm mộ.
Nhân duyên tốt như vậy nhưng lại cố tình đối đầu với Tống Nhân.
“Nhân Nhân, cậu lên giường tớ nằm để tớ giúp cậu dọn đồ xuống dưới.” Tấn Vi lên tiếng ngắt mạch câu chuyện.
Tống Nhân cũng không muốn nghe, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, khập khiễng nhảy đến mép giường.
Kỳ thật Tống Nhân rất hiếm khi cùng người kết thù oán. Tính tình cô di truyền từ cha Tống, ôn nhu ấm áp, đối với mọi người lại khoan dung, không tranh cãi. Không phải tất cả đều thích cô, ít nhất trừ bỏ phương diện cạnh tranh học tập đã không biết bao nhiêu người có ác cảm với cô.
Tấn Vi không giống mọi người, cô học nhảy giữa chừng, linh hoạt và mạnh mẽ.
Nhưng cô đối với vũ đạo không có cảm tình sâu xa như những người khác. Các bạn học ngưỡng mộ và giáo viên chuyên nghiệp để ý tới, đối với Tấn Vi đều là có thể có, có thể không. Vân đạm phong khinh, như thể có thể dứt bỏ bất cứ lúc nào.
Các giáo viên ít thích tính cách này của Tấn Vi, nhưng cô ấy lại học mọi thứ rất nhanh.
“Gối đầu vẫn không thay đổi.” Tấn Vi đưa chăn qua, chớp chớp mắt với cô.
Gối của Tống Nhân có mùi thơm sữa, rất dễ ngủ.
***
Mỗi ngày không được nhảy là một loại cảm giác thất vọng với cuộc sống.
Tống Nhân thức dậy. Cô mặc lên người bộ trang phục màu đen, tóc buộc đuôi ngựa để rửa mặt.
Chạm vào sữa rửa mặt thật thích.
Cô cử động thật nhẹ, chỉ có Tấn Vi trên giường nghe được một chút tiếng vang mới bò xuống dưới.
“Không ngủ sao?”
“Giúp cậu.”
Tống Nhân đi đứng không tiện. Tấn Vi trả lời thực ngắn, cô nhìn vào gương, nhặt tóc ở trán lên và bắt đầu đánh răng.
“Cậu thật tốt.” Tấn Vi còn giúp cô lấy nước súc miệng.
Bên ngoài tờ mờ sáng, trong sân điền kinh mơ hồ thấy người chạy bộ.
Không khí buổi sáng là tốt nhất, Tống Nhân hít một hơi thật sâu.
Cô luôn dậy sớm, phòng tập chỉ có vài người. Nghĩ như vậy, nếu giờ cô đến chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
Úc Tĩnh Kỳ và vài bạn học đang ngồi chụm đầu vào nhau, vai chính nghiễm nhiên ở trung tâm giơ điện thoại xem.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Nhân và Tấn Vi, ánh mắt nhìn qua chưa tới một cái chớp mắt đã quay lại nhìn điện thoại.
Mấy ngày không luyện, Tống Nhân trước tiên mở chân với áp lực mềm, ai ngờ bên kia toàn là những âm thanh nháo nháo không ngừng.
Tống Nhân dần dần nghe ra.
Bọn họ đang xem trận đá giao hữu giữa đội bóng Sùng Văn và đội bóng nổi danh nước ngoài. Bởi vì thi đấu sớm nên dậy sớm tụ tập tại phòng luyện để xem.
Tống Nhân chỉ cảm thấy lạ, ngày thường không thấy bọn họ để ý tới bóng đá, hôm nay cư nhiên lại dậy sớm như vậy xem trấn đấu.
Có cái gì hay chứ?
Tống Nhân dời tầm mắt, ép người, cái trán dính sát vào đùi phải, lại nghe tiếng hét chói tai truyền tới.
“Aaaa, Lục Gia Hòa thật đẹp.”