“Chàng....” Sau nụ hôn dài, Tiêu Trường Ninh liếm cánh môi đỏ tươi bị Thẩm Huyền hôn đến ướt át, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt: “Chàng sao có thể không nói tiếng nào liền hôn như vậy, dọa bổn cung sợ hãi.”
Tuy ngoài miệng oán giận nhưng đáy mắt nàng lúc này lại không thể nào che giấu được ánh sáng, chỉ kém muốn dựng thẳng cái đuôi nhỏ lên lắc lư.
Mặt Thẩm Huyền đầy thâm thúy ôm eo Tiêu Trường Ninh chậm rãi nói: “Vậy lần này hôn nàng, ta trước tiên phải hỏi một tiếng?”
Dứt lời hắn nâng cằm nàng hơi cúi đầu, đang muốn hôn lại lần nữa thì chợt thấy con đường phía trước có vài ngọn đèn dầu sáng lên, mấy tên cấm quân đang làm nhiệm vụ cầm theo đèn chạy chậm lại đây quát lớn: “Người nào đang lén lút ở kia?”
Lễ nghi trong cung hà khắc, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào có cử chỉ thân mật trên đường trong cung, nếu hành vi tùy tiện sẽ bị buộc tội xử lý cùng cách chức. Tiêu Trường Ninh cũng không phải sợ bị buộc tội nhưng nàng bận tâm chuyện người trong cung đối với Thẩm Huyền nghi kỵ rất nhiều, không muốn hắn chọc đến phiền toái liền giật mình tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy ngực Thẩm Huyền ra, nói: “Đi thôi. Có người tới.”
Bị đánh gãy chuyện tốt Thẩm Đề đốc rõ ràng không vui, mi mắt nhăn lại, ôn nhu trong mắt nháy mắt ngưng tụ thành sương băng. Hắn không nói lời nào ôm Tiêu Trường Ninh vào ngực quấn nàng lại trong áo choàng màu đen của chính mình, sau đó mới quay mặt lại, tầm mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm mấy cấm vệ không biết tốt xấu, ánh mắt như đao.
Cấm vệ cầm giáo chạy tới trước mặt Thẩm Huyền nâng đèn lên, chiếu sáng gương mặt lạnh như băng của Thẩm Huyền, tức khắc hắn sợ tới mức lùi về sau một bước, lắp bắp nói: “Thẩm, Thẩm Đề đốc....”
Thẩm Huyền giơ áo choàng ra, dưới áo choàng dường như còn cất giấu một người chỉ để lộ một đoạn tà váy màu xanh được thêu thùa tinh xảo.
Quần áo hoa lệ như vậy cũng không ai cũng có thể mặc được! Nhóm cấm vệ run rẩy không còn dám suy nghĩ sâu xa nữ tử hẹn hò đêm khuya với Thẩm Huyền là ai.
“Cút.” Sắc mặt Thẩm Huyền nặng nề, ngữ khí lạnh băng đủ để nói lên sự không kiên nhẫn lúc này của hắn
“Vâng, vâng! Ti chức cáo lui!” Nhóm cấm quân như được đại xá, mắt nhìn thẳng vội vàng lui ra.
Đợi cho tiếng bước chân hỗn loạn đi xa người trốn dưới lớp áp choàng mới ló đầu lộ ra một gương mặt đỏ ửng, hít một hơi khí lạnh thật dài. Mới vừa rồi nàng vẫn luốn trốn dưới áo choàng của Thẩm Huyền, gương mặt áp lên ngực hắn cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn, bị nhiệt độ cơ thể của hắn dính đầy người nên không khỏi đỏ mặt hoảng hốt.
Thẩm Huyền nhìn Tiêu Trường Ninh ấm ách nói: “Còn muốn tiếp tục sao?”
Tiêu Trường Ninh liếc mắt nhìn hắn, buông cái tay đang ôm ra: “Đừng náo loạn chàng đã hứa sẽ bồi ta uống rượu kể chuyện xưa.”
Quá trình lấy rượu rất nhẹ nhàng, rốt cuộc với uy danh của Thẩm Huyền đừng nói là muốn hai vò rượu cho dù muốn ăn gan rồng tủy phượng thì nhóm thái giám của Thượng Thiên Giám cũng sẽ dâng lên bằng hai tay.
