Cảm giác
đói khát cùng sự mệt mỏi dần ăn mòn sức lực Y Nhu. Công việc quá nhiều
khiến nàng làm hoài không hết, chỉ riêng việc chạy lên chạy xuống nãy
giờ cũng đủ khiến nàng mệt chết đi được.
Bỏ việc
sao ? Khó khăn lắm mới kiếm được công việc này, từ bỏ rồi thì sau này sẽ ăn ở cùng sinh sống ở đâu ? Từ trong túi tiền, nàng đụng phải một vật
cưng cứng, lấy ra xem hóa ra là chiếc kìm vàng [ nguyên văn đó ] mà
trước đây Đường Hoàng đã tặng cho nàng. Lúc ra đi, cái gì cũng không
mang, ngược lại lại không cẩn thận cầm theo chiếc kìm vàng này. Nếu là
bị buộc đến bước đường cùng, thứ duy nhất có thể giúp nàng lại là chiếc
kìm vàng này, thật nực cười phải không ?
Nàng lắc
lắc đầu, nếu là không phải lúc thật cần thiết, nàng tuyệt không dùng đến bất cứ thứ gì của Đường Hoàng. Mà chẳng biết từ lúc nào, Lâm tổ trưởng
tránh ở phụ cận quan sát đột nhiên đi tới, đoạt lấy kìm vàng trong tay
nàng, lớn tiếng chất vấn: “ Tại sao ngươi lại cầm chiếc kìm vàng này ? ”
“Đưa ta. ” Y Nhu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
“ Chẳng lẽ ngươi trộm ? ”
“ Ta không có ! Ngươi đừng có vu tội oan uổng cho ta. ”
“ Một
công nhân nhỏ nhoi như ngươi có tư cách gì mà lại được cầm kìm vàng,
nhất định là trộm đến ! Chuyện này nếu như ta nói với cấp trên, xem
ngươi giải thích sao ! ” Hắn đắc ý nhìn nàng rồi lại nhìn kìm vàng trên
tay.
Bất quá
đắc ý không được bao lâu, lại có người từ trong tay hắn đoạt lấy chiếc
kìm vàng, nhìn lại người này đúng là Đường Hoàng. Sắc mặt Y Nhu lập tức
thay đổi, nhìn Đường Hoàng, hắn vẫn là tìm được đến đây ! Vì sao hắn lại xuất hiện ngay lúc này ? Lão thiên a~ Chỉ trách nàng bình thường không
thắp hương đầy đủ, nên ông trời cũng không nghe được lời nguyện cầu nho
nhỏ của nàng.
“ Uy,
Ngươi là ai ? ” Lâm tổ trưởng không khách khí chất vấn. Tự nhiên ở đâu
ra một nam nhân định đoạt công với hắn, người nay so với hắn cao hơn một cái đầu, lại so với hắn, bộ dáng đẹp hơn, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú,
thật sự khiến hắn càng nhìn càng không vừa mắt.
Đường
Hoàng hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hắn, cầm lấy kìm vàng giao lại cho nàng. Có kìm vàng trong người thế nhưng nàng lại không chịu
dùng đến, lại đến cái địa phương như thế này làm việc, ở tại một kí túc
rách nát.
Lâm tổ
trưởng thật sự tức giận. Hắn đứng lù lù ở đây thế này, ấy mà nam nhân
kia lại không hề đoái hoài đến sự tồn tại của hắn, cảm giác phi thường
mất mặt. Nhìn thấy thủ trưởng cũng cùng lúc xuất hiện, hắn cao hứng mà
vội vàng kể công: “ Thủ trưởng, nữ nhân này cư nhiên trộm kìm vàng nhưng lại không chịu nhận, bị ta bắt đến đây. ”
“ Ngươi nói ai trộm kìm vàng ? ” Đường Hoàng một biểu tình băng lãnh nhìn qua hắn.
“ Nữ nhân kia a ! Bị ta bắt quả tang tại trận. ” Hắn đắc ý nói.
Lời nói
vừa xuất ra, cổ áo hắn lập tức bị Đường Hoàng hung hăng nắm lấy “ Cẩn
thận lời nói của ngươi ! Nàng không phải là người ngươi có thể vô lễ. ”
Bị ánh mắt như muốn giết người nhìn đến khiến lông tơ trên người hắn
nhất loạt dựng đứng hết cả. Không biết đại họa sắp giáng xuống đầu đến
nơi, lại dựa có thủ trưởng làm chỗ dựa, hắn vẫn sống chết kiên trì nói
nàng trộm kìm vàng.
