Thời điểm Liễu Hàm Yên trở lại Viễn Đại sơn trang đã là nửa tháng sau.
Biết được Vân Dịch mấy ngày nay đều ở trong Tửu Tuyết viện không ra ngoài, nàng vội vã vào nhà, uống liền mấy ly nước.
Vân Dịch lười biếng nằm trên giường, chờ nàng nghỉ ngơi ổn thỏa, tìm tư thế thoải mái nằm nghiêng ra.
“Thế nào rồi?”
Liễu Hàm Yên cười một tiếng, “Dĩ nhiên là tin tốt.”
Không đợi Vân Dịch tiếp tục hỏi, nàng tự động kể.
“Ta tra được thân phận người kia, gọi là Uất Dương Sa, người của Mạc Thu Sơn Lung Linh cốc, giờ đang theo làm nhiệm vụ của chính phái võ lâm Yên Vũ các, hành tung thần bí, vô cùng giỏi dịch dung cùng ngụy trang. Nghe bằng hữu của ta nói, người này tính cách ôn hòa lễ độ lại chính trực trung hậu, nghe hắn hình dung, kiểu gì ta cũng không liên hệ được người này với kẻ gian hái hoa kia.”
Vân Dịch nghĩ đến cái gì, khóe miệng câu lên một cái, lộ ra nụ cười nhạt.
Liễu Hàm Yên tỏ vẻ nghi ngờ, “Sao ngươi có vẻ không quan tâm?”
“Bởi vì lời ngươi nói, ta đều biết cả.”
“Ngươi biết?” Liễu Hàm Yên bật dậy, “Làm sao biết?”
Vân Dịch cười sâu hơn, “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Nhìn y một bộ dáng vòng vòng vo vo, Liễu Hàm Yên có cảm giác lòng tốt đều ném cho chó ăn, tức giận ngồi xuống.
“Tới đi, nói một chút kế của ngươi xem.”
Vân Dịch vào nội thất, lúc ra cầm theo một chiếc bình sứ đen.
Liễu Hàm Yên mở bình đổ một ít ra tay, nhìn chằm chằm thứ bột trắng, dùng ngón tay gẩy gẩy đem một ít giơ lên trước mũi.
“Sương lam?”
Vân Dịch tán thưởng gật đầu, “Không hổ là Liễu Hàm Yên, lợi hại.”
“Vật trân quý hiếm hoi đến vậy ngươi tìm từ đâu thế?”
“Ngươi cũng biết cha ta thích thu thập mấy thứ đồ chơi kì quái, đây là thứ ta vô tình phát hiện ra.”
Liễu Hàm Yên vẫn có chút nghi ngờ, “Không đúng, ta nhớ thứ này dính vào người sẽ gây tê ngứa, năm đó người nghiên cứu vật này chính là bởi không có cách nào giải quyết điều này nên mới buông tha. Uất Dương Sa cảnh giác như vậy sao lại bị trúng cái này?”
Lại cẩn thận quan sát y, thấy vẻ mặt đắc ý, sắc mặt ửng đỏ, tâm tình có vẻ rất tốt.
“Rốt cuộc làm thế nào? Sau khi ta đi chuyện gì đã xảy ra?”
Vân Dịch liền đem toàn bộ câu chuyện kể qua một lần.
Liễu Hàm Yên nghe xong im lặng một hồi, đoạn nói, “Ngươi đây là ở cùng một chỗ với hắn rồi?”
Vân Dịch gật đầu.
Thái độ chắc chắn, không giống đùa giỡn.
Liễu Hàm Yên nhún nhún vai, như giải trừ được gánh nặng. “Cũng tốt, rốt cuộc cũng giải quyết được tâm nguyện của cha ta. Cơ mà tâm ngươi cũng thật lớn. Dù sao thì, ngươi thấy ổn là được. Chẳng qua là, người bắt người bằng mọi giá, đả thương địch thủ lại tự thương tổn mình luôn, hắn là chính nhân quân tử thì không sao, nếu lỡ mà là kẻ xấu chẳng phải sẽ cực kì thua thiệt.”
Vân Dịch khiêu mi, “Này là do nghe ngươi phân tích trước đó, cảm giác hắn không giống kẻ xấu.”
“Lại cũng không thể dùng “cảm giác” để kết luận được, ta phải khen ngươi to gan sao?” Liễu Hàm Yên từ chối cho ý kiến.
“Có cái gì dám hay không dám chứ, đưa đầu rụt đầu đều gặp đao, làm mấy lần cũng là làm, còn không bằng lợi dụng điều này.” Vân Dịch hoàn toàn không sao cả.
“Tiếp theo ngươi định thế nào, người kia đâu, sao không phụng bồi ngươi?” Liễm Hàm Yên nhìn khắp nơi một lượt, không phát hiện có người nào khác.
“Đi rồi.”
“Đi đâu?”
Vân Dịch lắc đầu, “Nói là bên Kiềm châu có tin tức, chạy đến đó rồi.”
Liễu Hàm Yên có chút tiếc nuối, “Ta còn muốn tỉ thí một chút với hắn kia mà.”
“Gấp cái gì, chờ ta đem hắn cưới vào cửa, còn đầy cơ hội.”
Liễu Hàm Yên kinh ngạc, “Cưới?”
“Nếu không thì sao? Hắn nợ ta.”
“Làm sao ta lại cảm giác sau này hắn sẽ rất thảm.”
Trả lời nàng là một nụ cười giảo hoạt tiêu chuẩn của gian thương.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Liễu Hàm Yên biết bàn tính nhỏ nhặt trong lòng y, lười thay tên kia lo lắng. “Được rồi, chuyện này cũng coi như hữu kinh vô hiểm, ta sẽ trở về tiếp tục táy máy thảo dược đi, những ngày vừa rồi, thật sự mệt chết.”
Vân Dịch khoát khoát tay, nghiêm nghị nói một câu, “Cảm ơn.”
“Buồn nôn.” Liễu Hàm Yên giả vờ khinh thường liếc một cái, khóe miệng lại kéo lên cao.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa ta phải lên đường đi Kinh Châu, mấy tháng không ở đây, việc trong trang ngươi cùng lão quản gia chiếu cố giúp.”
“Biết rồi.” Liễu Hàm Yên bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi thật không có thời gian rảnh rỗi.”
“Lần này sẽ đi ngang qua Thanh Lãng trấn, ta nhất định sẽ tìm một chút dược liệu trân quý cho ngươi đùa nghịch một chút.”
“Nghĩ gì mà lại đi vòng qua nơi xa xôi ấy? Nghe nói phần lớn là Miêu dân, có chuyện làm ăn nào có thể bàn?” Liễu Hàm Yên không hiểu.
“Chính là bởi không có ai đi, ta mới đi, nơi mọi người tranh nhau giành giật, có gì tốt mà lấy.”
“Tóm lại chính ngươi cẩn thận một chút, chuyện lần này cũng nói rõ, không có cái gì tuyệt đối an toàn.”
“Yên tâm, ta chọn rất nhiều hộ vệ tinh nhuệ, ai cũng có thể lấy một địch mười, huống chi trên đời này sao có nhiều Uất Dương Sa được chứ, chớ lo lắng quá.”
Liễu Hàm Yên đứng dậy, “Được, ta về trước.”