Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 44: Chương 44: Biến sắc mặt




Nước trà trong ly đã lạnh làm lòng bàn tay đặt trên chung trà tinh xảo càng lạnh băng đến tận xương, lạnh tới tận đầu ngón tay.

Đại cung nữ Ngọc Khấu cúi đầu đứng, nước trà xanh biếc tạo ra gợn sóng nhè nhẹ phản chiếu sự thấp thỏm lóe qua trong mắt nàng.

Hoàng hôn dần dần khuất sau ánh chiều tà, chiều tối lạnh lẽo, Tiêu Hoàn ngồi trên ghế, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối càng làm con người có vẻ lóe lên ánh sáng kỳ dị. Hắn thổi lớp trà vụn, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi kêu: “Ngọc Khấu cô nương?”

Lông mi Ngọc Khấu run lên hồi thần.

Rốt cuộc vẫn là người đã phụng dưỡng nhiều năm bên người Thái hậu, Ngọc Khấu rất nhanh khôi phục trấn định. Nàng đặt chung trà lạnh lên bàn, lui về sau một bước chậm rãi quỳ xuống.

Tiêu Hoàn hơi kinh ngạc, buông chung trà ra nói: “Cô nương đây là ý gì? Trẫm vẫn chưa có ý truy cứu, chỉ là ta thắc mắc câu 'Thẩm Thất chết trong tay Thái hậu' nên hy vọng cô nương giải thích nghi hoặc thôi.”

“Bệ hạ thứ tội, là nô tỳ nói dối.” Đầu Ngọc Khấu chạm đất, quỳ sát đất lạy, âm thanh trong điện trống trải có vẻ lạnh lẽo lại đau thương. Nàng nói: “Nô tỳ từ nhỏ đã ngưỡng mộ tư thế oai hùng của Thẩm Đề đốc, nhiều năm trước từng nói qua với hắn, ước chừng vì nô tỳ quá dính hắn nên làm người khác hiểu lầm chúng ta đã kết thành đối thực. Bệ hạ, tuy rằng nô tỳ coi Thẩm Đề đốc như người trong lòng của chính mình nhưng từ đầu đến cuối đều là nô tỳ một bên tình nguyện, Thẩm Đề đốc cũng chưa từng thích nô tỳ.”

Dừng một chút, Ngọc Khấu giương mắt chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt nổi lên hơi nước nàng bình tĩnh nói tiếp: “Nô tỳ vẫn luôn không bỏ hắn xuống được, muốn giúp hắn một tay nên liền bắt cóc Thái hậu. Đến nỗi câu 'giết chết người trong lòng nô tỳ' kia bất quá là cái cớ nô tỳ dùng để phản bội Thái hậu thôi.”

“Thật sự chỉ là như thế?” Tiêu Hoàn nhíu mày vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.

“Xác thật chỉ là như thế.” Biểu tình Ngọc Khấu nghiêm nghị, nói chuyện trật tự rõ ràng, tích thủy bất lậu, ngay cả ngữ khí cũng gãi đúng chỗ ngứa thương tình đều biểu hiện trên mặt rất thật. Nàng nói: “Nô tỳ dĩ hạ phạm thượng lại phạm tội khi quân, mong bệ hạ trách phạt!”

*Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt.

“Ngươi.....”

Tiêu Hoàn còn muốn nói chút gì đó thì lại nghe thấy ngoài cửa có nội thị thông truyền: “Hoàng thượng, Trường Ninh trưởng công chúa điện hạ cầu kiến.....”

Lời còn chưa dứt, một giọng nữ mềm nhẹ vang lên từ xa: “Không cần thông truyền, bổn cung tự đi vào.” Khi nói chuyện khuôn mặt thanh lệ của Tiêu Trường Ninh đã xuất hiện ở cửa, nàng mặc một bộ đồ mới màu hồng rảo bước đi vào.

“Tỷ tỷ.” Tiêu Hoàn thất thần một chút, ngay sau đó hắn hơi trừng mắt đứng lên nói: “Sao tỷ lại tới đây?”

“Hôm nay là sinh nhật mười lăm của đệ, tỷ tới chúc thọ cho đệ không được sao?” Tiêu Trường Ninh mỉm cười bước vào cửa, tầm mắt dừng lại trên người Ngọc Khấu đang quỳ trên mặt đất, nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái: “Ngọc Khấu cô nương, bổn cung nhận ra ngươi. Nghe nói ngươi từng là đối thực của Thẩm Huyền?”

