Ngày hôm sau, Vân Dịch trải qua một đêm ngon giấc, sau khi dùng bữa sáng, y chỉ mang theo vài hộ vệ võ nghệ xuất chúng và hai nha hoàn thiếp thân, cùng đi loanh quanh trên đường phố Thanh Lãng.
Chọn một người dẫn đường lanh lợi là nữ nhân miêu tộc có thể nói tiếng Hán trôi chảy, Vân Dịch chỉ cần hơi dừng lại, nàng liền tỉ mỉ giải thích, nhìn dáng vẻ là đoán được nàng thường xuyên tiếp đón khách từ bên ngoài tới.
Nói là đi loanh quanh, nhưng thực ra là đi quan sát dân tình với đặc sắc văn hóa và hàng hóa giao thương.
Cũng không biết tại sao, những nơi vừa ngẫu nhiên đi qua đều là những nơi phố phường náo nhiệt, Vân Dịch cảm thấy mệt mỏi, thấy vẫn sớm còn định kiên trì thêm chút nữa, nhưng mí mắt không kìm được mà díu vào, giống như trúng thuốc mê vậy.
Cuối cùng vẫn không địch lại được buồn ngủ, trong lòng lại mong ngóng Uất Dương Sa, liền dứt khoát trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Thỏa mãn ngủ một giấc, lúc mở mắt đã đến hoàng hôn.
Mềm nhũn đứng dậy, trời nóng nực khiến y mất hết khẩu vị, tùy ý gọi một ít thức ăn chua cay.
Ngồi trong phòng bực bội một hồi, màn đêm dần buông xuống, Uất Dương Sa vẫn chậm chạp chưa đến.
Vân Dịch nhàm chán chống cằm, nhớ lịa từng chút một những hình ảnh hai người chung đụng, không nhịn được nhếch miệng lên. Lại nhìn sắc trời, chẳng lẽ hôm nay hắn không tới được?
Y bồn chồn không yên đi qua đi lại trong phòng.
Nhớ đến mái đình giữa sân, y liền dứt khoát đi ra ngoài hóng mát một chút.
Đẩy cửa một cái, liền thấy Tế Tuyết cúi đầu, “Trang chủ.”
“Ta đi dạo trong sân một chút.”
Tuyết Lạc đang muốn đi theo, Vân Dịch liền khoát tay, “Không cần lo lắng, nơi này nhỏ như vậy, các ngươi đứng canh từ đây là được.”
Vừa nói vừa nhấc vạt áo dọc theo thang bộ xuống đến giữa sân.
Ánh trăng sáng bạc phủ xuống toàn bộ khoảnh sân nhỏ, gió đêm khe khẽ tràn tới.
Băng đá bên cạnh có khắc những đường vân xù xì phong cách cổ xưa, còn bám chút rêu xanh bên trong kẽ hở.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, không có bụi, nhìn ra nơi này được thường xuyên dọn dẹp.
Lẳng lặng ngơ ngác, trong đầu nghĩ ngợi chuyện về Uất Dương Sa, từ bao giờ đã lơ mơ mà dây dưa về cùng một chỗ.
Thực tế cũng chưa sống chung được bao lâu, không trải qua bao nhiêu sóng gió cảm tình mãnh liệt, nhưng lòng vẫn không thể khống chế được mà tràn đầy hình bóng người đó.
Được hồi lâu, gió mạnh dần, nhiệt độ hạ thấp.
Trong lòng đã nhận định người sẽ không tới, Vân Dịch có chút thất vọng định trở lại phòng.
Sau lưng đột nhiên vụt nhiên một đạo tiếng gió.
Vân Dịch quay đầu nhìn quanh, trong góc thang gỗ bên cạnh ẩn giấu một bóng người.
Có chút chần chờ tiến hai bước, rồi chậm chạp đi đến gần bóng đen.
Một tôi tay hữu lực kéo y qua.
Vân Dịch lảo đảo, ngã vào lòng ngực rộng rãi quen thuộc.
“Suỵt.”
Uất Dương Sa nhìn bốn phía, một đường ôm lấy Vân Dịch quẹo trái quẹo phải, chui qua cửa gỗ hẹp, lại vòng ra con đường tử tế hơn chút, đợi tầm mắt rõ ràng hơn, Vân Dịch nhìn một cái, hình như là một hẻm nhỏ được tạo thành từ khoảng trống giữa các phòng khác khu trong khách điếm, một đầu rải rác mấy đồ lặt vặt, một đầu khác được che bởi một cây cổ thụ cành lá sum xuê.
Nương theo ánh trăng, y mơ hồ nhìn thấy Uất Dương Sa một thân hắc phục, trên đai lưng thêu một vòng hoa văn hình dáng cổ dáng trông giống như một loài chim.
“Ta sắp phải rời khỏi Thanh Lãng, trước khi đi tới nhìn ngươi một chút.” Uất Dương Sa cọ cọ vào làn tóc êm dày của Vân Dịch.
“Gấp đến vậy? Ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi không đến được.” Vân Dịch đưa tay ôm chặt hắn.
“Ừ, bọn họ đột nhiên phát lệnh, ta chỉ có thể cùng đi.”