Tiêu Trường Ninh đứng ngoài cửa Thượng Thiên Giám đợi không đến một lát liền thấy Thẩm Huyền một tay cầm hai vò rượu, một tay bưng chén rượu cùng muỗng rượu uy phong lẫm liệt đi ra, phía sau còn có hai gã lão thái giám chưởng sự hai mắt đẫm lệ chắp tay đưa tiễn: “Thẩm Đề đốc đi thong thả.”
Tiêu Trường Ninh ngửi được mùi rượu hỏi: “Chàng đe dọa bọn họ? Sao lại bị dọa thành như vậy.”
Thẩm Huyền nói: “Không phải điện hạ cũng đã từng bị dọa thành như vậy khi mới gặp bản đốc sao?”
Tiêu Trường Ninh không nói lại được đành phải giơ tay xoa chóp mũi, giọng nói không có lực uy hiếp: “Nếu chàng lại lấy chuyện cũ ra giễu cợt bổn cung, bổn cung sẽ không đáp ứng để chàng theo đuổi.”
Thẩm Huyền cười nhẹ không nói gì, chỉ cầm hai vò rượu theo đi đến phương hướng của Thư Phong lâu, thân hình cao lớn chìm trong ánh đèn rất có vài phần tiêu sái.
Tiêu Trường Ninh nhìn theo bóng dáng của hắn hé môi một đường chạy chậm theo, nàng híp mắt cười hỏi: “Thẩm Huyền, chàng sẽ thật sự không theo đuổi nữa sao?”
Nghe vậy Thẩm Huyền chợt dừng bước, xoay người nhìn nàng.
Tiêu Trường Ninh không kịp dừng lại suýt nữa đã đâm vào lòng ngực rắn chắc của hắn, nàng không khỏi hô nhỏ một tiếng. Ngay sau đó, bàn tay chính mình bị Thẩm Huyền gắt gao nắm lấy, bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ của hắn.
Tiêu Trường Ninh chớp mắt nghi hoặc: “Chàng nắm tay ta làm gì?”
“Theo đuổi nàng.” Thẩm Huyền nghiêm mặt.
Tiêu Trường Ninh ngẩn người rồi sau đó mới phản ứng lại, Thẩm Đề đốc đây là đang dùng hành động thực tế để trả lời nghi vấn vừa rồi của nàng.
Nhiệt độ từ bàn tay lan đến gương mặt. Bị hắn nắm lấy, Tiêu Trường Ninh chỉ cảm thấy an tâm trước giờ chưa từng có, một bên nắm lấy bàn tay có vết chai mỏng của hắn một bên cười nói: “Được rồi, miễn cưỡng chấp nhận cho chàng theo đuổi.”
Thư Phong lâu vốn là đài quan sát tiền triều xây dựng trong cung, cao hơn mười trượng, sau lại đổi thành lầu các yên tĩnh, màn trúc treo ở khắp nơi, nếu châm hai ngọn đèn lồng thì ban đêm có thể quan sát được biển đèn trong kinh thành cùng bầu trời đầy sao, đây là một nơi tốt để ôn chuyện.
Lúc này tuyết đọng còn chưa tan ánh trăng sáng tỏ gió đêm từ từ thổi trong lâu, Tiêu Trường Ninh cùng Thẩm Huyền ngồi đối diện nhau rót một chén rượu.
Hương rượu hoa mai rất thơm lại hơi ngọt, trong màu rượu nhạt ấy có mấy đóa hoa mai được ướp phản chiếu lên chén rượu sứ tạo nên một hương vị đặc biệt.
Ngọn đèn dầu hơi vàng, Tiêu Trường Ninh nâng chén rượu nói: “Hiện tại nên nói đi, chuyện giữa chàng cùng Thẩm Thất đến tột cùng là như thế nào?”
Thẩm Huyền tự rót cho chính mình một ly, sau đó bưng chén rượu để ngay chóp mũi ngửi nhẹ, giọng nói trầm thấp: “Điện hạ thông minh như vậy không bằng đoán thử xem.”
“Được nha.” Tiêu Trường Ninh nói: “Vậy nếu bổn cung đoán trúng chàng phải tự phạt một ly.”
Nàng muốn đổi biện pháp rót rượu cho mình uống Thẩm Huyền sao có thể không nhìn ra tâm tư nhỏ này của nàng?
Hắn miễn cưỡng áp chế nội tâm đang khô nóng hỏi ngược lại: “Nếu điện hạ đoán sai thì sao?”
Tiêu Trường Ninh suy nghĩ, híp mắt nói: “Vậy bổn cung tự phạt một ly.”