Ngọc Khấu bất động thanh sắc giương mắt, trao đổi một ánh mắt cùng Tiêu Trường Ninh. Ngay sau đó, nàng như hiểu được cái gì hơi hơi thoải mái lại dập đầu lần nữa nói: “Hồi bẩm Trường Ninh trưởng công chúa, tất cả đều là nô tỳ một bên tình nguyện, Thẩm Đề đốc..... Vẫn chưa đáp ứng việc đối thực.”

“Ngươi có công bình loạn bổn cung tất nhiên kính ngươi. Nhưng có một chút vấn đề bổn cung cần phải nói cho ngươi biết.” Tiêu Trường Ninh xoay người ngồi đối diện Tiêu Hoàn, nhìn Ngọc Khấu quỳ trên mặt đất nghiêm túc nói: “Bổn cung sinh ra đã keo kiệt ghen tị, phu quân của bổn cung mặc dù là thái giám nhưng cũng không thể tam thê tứ thiếp. Ngươi đã từng cùng Thẩm Huyền liên lụy không rõ, ta có thể một mực không so đo nhưng từ nay về sau ngươi không được lại mơ ước hắn.”

Ngọc Khấu lập tức đáp ứng: “Nô tỳ hiểu rõ nô tỳ không dám.”

Con ngươi Tiêu Trường Ninh nhíu lại, chậm rãi nói: “Không bằng như vầy ngươi lãnh thưởng của Hoàng thượng liền xuất cung ra ngoài đi, về sau đừng xuất hiện ở kinh thành nữa.”

Ngọc Khấu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng dập đầu: “Vâng, nô tỳ tạ ơn.”

“Chờ đã.” Tiêu Hoàn không đứng ngoài lâu nghe được tỷ tỷ nhà mình muốn đuổi cung nữ đang cất giấu manh mối mấu chốt đi nên không khỏi xen mồm: “Tỷ tỷ, tỷ cứ như vậy đưa nàng ra cung?”

Tiêu Trường Ninh cười nhẹ: “Bằng không thì sao, lưu lại một tình nhân cũ trước mặt khiến bổn cung ngột ngạt sao? Hoàng thượng cho nàng chút phong thưởng để nàng về quê làm hương quân không lo ăn mặc, phụng dưỡng cha mẹ đi.”

Tiêu Hoàn há miệng thở dốc, lời còn chưa nói ra liền bị Tiêu Trường Ninh trước một bước đánh gãy, nàng phân phó Ngọc Khấu: “Ngọc Khấu cô nương, ngươi trước cứ đi xuống chờ thưởng bổn cung muốn cùng Hoàng thượng nói vài việc nhà.”

Một hồi phong ba cất giấu thân thế bị Tiêu Trường Ninh dăm ba câu áp xuống, Ngọc Khấu nhẹ giọng nói 'Vâng' rồi khom người lui ra.

Tiêu Hoàn cũng không hỏi được manh mối hữu dụng nào từ miệng Ngọc Khấu đã bị Tiêu Trường Ninh thình lình đánh gãy. Trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, nghi hoặc đã chôn sâu trong lòng vứt đi không được.

Hắn nhìn Tiêu Trường Ninh Tiêu Trường Ninh cũng lẳng lặng nhìn lại hắn, một người là cây kim trong bọc, một người được nuông chiều tùy hứng. Giờ khắc này tỷ đệ hai người phảng phất như cởi mặt nạ ra một lần nữa nhìn kỹ lẫn nhau, từng người đều thấy được cảm xúc xa lạ trong mắt đối phương.....

Ba mươi phút trước.

Tiêu Trường Ninh trong thư phòng ở Đông Xưởng nghe được tin Phương Vô Kính, hắn nói Tiêu Hoàn mang Ngọc Khấu đi tự mình thẩm vấn, nghi hoặc trong lòng nàng càng sâu theo bản năng hỏi: “Kỳ quái, Hoàng thượng khi nào lại coi trọng một cung nữ như thế? Thế nhưng lại đơn độc nói chuyện cùng nàng”

Thẩm Huyền không nói chuyện, sắc mặt ngưng trọng.