Thạch
Đồng hướng mọi người công khai chân tướng. “ Ngươi chính là kẻ hay đi
nói xấu người khác, chỉ là lần này không khéo nói xấu tới phu nhân chủ
tịch Hào Quốc xí nghiệp. Ngươi nghĩ lão bản ta tin tưởng ngươi, hay là
tin tưởng nàng ? ”
Nghe đến
đây mọi người hết thảy đều kinh ngạc đến há hốc miệng, nữ hài trẻ tuổi
kia, thế nhưng lại là vị hôn thê của đại danh gia lừng lẫy Đường Hoàng.
“ Nàng … nàng là … ” Lâm tổ trưởng bị dọa chết, mồ hồi như mưa đầy mặt, hai chân sớm đã xụi lơ.
Lão bản của nhà xưởng Triệu Đồng lạnh mặt nhìn hắn, nói : “ Ngươi bị đuổi việc.”
Nói rồi sai người lập tức đem hắn ra ngoài.
Y Nhu cẩn trọng đưa mắt nhìn Đường Hoàng, hung hăng nói : “ Ta không phải vị hôn
thê của hắn, ta cùng người này một chút quan hệ cũng không có. ”
Một câu
nói này của nàng đã chọc giận Đường Hoàng, hắn đem nàng bức vào bước
đường cùng. “ Theo ta về. ” Mệnh lệnh trong giọng nói không chứa một tia thương lượng đường sống cho nàng.
“ Không cần. ”
Hắn hai
tay chống tường, đem nàng vây ở trong. khóe miệng nhếch lên, nở một nụ
cười quỷ dị, ở bên tai nàng nói : “ Ngươi định mặc kệ đệ dệ ngươi hay
sao ? Một là khiến hắn lưu lạc đầu đường xó chợ xin cơm, hai là theo ta
trở về, hai lựa chọn, ngươi chọn đi.”
Nàng ngẩn ra, không dám tin hắn thế nhưng lại ti bỉ như vậy, đem Tiểu Kiệt ra uy hiếp nàng.
“ Ngươi dám ! ”
“ Muốn thử không ? Chỉ sợ thắng bại đã rõ. ”
Y Nhu cả
người run rẩy, nàng hận hắn ! Hận hắn đã hại chết phụ thân, hận hắn
không buông tha cho nàng và Tiểu Kiệt ! Không có giãy dụa, nàng mệt mỏi
để mặc hắn ôm vào trong xe, rời đi.
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
“ Lão
bản, nàng cả ngày nay không chịu ăn uống chút gì ! ” Nữ hầu phụ trách
chiếu cố Y Nhu lo lắng hướng Đường Hoàng mới từ bên ngoài trở về báo
cáo.
Y Nhu bị giam lỏng ở Đường trạch đã một ngày trời, cả ngày không chịu ăn uống dù chỉ một chút.
“ Vậy sao ? ” Hắn hừ lạnh đem áo choàng đưa cho người hầu, bước nhanh đến phòng Y Nhu.
Sự xuất
hiện của hắn làm cho Y Nhu toàn thân ở trong trạng thái phòng bị, một
đôi lãnh mâu đầy hận ý không chút e dè nhìn thẳng hắn. Khi Đường Hoàng
tới gần, nàng nhanh nhẹn lách sang một bên hướng phía khác đi đến, chỉ
là chưa được hai bước chân liền đã bị hắn tóm được.
“ Tránh ra ! ” Nàng sống chết dãy dụa khỏi vòng tay hắn, nàng chính là không muốn đôi bàn tay dơ bẩn kia đụng chạm đến mình.
Đường
Hoàng chăm chú nhìn đến đôi bàn tay vốn nguyên bản trắng nõn, mịn màng,
nay lại có điểm thô ráp do lao động cực nhọc suốt một tháng qua, trong
lòng không nhịn được trào lên một cỗ đau lòng cùng xót thương.
“ Không được đụng vào ta, ngươi- cái tên hung thủ giết người kia ! ”
Hắn bị sự cự tuyệt của nàng chọc giận. “ Ngươi cả ngày không ăn không uống, chính là tưởng như vậy sẽ đem mình đói chết ? ”
“ Chẳng liên quan gì đến ngươi. ”
“ Vì sao ? Vì sao ngươi cứ luôn cự tuyệt ta như vậy ? Ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi ! ”
“ Ngươi tính kế ta, còn hại phụ thân ta bệnh tim tái phát ! Chính ngươi là kẻ đã hại chết phụ thân ta !!! ”
“ Đó là chuyện ngoài ý muốn, ta không hề cố ý làm vậy. ”
“ Ngoài ý muốn ? Nếu không phải tại ngươi, cha ta sẽ không qua đời, ta hận… hận ngươi !!! ”
“ Ta có
thể bù đắp những lỗi lầm mà ta đã gây ra trước kia cho ngươi, chỉ cần là việc ngươi yêu cầu, ta sẽ dốc sức làm bằng được. ”
“ Ta hận không thể một đường quăng ngươi xuống địa ngục ! ”
“ Có lẽ sẽ có một ngày như vậy, bất quá đó là chuyện sau khi ta có được ngươi !”
