Editor: Greeny
Beta: Dâu Tây
___________
Lúc trước, Lương thái hậu dùng lý do bảo vệ tiểu Hoàng đế nên bắt buộc phải buông rèm chấp chính, bà ta lấy danh nghĩa “phò trợ minh quân” kết bè kết phái với Cẩm y vệ, nắm tất cả quyền lực trong triều đình, khống chế tiểu Hoàng đế làm việc xằng bậy. Chướng ngại lớn nhất ngăn cản kế hoạch của Lương thái hậu là phía Đông Xương luôn luôn trung thành với Tiên đế.
Hậu thuẫn của Lương thái hậu không vững chắc, bà đấu với Thẩm Huyền suốt một năm qua nên tự biết mình không phải đối thủ của hắn. Bà ta đành lùi một bước để tiến hai bước bằng cách chủ động liên hôn cầu hòa, bà tính gả một nữ nhân trong hoàng thất làm vợ Thẩm Huyền. Ngoài miệng thì nói liên hôn là muốn tốt cho cả hai bên, nhưng thật ra bà đang ngấm ngầm cài nội gián vào Đông Xưởng, âm thầm điều khiển thế lực của Thẩm Huyền.
Thẩm Huyền thông minh, cũng rất tàn nhẫn, hắn lớn lên trong đao gươm, mưa máu, vung kiếm không khác gì ác thần. Bây giờ, hắn ngồi vững ở vị trí Đô đốc Đông Xưởng như một Đức Phật, sao hắn không nhìn thấu toan tính nhỏ nhặt của Lương thái hậu chứ!
Thẩm Huyền vừa muốn hoàn thành giao ước với một người, vừa muốn nhân dịp làm khó Thái hậu, hắn nói: “Nếu Thái hậu nương nương đã thành tâm buông bỏ tất cả để kết giao với ta, vậy chi bằng người gả Trường Ninh công chúa, ái nữ Tiên đế yêu quý nhất cho ta đi.”
Vốn chỉ định gây khó dễ, ai ngờ Lương thái hậu lập tức gật đầu đồng ý.
Hôm nay tổ chức hôn sự, Thẩm Huyền xử lý xong chuyện nội tặc liền vội vàng quay về Đông Xưởng, hắn bị tùy tùng thúc giục mặc hỉ phục mà cảm thấy rất mông lung. Hắn thật sự không ngờ tiểu công chúa yêu kiều, kiêu ngạo sáu năm trước bây giờ đã trở thành phu nhân của mình.
Tiêu Trường Ninh lớn lên càng thướt tha, duyên dáng, vậy mà khi được gả cho hắn nàng lại quyết tâm phải chết, đã tự chuẩn bị xong hết tang phục cho mình rồi.
Thẩm Huyền cảm thấy dường như mình vừa bị một con thỏ bông mềm mại cắn.
Mặc dù tức giận nhưng hắn vẫn bật cười, hắn đứng phắt dậy cầm khay rượu trên bàn, đưa cho Tiêu Trường Ninh một ly: “Bản đốc biết công chúa vừa đến, rất nhiều việc còn chưa quen. Nhưng dù thế nào nàng cũng phải uống ly rượu này.”
Tiêu Trường Ninh không uống rượu, nàng dùng bộ dạng đằng nào cũng chết bướng bỉnh nói: “Dù sao cũng không bách niên giai lão, không cần uống.”
Giọng nói vừa dứt, không khí trong phòng đột nhiên biến chuyển.
Ánh mắt Thẩm Huyền như chìm xuống, hắn chỉ gằn một chữ: “Uống.”
Mặc dù tính tình Tiêu Trường Ninh hơi kiêu căng, nhưng cũng may là khả năng tiếp thu của nàng rất tốt. Nghe thấy ngữ điệu lạnh như băng trong giọng nói của Thẩm Huyền, nàng tự biết mình đã lỡ lời, sau đó chậm chạp đón lấy ly rượu, chần chừ nhìn nó.
“Thế nào? Sợ có độc sao?” Thẩm Huyền cười lạnh, uống cạn ly rượu trong tay: “Giết nàng không có lợi gì cho ta, vậy cớ sao ta phải lãng phí một lọ thuốc độc?”