Tiêu Trường Ninh quan sát đôi mắt đã ngưng sương của hắn suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, ngay sau đó nàng hỏi: “Ngọc Khấu là người chàng chôn bên cạnh Thái hậu, Hoàn nhi mang Ngọc Khấu đi chẳng lẽ là muốn tra chàng?”

“Có lẽ so với cái này càng nghiêm trọng hơn.” Thẩm Huyền trầm giọng: “Ngọc Khấu biết bí mật của bản đốc.”

Bí mật?

Tiêu Trường Ninh giật mình, vội hỏi: “Biết bí mật của chàng.... Nói cách khác nàng biết chàng không phải Thẩm Thất?”

Thẩm Huyền 'ừ' một tiếng, cánh tay duỗi ra ôm Tiêu Trường Ninh trên bàn trà xuống, đỡ vòng eo nàng ngưng giọng nói: “Nàng từng là đối thực của Thẩm Thất, tất nhiên cũng biết ta không phải là Thẩm Thất. Lại nói năm đó ta có thể thuận lợi thay thế Thẩm Thất vào cung, ít nhiều gì cũng nhờ nàng âm thầm trợ giúp.”

“Từ từ, ta hơi bối rối!” Hôm nay biết được quá nhiều bí mật giống như một cuộn chỉ rối rắm, Tiêu Trường Ninh nhíu mày: “Năm đó Thẩm Thất có lẽ là bởi vì ngoài ý muốn nên đã chết, vì thế đối thực của Thẩm Thất — Ngọc Khấu tìm được một người cực kì giống Thẩm Thất là chàng để chàng thay Thẩm Thất tiến cung..... Nhưng mà vì sao nàng phải làm như vậy? Để chàng thay thế Thẩm Thất trở thành thái giám giả mục đích là gì? Hoàng thượng là sói đội lốt cừu, nếu Ngọc Khấu không cẩn thận lỡ miệng vậy chàng chẳng lẽ không phải.....”

“Trường Ninh, ta vốn muốn hôm nay nói hết cho nàng bí mật, nhưng hiện tại có chuyện đột ngột phát sinh ta cần tiến cung mang Ngọc Khấu về. Đây là di nguyện duy nhất của Thẩm Thất, ta đã đáp ứng hắn sẽ bảo vệ Ngọc Khấu bình an.”

Ước chừng là sợ Tiêu Trường Ninh suy nghĩ miên man, Thẩm Huyền vuốt ve gương mặt nàng nghiêm nghị nói: “Chờ ta trở về lại nói hết tất cả chân tướng cho nàng.”

“Từ từ, Thẩm Huyền!” Tiêu Trường Ninh vội vàng gọi hắn lại.

Tay đang khoác áo choàng của Thẩm Huyền hơi dừng, xoay người nhìn nàng.

“Vẫn là để bổn cung đi gặp Hoàng thượng đi.” Tiêu Trường Ninh giữ chặt tay Thẩm Huyền. Lòng bàn tay nàng có một lớp mồ hôi mỏng tựa hồ là khẩn trương vì cử chỉ chủ động thân mật của chính mình nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nàng nở một nụ cười mềm nhẹ nhìn hắn: “Hoàn nhi vốn nghi ngờ chàng, Ngọc Khấu vừa xảy ra chuyện chàng liền vội vàng đi cứu nàng ấy chẳng lẽ không phải sẽ rơi vào bẫy rập của tiểu tử kia sao chứng minh Ngọc Khấu nắm giữ bí mật của chàng trong tay? Vẫn là để bổn cung ra mặt mới thỏa đáng, bổn cung lấy cớ chúc thọ để tiến cung tìm tòi đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì được không?”

Thẩm Huyền nhíu mày trầm tư.

Phương Vô Kính ngoài cửa nói: “Đề đốc, để trưởng công chúa ra mặt xác thật mới thỏa đáng hơn.”

Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Huyền lúc này mới gật đầu đôi mắt hẹp dài thâm thúy đến mức phảng phất như có thể hút đi linh hồn nhỏ bé của con người, hắn trầm giọng: “Thần tự mình đưa điện hạ vào cung.”

Tiêu Trường Ninh mạnh mẽ gật đầu, nàng híp mắt cười: “Nếu như bổn cung bình an mang Ngọc Khấu về, chàng phải nhớ thưởng cho bổn cung!”