Nàng oán hận trừng trừng mắt nhìn hắn, cả người không quên sống chết giãy dụa, giãy cho đến khi hắn phải mất kiềm chế.
“ Thả ta đi. ”
“ Không có khả năng ! ”
“ Thế rốt cuộc ngươi muốn như thế nào ? ”
“ Gả cho ta ! ”
“ Ngươi đừng có nằm mơ, ta dù có phải chết cũng sẽ nhất định không gả cho ngươi ! ”
“ Ta sẽ khiến ngươi phải thay đổi chủ ý, nhưng bây giờ, hãy ăn hết chỗ thức ăn này đi ! ”
Nàng một thứ cũng không muốn đụng đến, thậm chí chỉ muốn gạt hết tất cả đi.
Nhận thấy ý định này của nàng, Đường Hoàng nhanh chóng uy hiếp.
“ Không ăn? Ta sẽ có biện pháp khiến ngươi phải ăn. ” Nói xong hắn tiến lại phía nàng, đem quần áo trên người cởi xuống.
“ Ngươi … Ngươi làm cái gì thế !!! ” Nàng sợ hãi nhìn theo cánh tay hắn.
“ Ngươi không ăn, ta cường bạo ngươi. Ngươi chắc đã hiểu tính ta, thứ ta muốn nhất định bằng mọi giá cũng phải đạt được. ”
“ Không cần … dừng tay … ” Sợ hãi gạt tay hắn ra khỏi người, nhưng là khi lực
hai bên chênh lệch quá lớn, nàng liền bị hắn đè xuống giường mà hôn.
Trên cổ và hõm vai dần xuất hiện vô số hôn ngân …
“ Không cần … Dừng tay … Ta ăn … ”
Hắn ngừng tay lại, chăm chú nhìn nàng. “ Thật vậy sao ? ”
Y Nhu cả người run rẩy, vỗi vã gật đầu một cách đầy sợ hãi.
Hắn buông nàng ra, truyền hạ nhân đem thức ăn đi hâm nóng lại. Y Nhu lùi
dần vào góc giường, cảnh giác nhìn về phía Đường Hoàng. Đường Hoàng là
kẻ đáng sợ như thế nào không phải là nàng không biết. Cắn răng quật
cường nhịn xuống những giọt nước mắt trào lên nơi khoé mắt, nhưng là
không được. Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má.
Nhìn những giọt nước mắt của nàng, tâm hắn ẩn ẩn đau. Lặng lẽ rời khỏi, trở
ra phòng khách hút thuốc. Một lát sau, hạ nhân đến thông báo.
“ Thưa ngài, phu nhân đã dùng xong cơm tối, hiện nàng muốn nghỉ ngơi. ”
“ Không còn chuyện của ngươi nữa! Lui xuống đi. ”
“ Vâng. ”
Ánh mắt lạnh lùng vô mục nhìn về phía trước, hai tay day day ấn đường, , nghĩ đến đây trong lòng nhịn không được
một trận cười khổ.
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
Hôm sau, mới sáng sớm Đường Hoàng đã đến gặp Y Nhu. Vừa nhìn thấy hắn nàng
lập tức cảnh giác, chuyện hôm qua đối với nàng quả thực vẫn còn ám ảnh
khá sâu.
“ Ta mang một người đến gặp ngươi, tin rằng gặp rồi ngươi sẽ rất vui vẻ. ”
Nhân ảnh phía sau hắn đột nhiên nhảy ra, hét lớn: “ Tỷ !!! ”
“ Tiểu Kiệt ? ” Đệ đệ đã lâu không gặp vui vẻ ôm lấy nàng một hồi lâu.
“ Ngươi như thế nào lại ở đây ? Việc học ở trường thì sao ? ”
“ Tỷ, ngươi thực dễ quên. Bây giờ ta đang được nghỉ hè mà. ”
“ Phải không ? ” Nàng có nhiều chuyện muốn nói với tiểu đệ nhưng là ngại sự có mặt của Đường Hoàng nên những lời muốn nói ra lại thôi.
“ Tỷ đệ lâu ngày mới gặp nhau hẳn có nhiều chuyện muốn nói. Ta ra ngoài
trước cho hai tỷ đệ ngươi tâm sự. ” Nói xong liền quay bước ra phòng
ngoài.
Đây quả thực là cơ hội trời cho, người có thể giúp nàng lúc này chỉ có mình Tiểu Kiệt. Bây giờ nàng phải nói cho Tiểu Kiệt rõ sự thực. Lời muốn nói chuẩn bị thốt ra liền bị câu nói của tiểu đệ cản lại.