Mắt phương khẽ khép, giọng không nghe rõ ưu tư, “Khi nào có thể trở về?”
Uất Dương Sa yên lặng, trung thực đáp, “Không biết.”
Vân Dịch rủ mắt, lẩm bẩm, “Ba tháng sau ta có thể rời Kinh Châu trở về sơn trang, lúc đó sẽ được gặp lại ngươi sao?”
Uất Dương Sa không biết nên trả lời thế nào, khóe miệng giật giật, “Ta...”
Vân Dịch không những không giận, ngược lại còn cười nói, “Ngươi không sợ ta nhân lúc không có ngươi tìm người khác à?”
Uất Dương Sa chắc chắn lắc đầu, “Ngươi sẽ không.”
“Ngươi làm sao biết ta sẽ không làm vậy chứ?” Vân Dịch hỏi vặn lại, không tỏ rõ sắc mặt.
“Ta không cho phép.”
Vân Dịch híp mắt một cái, “Dựa vào cái gì mà không cho phép?”
“Ta...”
Vân Dịch cũng muốn thông cảm cho hắn, nhưng chẳng biết tại sao nghe hắn nói không biết xong liền bỗng dưng tức giận, chẳng lẽ sau này cũng sẽ sống cùng nhau kiểu này, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, muốn gặp một lần cũng không được?
Uất Dương Sa nâng hai má y lên, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn thẳng tới.
“Ngươi đã nói muốn cùng ta lập gia đình, ngươi nói xem ta dựa vào cái gì.”
“Chúng ta đều là nam nhân, thành hôn cái quái gì.”
“Ta mặc kệ, ngươi là của ta.”
Vân Dịch cười nhạt, “ Ta thành hôn với một người một năm chẳng thấy được mấy lần, chẳng bằng tùy tiện tìm một người bên cạnh, ít nhất có thể một mực bồi bên cạnh nhau.”
Uất Dương Sa nóng nảy, chân mày xoắn chặt, mặt đầy vẻ gấp gáp, “Ta không thích ngươi nói như vậy, sau này đừng nói thế nữa được không.”
Vân Dịch không chịu nổi hắn nũng nịu, tự biết lỡ lời, lòng đã dịu lại.
“Ngươi nghe cho rõ, ta không tin cái gì là “lưỡng tình nhược thị cửu trường thì hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ”*, ta chỉ tin triêu mộ.”
*”Nếu tình cảm này mãi mãi trường tồn, cần gì phải sớm chiều ở chung“. Bạn thụ trích câu thơ trong bài Thước Kiều Tiên của Tần Quan. Nói chung ý bạn ấy đại khái là không tin yêu xa
Uất Dương Sa gật đầu, “Ta đáp ứng ngươi, kết thúc lần này, không có lần sau nữa.”
Nói xong ánh mắt giống như chó nhỏ mà trở nên trong suốt, nhìn chằm chằm Vân Dịch, “Đừng giận, có được không...”
Vân Dịch bị hắn nhìn đến nóng hết cả mặt, thở nhẹ ra một hơi, “Ta không giận, chẳng qua là...” Chẳng qua là không bỏ được, nửa câu sau được cứng rắn nuốt xuống, không nói ra miệng.
Uất Dương Sa khẽ mỉm cười, hôn môn y.
Vốn là một hồi dây dưa ôn nhu, Vân Dịch chợt đảo khách thành chủ kịch liệt liếm cắn, hạ thân còn cố ý mè nheo, tình sắc nồng đặc.
“Ngô...không được, không đủ thời gian.” Uất Dương Sa hiểu ý y, thừa dịp tách ra một khe hở nói vội một câu.
Vân Dịch híp đôi mắt phượng, đầu lưỡi liếm một cái trên môi hắn, “Không muốn?”
Uất Dương Sa giật mình, “Muốn, có thể...”
Vân Dịch liền động thủ thẳng tay xé quần hắn, “Tốc chiến tốc thắng.”
Vừa nói lập tức quỳ xuống, đem thứ đang ngẩng đầu móc ra.
Uất Dương Sa nhìn tư thế của ái nhân, nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, có chút kích động mà cứng thêm một chút.
Vân Dịch nhìn thứ kia từ từ bành trướng, vẫn chưa hoàn toàn phồng lớn hết cỡ mà kích thước đã kinh phát khiếp, y nghĩ đến cảm giác vô cùng sảng khoái khi cự vật tàn phá trong cơ thể, âm huyệt liền lập tức nóng lên.
Đầu lưỡi khẽ liếm lên quy đầu một cái, không có vị gì kì quái, y liền há mồm ngậm lấy. Hai tay ôm lấy trụ thể nhẹ nhàng vuốt ve, rồi lần xuống phía dưới nắn bóp hai túi thịt nặng trĩu.
Uất Dương Sa dồn dập thở hổn hển, hạ thân khẽ thúc về phía trước từng nhịp từng nhịp.
Vân Dịch cố hết sức nuốt lấy phần lớn dương v*t, vậy mà vẫn còn một đoạn thừa ra bên ngoài, đẩy vào nữa lại bắt đầu có cảm giác buồn nôn, không thể làm gì khác y đành dùng tay ai ủi đoạn thịt còn dư kia.