Tiêu Trường Ninh quyết tâm phải được Thẩm Huyền thưởng.

Trên đường tới Dưỡng Tâm Điện nàng đã nghĩ kỹ đối sách: Giả vờ ghen đuổi Ngọc Khấu đi, kỳ thật là giúp nàng tránh thoát thẩm vấn của Tiêu Hoàn rời khỏi cung càng xa càng tốt.

Nhưng mà Tiêu Hoàn đã không còn là đứa nhỏ hèn nhát lúc trước chỉ biết khóc nhè. Hắn đã giãy giụa nhiều năm dưới dâm uy của Thái hậu, cái khác không học được nhưng luận về lòng dạ cùng tâm kế nhưng thật ra lại học một hiểu mười, cũng không biết chiêu dương đông kích tây này có thành công giấu được không.....

Nếu giấu không được vậy thì thử đánh cược một phen, thử xem cái tỷ tỷ ruột này rốt cuộc còn một chút phân lượng nào trong lòng Tiêu Hoàn hay không.

Cũng may Tiêu Trường Ninh đã đánh cược chính xác.

Trong thiên điện ở Dưỡng Tâm Điện, lò dâng hương đang cháy, ấm trà trên chậu than sôi trào phát ra ân thanh lộc cộc, làm cho bầu không khí yên tĩnh quỷ quyệt trong nhà càng thêm sôi động.

Tiêu Hoàn nhìn khóe miệng Tiêu Trường Ninh mỉm cười, sau một lúc lâu hắn cuối cùng mới than nhẹ một tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ tới gặp trẫm sợ là không phải chỉ đơn giản đến chúc thọ nhỉ?”

Tiêu Trường Ninh gợi lên một nụ cười không rõ ý nghĩa, chậm rãi nâng cánh tay, lộ ra một bàn tay trắng như tuyết từ trong ống tay áo nhung thỏ ra. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Hoàn, Tiêu Trường Ninh duỗi tay nhéo mặt thiên tử, lôi kéo một bên gương mặt của thiếu niên đến biến dạng.

“Tỷ tỷ.....” Tiêu Hoàn bị nhéo mặt nên giọng nói có chút mơ hồ không rõ: “Tỷ đang làm gì vậy?”

“Không có gì.” Tiêu Trường Ninh một tay chống cằm, một tay nhéo má hắn, lạnh lùng hừ: “Bổn cung chỉ muốn nhìn một chút dưới lớp mặt nạ nhu nhược ngây thơ này của Hoàng thượng cất giấu gương mặt như thế nào?”

Tiêu Hoàn làm như mờ mịt, ủy khuất nói: “Tỷ tỷ, trẫm không biết tỷ đang nói cái gì.”

“Đừng giả bộ nữa Hoàn nhi bổn cung biết hết rồi.” Tiêu Trường Ninh thu lại ý cười, chậm rãi ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm đệ đệ đối diện mà nàng yêu thương từ nhỏ đến lớn, nhàn nhạt nói: “Lúc trước Hoàng thượng coi bổn cung như lợi thế kết minh đưa cho Thẩm Huyền, ngay cả một chút chần chừ cũng đều chưa từng có! Thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn như thế quả thực là vượt quá tầm với, đệ không cần khóc sướt mướt diễn trò cho ta nhìn.”

Ánh mắt Tiêu Hoàn chợt lóe nhất thời sửng sốt. Ủy khuất cùng nhu nhược trên mặt hắn dần biến mất lộ ra dáng vẻ trong sáng mà một thiếu niên nên có.

Hắn hé miệng rồi lại ngậm lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng: “Thẩm Huyền.... Đều nói hết cho tỷ tỷ rồi?”

“Hoàn nhi.” Khi Tiêu Trường Ninh kêu tên hắn cũng rất có vài phần uy nghiêm của trưởng tỷ: “Đệ ngẩng đầu lên nhìn bổn cung.”

Tiêu Hoàn ngồi thẳng dậy nghe lời ngẩng đầu.

Ngay sau đó, tiếng bạt tay giòn giã không kịp phòng ngừa vang lên quanh quẩn trong điện, kinh động đến cung nhân hầu hạ ngoài cửa.