“ Tỷ, ngươi biết không muội phu muốn đưa ta đi Mỹ du học. Tuyệt lắm phải không !!! ”
“ Ai cho ngươi kêu hắn là tỷ phu ? ”
“ Có sao đâu, dù sao các ngươi cũng đã đính hôn, sớm muộn gì cũng đi đến đám cưới… Còn có, tỷ, ta tham gia vào đội bóng chày của trường và được cùng đội lọt vào giải dành cho 13 thành phố mạnh nhất, đồng học đều hâm mộ
ta lắm nha. ”
“ Tỷ xem … ”
“ Đây là hôm kỷ niệm thành lập trường, Thạch Đồng thúc thúc đưa tới cho ta.
Tỷ không biết đâu, lúc ta mặc vào … đứng trên sân bóng trông rất là oai
nha. ”
Nhìn đệ đệ cao hứng kể chuyện, Y Nhu phát hiện nó so với trước kia cơ thể có chút cường tráng cùng cao lớn hơn tinh thần cũng thư thái, nhiệt tình
hoạt bát hơn xưa. Cuộc sống giàu sang khiến hắn có điều kiện học tập vui chơi tốt hơn. Học hành chuyên tâm không phải lo lắng bất cứ thứ gì.
Trước kia vì phải phụ giúp phụ thân chiếu cố cửa tiệm, hắn có lẽ đã phải hy
sinh nhiều thứ mà một nam hài bằng tuổi hắn nên có, cũng như những năm
tháng thanh xuân của bản thân để lo cho gia đình. Vẻ mặt vui vẻ này của
tiểu đệ nàng chưa từng được nhìn thấy trước đây. Nghĩ đến đây những lời
muốn nói ra lại tắc nghẹn nơi cổ họng.
“ Vậy sao? Ngươi thích là được rồi. ”
“ Ta hảo hưng phấn nha! Tỷ, hè này ta muốn đến Mỹ học tiếng Anh, nhất định
ta sẽ đứng đầu khoá học, tuyệt không đứng sau bất kể người nào. ”
“ Ân ! Cố lên. ” Chung quy những lời kia không nên nói ra. Nàng đâu thể nhẫn tâm phá hư giấc mơ của tiểu đệ.
Hai tỷ đệ cùng trải qua một buổi chiều vui vẻ, sau vì ngày mai đội bóng
chuyền của tiểu Kiệt bắt đầu tái tập luyện nên ăn cơm xong tiểu Kiệt lên xe trở lại trường.
Nhìn đệ đệ rời đi, trong lòng Y Nhu cảm thấy vô cùng trống trải cùng mất
mát. Xoay người trở vào trong mới phát hiện Đường Hoàng đã chăm chú nhìn nàng hồi lâu.
“ Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta không có bạc đãi tiểu đệ ngươi. Giờ trông nó rất khá.”
“ Ngươi lại đem đệ đệ ra bức ta ? ”
“ Ta từ
đầu đến cuối làm như vậy không phải là muốn bức ngươi phải làm theo ta.
Ta chỉ là muốn ngươi nhìn xem đệ đệ ngươi sống tốt thế nào mà thôi. ”
“ Nếu ta không thuận theo ngươi, phải chăng ngay cả đệ đệ ta cũng không thoát khỏi những thủ đoạn độc ác của ngươi ? ”
“ Ngươi biết là ta sẽ không làm vậy mà. ”
“ Cha ta chính là bị ngươi hại chết, còn nói là không ? Đường Hoàng, ngươi có thể nói dối không chớp mắt thế sao ? ”
“ Ngươi …”
Nàng nhắm chặt hai mắt, dù sợ hãi nhưng nếu hắn có thể đánh chết nàng cũng tốt.
Đường Hoàng hạ tay xuống, đưa lưng về phía nàng, cố gắng đè nén cỗ tức giận
trong lòng. Lúc này hắn cần chút thời gian để bình tĩnh lại.
“ Ngươi đừng có chọc tức ta. Để ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lời, ngươi nên rõ là ta còn cần phải dùng thêm nhiều biện pháp mà. ”
“ Cưỡng gian ta sao ? Kia sẽ chỉ khiến ta thêm hận ngươi. Hận ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, dậu đổ bìm leo. ”
“ Im miệng ! ” Hắn điên cuồng hét lên, khung ảnh thuỷ tinh treo trên tường
bị hắn một cú, đập nát vụn. Hơi thở nặng nề, hướng nàng đi tới. Y Nhu
hoảng sợ, muốn quay người trốn chạy nhưng là chạy cũng không thoát, liền bị hắn giữ lại.