Tiêu Trường Ninh lo lắng không yên khi bị người khác nhìn thấu, nàng đành đưa ly rượu về phía Thẩm Huyền ra hiệu.
“Khoan đã.” Thẩm Huyền ngăn cản nàng: “Ăn một ít cháo rồi uống.”
“Ta nuốt không trôi.” Tiêu Trường Ninh cố nhấp thử một ngụm.
Rượu thượng đẳng rất thơm, cũng rất mạnh, nó trượt qua cổ họng gắt như dao, khi xuống bụng thì bừng cháy như ngọn lửa.
Cay quá! Cay đến mức nàng phải rơi lệ.
Khoảnh khắc đó, nàng nghĩ có thể chết đi rồi, cần gì quan tâm đây có phải rượu độc hay không! Không đau đớn, không lo sợ, cứ lẳng lặng đến rồi lẳng lặng đi.
Nhưng ý niệm này chỉ xuất hiện trong vài giây, ngay khi nước mắt rơi xuống tất cả liền biến mất.
Tiêu Trường Ninh không muốn chết, nàng mới 17 tuổi, cho dù chỉ sống qua tối nay cũng là một chuyện tốt rồi.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu lách tách của lò sưởi, Thẩm Huyền nhìn đôi mắt ửng đỏ của Tiêu Trường Ninh, hàng lông mi còn đọng nước mắt trông thật mong manh, hắn nhắc nhở: “Rượu cay nồng, nàng chưa ăn mà uống rượu sẽ làm tổn thương dạ dày đấy.”
Tiêu Trường Ninh chơi đùa với ống tay áo, nàng nói: “Bổn cung không muốn ăn.”
Tiểu công chúa này nhìn rất dịu dàng yếu đuối, nhưng tính tình lại vô cùng ngang ngược.
Thẩm Huyền đứng thẳng người, vóc dáng cao lớn rắn chắc, hắn cúi đầu nhìn Tiêu Trường Ninh như nhìn một chú chim nhỏ, bình tĩnh nói: “Ta không thích nghe những lời chán nản, cũng không thích đêm động phòng vui vẻ mà nàng mặc y phục trắng. Mời công chúa điện hạ cởi bỏ tang phục ra.”
“Ta không cởi.” Hai má Tiêu Trường Ninh ửng đỏ, nàng nắm chặt vạt áo, nói: “Đèn sáng như vậy sao ta có thể cởi đồ?”
Thẩm Huyền chớp chớp mắt, hắn dứt khoát không để ý đến nàng mà tự cởi bỏ hỉ phục, để lộ ra võ phục màu nâu đen bên trong. Tay chân hắn thon dài, vai rộng eo hẹp, dáng người vô cùng hoàn mỹ. Đáng tiếc Tiêu Trường Ninh hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức, nàng chỉ cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Thẩm Huyền trả lời: “Bây giờ đêm khuya yên tĩnh, ta còn có thể làm gì?” Đương nhiên là cởi áo đi ngủ rồi.
Vừa nói, hắn vừa dùng khăn lạnh trong chậu để rửa mặt, sau đó vòng tay ra sau lưng để tháo đai lưng, mặc kệ chiếc áo choàng nâu đen nửa kín nửa hở đang mặc trên người. Tiếp theo, hắn tháo mũ kim quan xuống, để lộ ngũ quan sắn bén, tuấn mỹ trong ánh nến.
Thẩm Huyền bước đến bên giường ngồi xuống. Tiêu Trường Ninh giật mình đứng phắt dậy, vội vàng tránh xa hắn.
Thẩm Huyền thu hết những hành động nhỏ nhặt của nàng vào tầm mắt, một lát sau, hắn nhặt chiếc khăn ướt Tiêu Trường Ninh để trên giường xoa xoa bàn tay, nói: “Ta nhớ rất kỹ, Trưởng công chúa luôn không thích người bị thiến!”
Thôi xong! Đây là điềm báo hắn muốn tính toán nợ cũ!
Thẩm Huyền ném khăn chuẩn xác vào chậu đồng. Quả nhiên sau đó hắn đứng dậy, bước đến gần Tiêu Trường Ninh: “Nàng nói ta dối trên gạt dưới, suốt ngày chỉ biết ẻo lả, đúng không?”