Có chút ý tứ, xem ra tối nay thế nào cũng phải tình đến nơi nồng đậm, rượu đến tận tâm can không say không bỏ qua.
Thẩm Huyền hiểu rõ cười, làm cái thủ thế 'mời'.
“Chàng có thể hoàn toàn thay thế Thẩm Thất vào cung mà không bị phát hiện tất nhiên là tướng mạo cùng tuổi tác của hai người phải vô cùng giống nhau, cho nên bổn cung đoán rằng hắn hẳn là huynh đệ ruột của chàng.” Tiêu Trường Ninh nhăn mày, chắc chắn nói: “Hơn nữa rất có khả năng là song sinh.”
Dứt lời nàng tự tin ngước mặt lên, tràn ngập mong chờ đợi Thẩm Huyền quyết định.
Nhưng mà Thẩm Huyền lại khẽ lắc đầu: “Điện hạ chỉ đoán đúng phân nửa.”
Tự tin đầy người bị phá sạch sẽ, Tiêu Trường Ninh kinh ngạc nói: “Chỉ đúng phân nửa?”
“Thẩm Thất đúng thật là huynh đệ của bản đốc. Hắn nhỏ hơn ta ba tháng nhưng lại không phải song sinh.” Nói đến chuyện cũ của Thẩm Thất, trong mắt Thẩm Huyền xẹt qua một chút âm trầm, ngữ khí cũng không khỏi thấp xuống: “Điện hạ đoán không đúng nên phạt một ly.”
Tiêu Trường Ninh không cam lòng nâng chén nói: “Bổn cung tốt xấu gì cũng đáp đúng một nửa xem như ngang nhau, mỗi người chúng ta nên tự phạt một ly mới đúng.”
Thẩm Huyền cũng không cãi lại, hắn nâng chén chạm cùng nàng một cái sau đó đồng thời ngửa đầu uống.
Thẩm Huyền uống một ngụm, Tiêu Trường Ninh bị cay đến nhíu mày đầu lưỡi lè ra mấy lần mới uống hết ly rượu tức khắc một luồng nhiệt nóng lan từ dạ dày ra đến khắp người, cả người nàng ấm áp ngăn cản hàn ý của gió đêm.
Tiêu Trường Ninh liếm rượu trên môi, tiếp tục suy đoán: “Thẩm Thất chết trong tay Thái hậu, chàng cùng Ngọc Khấu đều lo lắng mà báo thù vì hắn, nói vậy hắn nhất định là một người rất tốt thì mới đáng giá cho hai người dám trả giá như thế vì hắn.”
“Điện hạ lại sai rồi.” Tầm mắt Thẩm Huyền dừng lại trên cánh môi dính nước của nàng, ánh mắt thâm thúy ấm ách nói: “Thẩm Thất là một người rất ngốc, vừa ngốc vừa có mệnh khổ, ngay cả một ngày vui vẻ hắn cũng chưa từng có được.”
Kia chắc chắn là một đoạn chuyện cũ nặng nề, bởi vì Tiêu Trường Ninh thấy được một ít thương tiếc trong mắt Thẩm Huyền.
Thẩm Thất hồ đồ chết đi như vậy không nên trở thành lợi thế nàng dùng để đánh cược uống rượu. Nghĩ như thế Tiêu Trường Ninh lại rót một ly cho chính mình, miệng nhỏ uống cạn rồi trầm ngâm nói: “Bổn cung không đoán nữa. Thẩm Huyền chàng kể chuyện xưa cho ta đi, sau khi nghe xong bổn cung lại tự phạt một ly.”
Điều làm Thẩm Huyền động tâm nhất chính là Tiêu Trường Ninh sẽ trong lúc lơ đãng toát ra thiện giải nhân ý cùng dám chịu thua đúng lúc. Mây mù trong mắt hắn tan đi một chút, hắn tự rót rồi tự uống một ly, bàn tay đặt trên vò rượu, bao cổ tay bằng bạc lóe lên ánh sáng dưới ánh trăng.
*Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.
Hắn hỏi: “Điện hạ đã từng nghe qua áp nhân chưa?”
Áp nhân?