“ Ngươi sợ sao ? Khơi mào sự giận dữ của ta xong rồi định trốn chạy như thế sao ? ”
Nàng hai mắt nhắm chặt, kiều thân run rẩy yên lặng chờ hành động tiếp theo
đó của hắn. Nàng không muốn khuất phục trước hắn, nhưng là lí trí không
thắng được sự sợ hãi, cơ thể có điểm run rẩy.
Dừng lại, nhìn gương mặt sợ đến tái nhợt, cắt không được giọt máu, sâu trong nội tâm Đường Hoàng lại trào lên sự thương tiếc, hơi thở hai người cũng vì vậy mà thân mật kề cận.
Nàng hiếu kì, chậm rãi mở mắt ra. Chưa kịp ý thức sự kiện trước mặt đã bị
hắn đoạt đi cánh môi. Nụ hôn của hắn vẫn ngang ngược mà bá đạo, cùng môi nàng quấn quýt nhau.
Mới đầu còn cố sức giãy dụa, chống cự lại, sau rồi cũng bất lực mà đành
buông xuôi. Lúc này thực chỉ muốn hung hăng đánh hắn mấy cái.
Đường Hoàng nhìn nàng giận dữ, trừng mắt lên với hắn, tưởng rằng nàng coi
thường hắn vũ nhục nàng. Lần này nàng một lần nữa thành công khơi dậy
lửa giận trong hắn.
Y Nhu cười lạnh nói: “ Đây là cách ngươi đối xử với ta sao ? Ta khí lực
không mạnh như ngươi, không đánh lại được ngươi vậy nên ngươi mặc kệ suy nghĩ của ta, chỉ theo ý mình cưỡng ép ta phải làm theo sự cao hứng của
ngươi. Này mà gọi là yêu sao ? Ta bất quá chỉ là một nô lệ bị ngươi giam cầm thôi. ”
Ánh mắt tuyệt vọng của nàng như mũi dạo nhọn xuyên qua từng tầng ý thức,
đâm hẳn vào tâm hắn, khiến hắn đau đớn khôn nguôi. Thì ra nàng hận hắn
đến vậy ! Gắt gao siết chặt nàng trong vòng tay của chính mình, nhẹ
nhàng thì thầm bên tai nàng : “ Ta sẽ tuyệt đối không để ngươi rời đi.
Hãy chờ coi, dù phải mất cả đời thì ta cũng quyết khiến ngươi phải yêu
ta. ”
Hắn cứ thế ở bên tai nàng tuyên thệ : “ Y Nhu, nhất định ngươi phải yêu ta. ”
Hắn không hề bức nàng, trừ bỏ lúc ra ngoài thì bố trí mấy người đi theo, còn lại trên cơ bản, nàng được tự do.
Vì nàng hắn có thể vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần nàng có thể một lòng yêu hắn.
Nhưng nàng hết lần này đến lần khác cự tuyệt, chống đối hắn, không cho
hắn một cơ hội. Tất cả là vì hắn đã cướp đi hết thảy những thứ quý giá
của nàng.
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
Y Nhu ở trong phòng đi đi lại lại, vắt óc suy nghĩ cách để trốn khỏi Đường trạch.
Tên Đường Hoàng chết tiệt, hết thảy nàng làm chuyện gì hắn cũng phái người theo
giám sát. Ra ngoài, ăn cơm, ngủ nghỉ, lúc nào bên người nàng cũng có
người của hắn, cơ bản là không có cơ hội trốn thoát.
Ngay cả như vậy, nàng cũng quyết không từ bỏ bất cứ một cơ hội nào để có thể rời khỏi đây. Mấy ngày nay nàng ngoan ngoãn ở yên trong phòng, trừ bỏ
lúc ra ngoài quan sát, nghiên cứu cách thức đào thoát, vậy nên phụ trách trông coi nàng cũng dần thả lỏng sự cảnh giác.
Nàng rốt cuộc cũng chờ được cái cơ hội này. Nhân cơ hội tên giám sát lơ là,
nàng liền nhanh chóng theo kế hoạch đã nghiên cứu từ trước, một lần nữa
trốn thoát khỏi Đường trạch.
Trước đây ở Đường gia, việc gì cũng không phải trực tiếp đụng tay đụng chân
vào làm vì đã có người phục vụ, vậy nên nàng đối với tiền cũng không mấy quan tâm. Nhưng là sau lần đào thoát trước, nàng đã thông minh ra
nhiều. Đã sớm nghĩ đến điểm này, nàng vội vã chạy đến nhà Tú Khanh.
“ Tú Khanh ! ” Nàng vội gõ cửa.
Cửa hé mở ra, nàng nhận thấy dường như Tú Khanh không hề ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của nàng, chỉ là sắc mặt có chút dị thường.
“ Tú Khanh, giúp ta với ! Ta không còn nơi nào để đi nữa, bây giờ chỉ có ngươi có thể giúp ta được thôi ! ”. Nàng bối rối cầu xin.