Thẩm đại công công có thù tất báo, đúng là danh bất hư truyền! Đã qua sáu năm rồi mà hắn vẫn nhớ không sót một chữ!
“Thẩm... Thẩm Huyền... ngươi muốn làm gì?” Hàm răng Tiêu Trường Ninh va lọc cọc, màn trân châu vàng trên mũ phượng cũng run theo cơ thể nàng.
Thẩm Huyền nhếch khóe miệng, hắn nhìn nàng châm chọc: “Tối nay ta sẽ để công chúa nhìn một lần, xem xem ta có phải là kẻ ẻo lả hay không!”
Nhìn nam nhân tuấn mỹ đang đi từng bước về phía mình, Tiêu Trường Ninh nước mắt lưng tròng, run rẩy nói: “Đừng lại đây... bổn cung ra lệnh cho ngươi... lui... lui... lui... lui ra!”
Vì quá khẩn trương mà nàng nói líu cả lưỡi, không thể phát âm chính xác, bụng bỗng dưng quặn đau như lửa đốt.
Tiêu Trường Ninh cố gắng ngăn chặn cơn buồn nôn, cong lưng ôm lấy bụng. Thẩm Huyền bắt đầu lo lắng, hắn thu lại ý cười trên khuôn mặt, nhướn một bên mày, nghiêm túc nói: “Ta đã nói không nên để bụng rỗng uống rượu, bây giờ dạ dày bị tổn thương rồi.”
“Ta đâu biết có phải do ngươi âm thầm hạ độc hại ta không!” Dạ dày Tiêu Trường Ninh đau như dao cứa, nàng khó chịu ôm bụng rồi lên tiếng chế nhạo.
Thẩm Huyền không ngờ vẻ ngoài nàng yêu kiều nhu nhược mà miệng lưỡi lại sắc bén như thế. Hắn không muốn tính toán với người bị bệnh nên đưa tay đỡ nàng lên giường.
Tiêu Trường Ninh không muốn để người “ẻo lả” chạm vào mình, cố tình tránh né. Thẩm Huyền kiên quyết giữ lấy thân hình gầy gò của nàng, cưỡng chế ấn nàng ngồi xuống giường. Sau đó, hắn đi về phía cửa phòng: “Người đâu!”
Âm thanh đồng bóng của Phương Vô Kính vang lên ngoài cửa, hắn vui vẻ nói: “Đại nhân, nhanh như vậy mà đã xong việc rồi à?”
Thẩm Huyền lạnh lùng trừng mắt, Phương Vô Kính lập tức im miệng, cúi đầu chờ lệnh.
Lúc đó, Thẩm Huyền mới âm trầm dặn dò: “Nhà bếp có canh gà vừa nấu, mau sai người mang lên đây.”
Tác phong làm việc của Đông Xưởng như sấm rền gió cuốn, chưa đến một khắc [*] cháo gà đã được dâng lên.
[*] Một khắc = 15 phút
Tiêu Trường Ninh đã tháo mũ phượng, lau sạch son phấn, không biết do nước rửa mặt hay do mồ hôi lạnh mà hai sợi tóc mai của nàng bị thấm ướt.
Thẩm Huyền đóng cửa, hắn đổ canh gà ra chén, đưa đến trước mặt Tiêu Trường Ninh rồi ra lệnh cho nàng: “Uống đi.”
Tiêu Trường Ninh đang bị bệnh nên không dám làm cao, nàng thành thật, ngoan ngoãn cầm chén sứ đựng canh gà, miệng nhỏ nhấp vài hớp canh.
Thẩm Huyền ngồi đối diện quan sát Tiêu Trường Ninh, dáng người hắn cao lớn, gần như nhấn chìm nàng trong cái bóng của mình. Thấy nàng muốn đặt chén canh xuống, Thẩm Huyền vô cùng không vui: “Mau uống hết.”
Tiêu Trường Ninh đành cố nén nhịn, nhấp thêm vài hớp, sau đó đưa chén ra, nhíu mày nói: “Không uống nổi nữa!”
Bây giờ bụng nàng ngập tràn ấm áp, không còn đau đớn nữa.