“Có nghe qua một chút.” Ánh sáng đèn lồng mông lung, Tiêu Trường Ninh thấp giọng: “Nghe nói nếu có người phạm tội chết tội nhân là người trong nhà có quyền thế thì sẽ mua một áp nhân chịu chết thay cho chính mình, kẻ chết thay phải tương tự như người mua. Chẳng qua áp nhân đều là tự nguyện, phần lớn là xuất thân trong gia đình bần hàn nên không thể không lấy mạng đổi mạng.“. ngôn tình hoàn
“Không tồi.” Thẩm Huyền úp ngược chén rượu trên bàn, ngón cái vuốt ve chén rượu, thật lâu sau mới nói: “Thẩm Thất là đứa con ngoài giá thú phụ thân nuôi bên ngoài, cũng là áp nhân thay ta chịu tội.”
“Con ngoài giá thú? Thay chàng chịu tội?”
Chân tướng ở ngay trước mắt bị bao trùm trong một tầng sương mù. Tiêu Trường Ninh bỗng dưng khẩn trương lên, gắt gao nói: “Có thể sử dụng áp nhân thế tội tuyệt đối không phải gia đình bình thường.... Thẩm Huyền thân phận thật sự của chàng đến tột cùng là ai?”
Gió đêm thổi tới, ánh đèn khẽ run lên chiếu vào đôi mắt lạnh băng thâm thúy của Thẩm Huyền,
Thẩm Huyền trầm giọng: “Ta cùng Thẩm Thất vốn mang họ Chu, phụ thân là Chu Diên của Thanh Châu, chính là gia thần của Nhị hoàng tử Tĩnh Vương.”
Như có sấm sét đánh xuống, tất cả nỗi băn khoăn đều được giải quyết rõ ràng. Tiêu Trường Ninh hơi trừng mắt, theo bản năng nhìn xung quanh một phen chỉ thấy bốn phía đều là bóng đêm thâm trầm, không có bóng người, trái tim khẩn trương của nàng lúc này mới thả lỏng: “Chàng là.... hậu nhân của Thanh Châu Chu thị?”
Thẩm Huyền ngẩng đầu nói: “Không tồi, chính là Chu thị ở Thanh Châu.”
Tiên đế có ba đứa con trai và ba người con gái, trong đó trưởng Hoàng tử do Thái hậu Lương thị sinh ra nhưng ước chừng là do sát nghiệp của Lương Thái hậu quá nhiều nên người này bạc mệnh, năm mười bốn tuổi ấy đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo mà chết, Nhị hoàng tử Tĩnh Vương do Huệ tần sinh ra, là một thiếu niên thông minh nhân hậu, khi còn nhỏ Tiêu Trường ninh thích nhất chính là vị nhị hoàng huynh này.”
Sau khi tiên đế cưới Dư Quý phi liền không hề đặt chân đến chỗ nào khác trong hậu cung, con nối dõi dần dần ít đi, cuối cùng chỉ sinh ra một nam một nữ là Tiêu Trường Ninh cùng Tiêu Hoàn.
Năm mười bảy mười tám tuổi Tĩnh Vương được Chu thị ở Thanh Châu âm thầm giúp đỡ, dần dần trở thành hoàng tử có hy vọng nhất. Đáng tiếc khi sắp được lập làm Thái tử, hắn chung quy vẫn là không thể đấu được thủ đoạn mạnh mẽ cùng cứng rắn của Thái hậu.
Tĩnh Vương 'ngoài ý muốn' chết đi, Thanh Châu Chu thị có liên quan cũng bị hủy diệt....
Lúc trước toàn bộ Chu thị đều bị chém đầu, nữ quyến sung làm quan kĩ, nam tử không đủ mười ba tuổi bị thiến làm nô lệ.
Chuyện tới bây giờ tất cả đều sáng tỏ: Thẩm Thất thân là một đứa con riêng hèn mọn lại trở thành người chịu tội thay cho đứa con vợ cả là Thẩm Huyền, thay hắn tiến cung chịu thiến lại ngoài ý muốn bỏ mình trong bốn nắm sau, mà Thẩm Huyền trời xui đất khiến lại trở thành thế thân cho thế thân của mình....
“Không, có chút không đúng.” Tiêu Trường Ninh lẩm bẩm: “Một đứa con riêng sao có thể lớn lên giống chàng như thế? Điều này hơi khác thường.”
Đây là đoạn ký ức Thẩm Huyền không muốn chạm đến nhất.
Hắn trầm ngâm một lát, nhíu mày nói: “Hắn không phải vừa sinh ra liền giống ta như đúc. Mà là bị người khác chiếu theo bộ dạng của ta mà chỉnh sửa lại khuôn mặt, một đao lại một đao chặt xương cắt thịt, bị ép buộc trở thành bộ dạng của ta, thay ta bị thiến....”