Phụt ra phụt vào một hồi, y nắm lấy phần gốc dương v*t đỏ đỏ tím tím, đầu lưỡi hút một cái phần đỉnh quy đầu, lỗ sáo khẽ rỉ ra thêm chút chất lỏng trong suốt.
Uất Dương Sa tựa lưng trên tường đá, ngửa đầu, đột nhiên kéo Vân Dịch lên.
Trụ thể từ miệng trượt ra, còn chưa kịp phản ứng, Uất Dương đã trực tiếp vén vạt áo y lên, bàn tay lần mò tới huyệt thịt, một tay xoa xoa đến phủ đầy dâm dịch, chuẩn bị cắm vào một ngón tay.
Vân Dịch mò cự vật người đối diện, hơi thở hổn hển, “Đừng, trực tiếp cắm vào đi.”
Uất Dương Sa cau mày khắc chế, “Sẽ bị thương.”
“Không có thời gian, mau đi vào.” Vừa nói vừa giương chân ra chủ động nắm lấy trụ thể nhét vào.
Quy đầu bị nộn thịt ngậm lấy, ngực Uất Dương sa phập phồng kịch liệt, rên lên một tiếng, đẩy gậy th*t vào bên trong âm đ*o.
Âm huyệt không được mở rộng qua có chút chặt, thật may dịch thể bôi trơn đầy đủ, đi vào coi như thuận lợi.
Vân Dịch cau mày, không khuếch trương khiến cảm giác đau có chút rõ ràng, nhưng tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên, ít nhất vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.
Uất Dương Sa thấy biểu tình y có chút thống khổ, ngừng động tác, “Đau sao...”
“Không sao, ngươi động động đi...” Vân Dịch khẽ cắn răng
“Ngươi thật chặt...” Uất Dương Sa hôn y, hạ thân đỉnh về phía trước, giữ chặt y mà động thân. Rút ra cắm vào mấy lần, chỗ đau lúc nãy đã tiêu tán, trong huyệt nóng hổi tê dại, mềm mại trơn tru.
Vân Dịch co rút huyệt thịt, vẻ mặt hưởng thụ hừ nhẹ, “Thoải mái...thật thoải mái...ừm...ngô...”
Bởi vội vã muốn phát tiết ra ngoài, Uất Dương Sa không cố tình chậm chạp quấn quýt như mọi khi, hắn thúc từng nhịp vừa nhanh vừa độc tít tận cùng bên trong, chỉ chốc lát liền phá mở cửa tử cung, một đường thuận lợi đưa quy đầu chen vào.
Vân Dịch đè nén thanh âm, thân thể theo động tác thao choc mà run lên từng nhịp, “Sâu quá... Ngô... mau...nhanh lên một chút...”
Uất Dương Sa xoay người một cái, đem y đè lên tường đá, đột nhiên tăng tốc độ, hung ác thúc eo.
Bụng dưới chua xót nặng nè, Vân Dịch sắp lên đến đỉnh, tường thịt co bóp tấn công ngoại vật càng thêm kịch liệt.
côn th*t cuối cùng cũng đỉnh mấy cái tận cùng, âm huyệt mấp máy run rẩy, dường như là đồng thời, cự vật vùi lấp trong cơ thể y run một cái, phun ra mấy dòng chất lỏng nóng ấm vào sâu bên trong hoa tâm.
Vân Dịch nhũn hết cả chân, dục vọng trước thân cũng bắn ra theo.
Không đợi y hồi thần, Uất Dương Sa đã ghé sát mặt y môi lưỡi dây dưa.
“Phải đi rồi.”
Vân Dịch thở hổn hển, mắt phượng chứa nước, cố rặn ra một nụ cười yếu ớt, nhón chân hôn nhẹ lên môi ái nhân, “Ta sẽ nhớ ngươi.”
Lúc này Tế Tuyết đang nhìn chằm chằm khoảng sân trống rỗng, lòng vô cùng hốt hoảng.
“Không thấy trang chủ!”
Nàng vội vàng cùng Tuyết Lạc cẩn thận kiểm tra, vẫn không phát hiện tung tích Vân Dịch đâu, đang muốn kêu hộ vệ tới, lại thấy Vân Dịch đi ra từ một xó xỉnh bị che khuất, bước chân có chút không vững vàng.
“Trang chủ!”
“Không sao.” Vân Dịch hít thở sâu mấy cái, tựa hồ cố gắng bình ổn cái gì.
Tế Tuyết liếc mắt nhìn đôi gò má ửng đỏ của hắn, luôn cảm thấy có cái gì đó kì quái không thể nói ra.
“Sắc trời đã tối, mau trở về ngủ đi.”
Tế Tuyết cùng Tuyết Lạc nhìn nhau, gật đầu khom người, “Vâng.”
Vân Dịch làm bộ không có gì đi qua trước mặt các nàng.
Tế Tuyết nhìn chăm chú theo bóng lưng y, rõ ràng ngửi được mùi vị khó nói nên lời.