“ Ngươi vào đi. ” Chờ cho Y Nhu tiến hẳn vào trong nhà, nàng liền đóng cửa lại.
“ Tú
Khanh ! Ta không còn nhiều thời gian nữa, lần này ta tính đi Đài Nam,
ngươi nhất định phải giúp ta, ta tuyệt đối không thể một lần nữa rơi vào tay Đường Hoàng . ”
“ Y Nhu à, chuyện này quả thực ta không thể giúp ngươi được. ”
“ Vì sao ? ”
Tú Khanh sắc mặt như gặp đại nạn, cắn cắn môi dưới ngập ngừng nói. “ Ta …”
Chưa nói hết lời, chuông cửa chợt reo vang. Lúc sau, nàng ngây người nhìn Thạch Đồng đang đứng trước mắt.
“ Tú Khanh, đây là chuyện gì ? ” Thạch Đồng vì sao lại biết nàng ở nơi này ?
“ Y Nhu tiểu thư, mời lên xe, Đường tiên sinh đang đợi ngươi. ” Thạch Đồng cùng hai gã đàn ông to lớn vây nàng vào giữa.
“ Tú Khanh, ngươi … ” Nàng không thể tin được, bạn tốt của nàng cư nhiên lại bán đứng nàng.
“ Thực xin lỗi, ta bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Ta có nỗi khổ riêng. ”
Đột nhiên nàng hiểu được, Đường Hoàng đã sớm định liệu được nàng sẽ bỏ
trốn. Phụ thân Tú Khanh chỉ là chủ của một xí nghiệp nho nhỏ, làm sao có thể chống chịu được sự uy hiếp của Đường Hoàng. Hôm nay dù nàng có tìm
đến nhà Vũ Phàm hay Thạc Ngạn, chỉ e kết cục cũng sẽ là như thế này mà
thôi.
Y Nhu im
lặng, không nói lời nào trực tiếp ngồi vào trong xe, Đường Hoàng quả
nhiên là một tên ác ma, ngay cả bạn thân của nàng cũng không buông tha,
nàng hận … hận hắn !
Thạch
Đồng đưa nàng quay trở lại Đường Trạch. Lúc này, Đường Hoàng đang ở bên
trong chờ nàng. Nét mặt hắn không lộ rõ một nét biểu cảm, chỉ có một sự
âm trầm băng lãnh lan tỏa khắp không gian khiến cho những người xung
quanh khiếp sợ.
“ Tất cả các ngươi lui ra ngoài hết đi. ” Hắn ngữ khí bình tĩnh hướng mọi người ra lệnh.
Y Nhu
thản nhiên nhìn thẳng mắt hắn. Dù hắn có đe dọa, xử lí nàng thế nào,
nàng cũng không hề run sợ, nàng kiên quyết bắt buộc bản thân phải mạnh
mẽ khi đối mặt với hắn.
Những
người hầu trong phòng có chút lo lằng, nhìn Y Nhu chần chừ chưa ra. Tính tình chủ nhân họ thế nào, làm viêc bấy lâu nay ở Đường Trạch lẽ nào mọi người không biết. Chỉ là rất lo lắng cho Y Nhu mà thôi.
“ Ra ngaòi hết đi ! Mau lên ! ” Nhìn thái độ dửng dưng, thờ ơ của nàng, hắn không còn giữ được bình tĩnh mà rống to.
Gia nhân
trong phòng đều bị một câu nói của hắn dọa chết đứng, vội vã hướng cửa
đi ra, một chút cũng không dám quay đầu nhìn lại.
Chỉ còn lại hai người trong phòng.
Đường Hoàng đứng dậy đi tới cho nàng. Y Nhu của hắn lại một lần nữa trốn chạy khỏi hắn, việc này hắn sao có thể chịu được .
Y Nhu
nhìn hắn đang từ từ tiến lại, trong lòng tự nhủ không được sợ hãi, nhưng là bước chân không tự chủ cứ lùi dần rồi ngồi sụp xuống sofa, cả người
căng cứng nhìn hắn đầy cảnh giác.