“Đêm nay thật khó chịu, Trưởng công chúa vô cùng phiền phức.” Ngoài miệng Thẩm Huyền tỏ vẻ chán ghét nhưng không hề có ác ý.
Ngẫm lại lúc Dư quý phi còn sống, Tiêu Trường Ninh là một nhân vật rất nổi danh, giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng, vạn đóa tử yên hồng [*] cũng không sánh nổi khí chất cao quý của nàng. Đâu ai ngờ mấy năm sau, nữ nhân như nàng phải gả cho một “thái giám” để liên hôn. Qua đó có thể hiểu được vì sao bộ dạng nàng yếu ớt như bây giờ.
[*] Tử yên hồng: hoa tử yên hồng
Tiêu Trường Ninh đặt chén xuống, ánh mắt mông lung, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Thẩm Huyền tự cởi áo ngoài: “Lên giường, đi ngủ.” Giọng nói hắn vẫn lạnh như băng, nhưng không còn sắc bén như trước.
Tiêu Trường Ninh ngắm nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, ngồi yên bất động.
Suýt chút đã quên, vị công chúa này vô cùng thanh cao, nàng ghét nhất “hoạn quan”, sao nàng có thể ngủ chung một giường với “hoạn quan” được chứ?
Thẩm Huyền lạnh nhạt nhìn nàng: “Công chúa điện hạ thân thể tôn quý, nếu nàng không muốn ngủ cùng ta thì cố gắng chịu thiệt thòi ngủ dưới chân giường vậy.”
Dưới giường có một cái chân giường khoảng ba thước, được trải một miếng lót ba tư mềm mại. Nơi đó vốn là chỗ nghỉ đêm cho cung tỳ khi hầu hạ chủ tử, nhưng vì Đông Xưởng không có cung tỳ, nên chân giường này rất sạch sẽ, chưa ai dùng qua.
Tiêu Trường Ninh không chút nghĩ ngợi, lập tức ngồi xuống chân giường.
Ánh mắt Thẩm Huyền trầm xuống, vô cùng chán nản. Tất cả sự đồng cảm vừa rồi hắn dành cho nàng trong nháy mắt đã bay lên chín tầng mây.
Khuôn mặt hắn không một biểu cảm, hắn giơ tay lên, vận khí làm tắt ánh nến, bốn phía chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng dìu dịu xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, vô cùng quạnh quẽ.
Không có chăn đệm, Tiêu Trường Ninh tự lấy y phục của mình phủ lên người, sau đó nằm xuống chân giường.
Nàng đã quen ngủ trên giường lớn xa hoa, lần đầu tiên phải ngủ dưới chân giường, xoay người trở mình mấy lần vẫn không ngủ được. Bất chợt nàng cảm thấy vô cùng tủi thân, sống mũi cay cay, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống. Nàng rất muốn được nằm trên chiếc giường của Thẩm Huyền, nhưng lại không muốn nằm chung với hắn, và trăm triệu lần không dám.
Vừa đến đã nghe về “điểm thiên đăng” vô cùng đáng sợ, dường như nàng có thể ngửi được mùi thịt khét từ người Thẩm Huyền... Hắn ngoan độc như vậy, sao nàng dám đến gần hắn đây?
“Trưởng công chúa yên tâm đi, Đông Xưởng không giết người vô dụng.”
Một giọng nói truyền từ chiếc giường uyên ương đến, Tiêu Trường Ninh trợn trừng mắt trong bóng đêm, cho rằng mình vừa gặp ảo giác.
Tiêu Trường Ninh nghiêng tai hồi lâu, Thẩm Huyền trên giường vẫn không hề mở miệng, vì thế bốn phía lại chìm vào yên lặng.
Sau đó, Tiêu Trường Ninh vô tri vô giác nhớ ra: Hắn nói cái gì mà “Không giết người vô dụng”? Bổn cung là người vô dụng sao?
Không biết nên mừng hay nên giận đây.
Đêm động phòng cứ thế trôi qua trong nơm nớp lo sợ, Tiêu Trường Ninh ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Ngày hôm sau tỉnh dậy nàng liền thấy mình đang nằm trên giường êm, người được đắp chăn thêu chỉ đỏ, còn Thẩm Huyền, trượng phu hoạn quan của nàng đã không thấy đâu.