“Một tát này là đánh đệ không màng huyết mạch tình thân vì mục đích mà không từ thủ đoạn, cô phụ quan tâm của bổn cung đối với đệ suốt mười lăm năm!” Tiêu Trường Ninh lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm giọng nói nghiêm nghị.

“Trưởng công chúa điện hạ không được! Tát thiên tử chính là....” Thái giám chưởng sự vội vàng chạy vào nhìn thất hai tỷ đệ giương cung bạt kiếm trong phòng, tức khắc hắn toát ra một thân mồ hôi lạnh.

“Ai cho ngươi tiến vào? Lui ra!” Mặt Tiêu Hoàn bị đánh lệch sang một bên, trên gò má trắng nõn rất nhanh đã phiếm hồng nhìn qua đặc biệt nổi bật.

Thái giám do dự một lát, nhưng khi thấy Tiêu Hoàn lạnh lùng sắc bén cũng không dám kháng chỉ đành phải lui ra ngoài. Nhưng còn chưa đi được hai bước, phía sau lại truyền đến một tiếng bạt tay thanh thúy.

Tiêu Trường Ninh tiếp tục nói: “Một tát này là đánh đệ hai mặt đùa bỡn tâm kế, lòng tràn đầy nghi kỵ qua cầu rút ván!”

Cái tát này làm hai bên mặt Tiêu Hoàn xuất hiện hai dấu bàn tay đỏ hồng, trong mắt dần nổi lên ánh nước nhưng hắn vẫn không rên một tiếng.

“Trưởng tỷ như mẫu thân, tỷ tỷ hẳn là nên đánh trẫm.” Tiêu Hoàn rũ đầu, sợi tóc mềm mại rớt xuống sau tai chạm đến vệt đỏ trên mặt, càng hiện ra vài phần yếu ớt.

Hắn khóc, nước mắt tràn ra từ khóe mắt xẹt qua bên má rồi nhỏ xuống cằm thấm ướt một vệt nước trên vạt áo tử đàn của hắn. Hắn nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ biết trẫm không có chần chừ, không có hối hận? Nhưng trẫm không có lựa chọn khác.....”

Tiêu Trường Ninh chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng vừa bi thương vừa bất đắc dĩ.

“Hoàn nhi, lúc trước đệ một bên khóc lóc kể lể đáng thương với bổn cung một bên lại đẩy bổn cung vào cái hổ lửa kia là có tâm tình gì? Đệ có nghĩ tới hay không, nếu bổn cung không gặp được Thẩm Huyền, nếu bổn cung chết trong cuộc liên hôn này thì đệ sẽ như thế nào?”

“Thực xin lỗi tỷ tỷ.”

Tiêu Hoàn cũng giống như Tiêu Trường Ninh, đánh một chút liền khóc, lúc này hắn đã không thể ngăn được nước mắt ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào đứt quãng, cũng không biết là chân tình hay vẫn là giả ý. Hắn nhanh chóng lau khóe mắt, ngước một đôi mắt đỏ bừng ướt át lên, từng câu từng chữ đều nghiêm túc: “Trẫm chưa từng tin tưởng bất cứ kẻ nào, cũng tuyệt đối không thể mềm lòng, tin tưởng và nhân từ đều là lớn cấm kỵ của hoàng đế. Cho nên tỷ tỷ, trẫm không biện giải cho chính mình nhưng trẫm sẽ bồi thường cho tỷ, trẫm đã nghĩ ra cách để tỷ rời Đông Xưởng....”

Tiêu Trường Ninh 'ha' một tiếng nhìn Tiêu Hoàn giống như một đứa ngốc, trào phúng nói: “Lúc trước đệ không chút do dự mà đưa ta đi Đông Xưởng, hiện giờ lại tự mình đa tình muốn cho ta rời bỏ Thẩm Huyền, từ đầu đến cuối đệ có từng hỏi qua ta có nguyện ý không chưa!”

Tiêu Hoàn thất thần nhìn nàng giống như không rõ nàng vì sao lại giận dữ, lẩm bẩm nói: “Tỷ tỷ, trở về không tốt sao?”

“Không tốt.” Tiêu Trường Ninh chém như đinh chặt sắt: “Bổn cung đã không thể về được, giống như đệ cũng không thể quay về làm một thiếu niên đã từng ngây thơ hồn nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.