“ Vô luận ta có đối xử tốt với ngươi ra sao, ngươi vẫn là muốn trốn khỏi ta ? ”
Trong lòng ngập tràn phiền muộn, hắn phải làm sao với nàng đây ? “ Cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý cũng không thể mua được tâm của ngươi. ”
“Đối những thứ đó ta không có ham muốn. ”
“ Ngươi làm vậy, không để ý đến tình trạng của đệ đệ ngươi sao ? ”
“ Chúng
ta khồn cần sống nhờ vào những đồng tiền dơ bẩn của ngươi ? Tỷ đệ ta dù
không có ngươi vẫn có thể lo tốt cho cuộc sống của mình. ”
“ Với hai bàn tay trắng sao? Ngươi bây giờ đã hai bàn tay trắng, lấy gì để đảm
bảo cuộc sống hằng ngày ? Hơn nữa còn nợ một khoản tiền lớn của ngân
hàng nữa. ”
“ Tất cả so với bị giam cầm ở đây còn tốt hơn nhiều. ”
“ Ta giam cầm ngươi ? ” Hắn cười lạnh . “ Ngươi tình nguyện làm một cái nữ công
nho nhỏ cũng không chịu gả cho ta. Vậy được, ta sẽ cho ngươi toại
nguyện. Ngươi đã có cốt khí như vậy, trước đem một trăm ngàn trả cho ta. ”
“Ý ngươi là sao ? ”
Hắn tiếp
tục cười lạnh nói: “ Thực xin lỗi, quên chưa nói cho ngươi biết, từ hôm
nay ta là chủ tịch của ngân hàng Cao Lăng, chính là chủ nợ của ngươi.”
“ Gạt người. ”
Hắn đem
tạp chí quăng đến trước mặt Y Nhu, nàng nhìn vào bài báo, hai mắt mở to
dáng điệu không thể tin được. Nam nhân nay vì muốn bức nàng, ngay cả
ngân hàng hắn cũng mua.
“ Thật là bỉ ổi. ” Hắn chính là cái nam nhân bỉ ổi, đang căm phẫn nhất thế gian này.
“ Ngươi đấu không lại ta đâu, Y Nhu. Nếu không muốn thảm bại dưới chân ta, tốt hơn hết hãy ngoan ngoãn gả cho
ta, đứng cố chấp nữa. Gả cho ta, đừng nói đến một trăm ngàn, đến cả gia
sản của ta, ta cũng có thể sẵn sàng hai tay dâng lên cho ngươi. Ngươi có thể cùng đệ đệ an tâm sống an nhàn cả đời. ”
“ Đừng có đụng vào người ta, ngươi là ma quỷ chứ không phải người. Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục. ”
“ Một trăm ngàn kia, sợ rằng cả đời ngươi cũng không thể trả được. Trừ phi dùng thân thể của ngươi, may ra … ”
Ba —
Chưa đợi hắn nói hết câu, một cái tát như trời giáng liền hạ xuống má hắn
“ Ngươi ! ” Giận dữ, đem nàng ghì chặt trên tường
“ Ngươi
tốt nhất là đánh chết ta đi. Dù sao đối với ngươi mà nói giết ta quả là
dễ dàng như giết một con kiến sao ? Ta chết đi mọi thứ liền cũng theo đó mà chấm dứt. ”
Hắn điên cuồng cường hôn nàng, nhưng là nàng không chịu yếu thế như những lần trước, liền cắn môi hắn đến xuất huyết.
Chế trụ
gáy nàng, đưa tay lau đi tơ máu bên khóe môi. “ Tốt lắm. Ngươi muốn cho
ta thấy sự quật cường, muốn thử thách sự chịu đựng của ta, đừng nghĩ ta
sẽ dễ dàng bỏ qua. Ta cho ngươi hai lựa chonh, một là ngoan ngoãn gả cho ta, còn không hãy lao động kiếm tiền trả nợ. Nhưng dù ngươi có làm việc vấ vả bên ngoài cả đời cũng chưa chắc kiếm đủ số tiền kia. Ngươi muốn
tự do ? Được thôi, ta để ngươi được tự do. Hãy đến Hào Quốc xí nghiệp
làm công nhân, mỗi ngày công tác trên 12 tiếng, nếu ngươi có thể chịu
đựng được mười năm, ta liền coi như thanh toán xong xuôi khoản nợ. Ngươi thấy sao ? ”
Hắn hẳn
là muốn gây khó dễ cho nàng đây mà ! Nhưng so với việc mất đi sự tôn
nghiêm của bản thân, bán thân trả nợ, nàng cam tâm tình nguyện làm việc
vất vả 12 tiếng một ngày, chấp nhận làm một nhân công nho nhỏ.
“ Thật sao ? ” Nàng hoài nghi lời hắn nói.
“ Tuyệt không nuốt lời. ”
Mươi
năm ? Cũng không phải quãng thời gian ngắn, nhưng hắn nói đúng, cho dù
nàng có nai lưng làm việc vất vả cả đời cũng chưa chắc đã thanh toán đầy đủ số nợ. Nếu như có thể sống qua mười năm, nàng liền có thể tự do.
Nghĩ đến đây trong lòng không khỏi trào lên sự phấn khích.
“ Hảo ! Làm nữ công cũng tốt, ta nguyện ý ! ” Nàng phấn khích nhìn hắn nói.
Hắn thực
sự giận dữ. Nàng chấp nhận làm một công nhân nho nhỏ, chấp nhận làm việc vất vả, nhưng lại không chấp nhận gả cho hắn. Nghĩ đến đây hắn bực bội
kêu to. “ Thạch Đồng ! ”
“ Dạ. Lão bản. ”
“ An bài
chỗ ở cho nàng ấy, từ mai nàng bắt đầu đi làm. Phân phó chủ quản đối xử
với nàng như đối với các nữ công khác.” Hắn không chút lưu tình phân phó nàng đi theo Thạch Đồng.
Trước khi nàng rời đi, hắn nói vọng theo, “ Ngươi sẽ hối hận. ”
Cho dù có hối hận, so với tình cảnh hiện tại còn tốt hơn nhiều. Cao ngạo thẳng bước rời đi, trong lòng nàng cũng không có một chút cảm giác thương cảm nào.
Y Nhu nhanh chóng thu dọn hành lí để rời đi. Nói là hành lí chứ thực ra ngoài quần áo cùng ít vật dụng cá nhân, cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều.
Thạch
Đồng lặng lẽ quan sát nữ nhân đi bên cạnh , nhịn không được mở miệng
nói : “ Dù ngươi có chống đối thế nào, cuối cùng cũng không thoát được
đâu. ”
Nàng một
câu cũng không nói. Thạch Đồng kia cũng cùng một giuộc với Đường Hoàng
kia, bọn họ chủ tớ giống nhau, đều là những kẻ không tốt đẹp gì.
Thạch Đồng thở dài nói tiếp : “ Ngươi có biết có bao nhiêu nữ nhân mơ ước ngồi vào vị trí thiếu phu nhân của Đường gia không ? ”
“ Muốn ta cùng lang cộng chẩm [ cùng sói ngủ chung ] ta thà rằng đời này chỉ làm một nữ công nho nhỏ. ”
“ Cùng
lang cộng chẩm … ” Trên khuôn mặt cương nghị chợt lộ ra nét cười. Lão
bản của hắn, thế nhưng từ trong miệng một nữ nhân thốt ra thế mà lại trở thành cái bộ dáng ấy, thật hài hước. Hắn bắt đầu có cái nhìn khác về nữ hài trước mắt, bất quá … liệu nàng có thể chống đối Đường Hoàng được
bao lâu. Chỉ sợ tất cả chỉ là hành động nông nổi, nhất thời cố chấp mới
vậy.
Thạch
Đồng đưa nàng đến kí túc của công nhân, an bài xong xuôi liền trở lại
văn phòng. Đối với hành động lần này của lão bản, thực ra hắn cũng không đồng tình lắm.
“ Lão
bản ! Vì sao ngài lại làm vậy ? ” Hắn quan sát được, nữ hài kia là một
người cố chấp, mạnh mẽ, không dễ dàng cúi đầu trước số phận, lão bản làm vậy chỉ e phản tác dụng.
“ Không
bao lâu sau, nàng sẽ đổi ý. Mà kể cả không đồng ý, ít nhất ta cũng có
thể lưu nàng trong vòng bảo hộ của ta. ” Để nàng lưu lạc làm việc bên
ngoài hắn thực sự không an tâm, đối với nhân nhi khả ái của mình, hắn
thật sự không biết phải làm sao mới tốt !
Thạch
Đồng nghiền ngẫm quan sát đôi mắt u ám, ánh nhìn rối bời của lão bản
mình. Nữ nhân có thể khiến Đường Hoàng trở nên như vậy quả thực không
tầm thường. Trên đời lúc nào cũng tồn tại vật này có thể khắc chế vật
kia.
Cái nhìn
ấy của Thạch Đồng khiến Đường Hoàng mất hứng, hướng hắn nói. “ Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra ! Đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ cái
gì.”
“ Tự cổ chí kim, anh hùng đều khó qua được ải mỹ nhân, lời cổ nhân nói quả thực không sai. ”
“ Ngươi là đang châm chọc ta ? ” Khắp thiên hạ, chỉ có Thạch Đồng là có gan nói với hắn những lời như vậy.
“ Thuộc
hạ đâu dám, ta ca ngợi ngài là anh hùng mà.” Đối với cái thể loại châm
chọc này, Thạch Đồng có thể coi là một cao thủ, một lời nói ra khiến đối phương phải chật vật, uất ức nhưng là không sao bắt bẻ được.
“ Ta muốn yên tĩnh một chút. ”
“ Dạ. Thuộc hạ cáo lui. ”Thạch Đồng cung kính cúi chào rồi hướng cửa đi tới.
Đường Hoàng thở dài : “ Khổ sở qua ải mỹ nhân … Thật là …” Hắn cười khổ một
tiếng rồi lại trở nên thâm trầm, sự việc đã đến nước này cũng không thể
quay lại được nữa.