Trình Mộc Dương đứng sững, Trình Mộc Vũ cũng đứng sững. Sự tỉnh táo và dứt khoát của Âu Dương Ngâm làm tất cả mọi người đều bất ngờ. Trình Thương Hải đứng trước cửa, cô bé này tức giận rồi, ông hơi nhíu mày, "Mộc Dương, còn không mau đi tìm cô bé đó quay lại!" Tất cả mọi người đều nghe ra ý của ông, ông gọi cô ấy là cô bé đó, ông muốn cô ấy quay lại, người ông giận không phải là cô ấy.
Trình Mộc Dương phục hồi lại tinh thần, lái xe đuổi theo.
Trình Mộc Vũ hoảng hốt, cô vốn vẫn chờ ở bên ngoài muốn chặn Âu Dương Ngâm lại sỉ nhục một phen, với tính cách của Âu Dương Ngâm, cô ta chỉ có nước quay về. Sự vắng mặt của cô ta sẽ làm mọi người bất mãn, sau đó anh trai cũng không làm gì được mình. Nhưng cô đợi mãi chưa thấy cô ta đến, vừa về đến phòng mình lại nhìn thấy anh trai mỉm cười đi ra ngoài, cô liền nghĩ cách làm mẹ kéo anh trai lại hỏi mấy câu còn chính mình thì chạy ra trước, lúc này Âu Dương Ngâm đã đến cửa. Cô không biết ngoài anh trai còn có ai nghe thấy những lời mình nói, nhưng cô cô sầm mặt, bố mẹ tỏ ra kinh sợ, người cô sợ nhất là ông nội. Vẻ mặt ông nội không có cảm tình gì, chỉ khẽ nhíu mày, nhưng Trình Mộc Vũ có thể cảm thấy ông không vui.
Hàn Hiểu Bân đưa tay kéo Trình Mộc Vũ đi vào trong, "Tiểu Vũ, hôm nay em thực sự nói sai rồi, Ngâm Ngâm không hề với cao chút nào". Hắn xoay người nói với Trình Thương Hải, "Ông, cháu cũng phải đi tìm Ngâm Ngâm, vạn nhất cô ấy có chuyện gì thì bố cháu sẽ không cách nào giải thích với bố mẹ cô ấy".
Trình Thương Hải gật đầu, "Cháu chịu khó vậy!" Nói rồi ông vẫy tay với những người xung quanh, "Tất cả vào nhà ăn cơm trước".
Âu Dương Ngâm lái xe lao nhanh trên đường, nơi này không phải thành phố H. Đường rất rộng, xe cộ không hề chen lấn, từ đầu đến giờ không hề gặp đèn đỏ. Ngay cả thời gian dừng xe suy xét cô cũng không có, cô chỉ có thể tiếp tục lái xe về phía trước, nhưng cô không biết phải lái đi đâu. Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, là ai? Trình Mộc Dương? Trình Anh Chi? Cũng có thể là Hàn Hiểu Bân hoặc Trình Mộc Giai. Cô không muốn nghe, nghe để làm gì? Đơn giản chỉ là xin lỗi mà thôi. Bây giờ tất cả đều đã quá muộn, xin lỗi cũng muộn rồi, không ngờ mối tình này của cô lại kết thúc nhanh như vậy, fast food, hamburger, cô vừa lau nước mắt vừa nghĩ, thực phẩm rác đẹp mắt!
Cô nhìn con đường càng ngày càng vắng vẻ, không đúng, cô đang định đi đâu đây, đến ngoại ô sao? Đến biển hoa lavender màu tím đó sao? Đã là mùa đông rồi, hoa đã tàn từ lâu rồi, người cô muốn dựa vào đã mất từ lâu rồi. Phùng Phất Niên nói với cô, "Không cần sợ!" Đúng vậy, cô không sợ, sau này cô không thể chỉ nghĩ đến việc dựa vào người khác nữa, cô phải dựa vào chính mình. Sắc trời càng ngày càng tối, cô hơi sợ, quay đầu xe đi về phía trung tâm thành phố. Khi thấy xe cộ dần đông, cô mới từ từ ổn định lại. Cô là Âu Dương Ngâm, là con gái của bố, bố luôn nói, "Sợ cái gì? Trời sập à? Trời sập cũng không phải sợ, còn có đỉnh núi đỡ!" Cho nên cô không thể sợ.
Cô bắt đầu đi về hướng tòa nhà D City, cô phải lên phòng ăn xoay tròn trên tầng cao nhất ăn một bữa thật ngon, mua quần áo thật đẹp, túi xách thật xịn. Cô là bảo bối của mẹ cô, mẹ luôn nói, "Mẹ phải chiều con gái mẹ đến mức sau này lấy chồng, chồng con cũng không biết phải chiều con thế nào nữa". Cô còn sợ không có người yêu cô, chiều chuộng cô nữa sao?
Cô dừng xe lại, ngẩng đầu nhìn lên trời. Ngày mai vẫn sẽ là một ngày đẹp, cô cố gắng cười, cho Trình Mộc Vũ biến đi, cho phú hào thế gia biến đi, cho tình yêu biến đi, cô, Âu Dương Ngâm phải sống thật vui vẻ, không đau khổ vì ai, không rơi lệ vì ai.
"Nhà họ Trình chúng ta trước giờ đều không phải phú hào thế gia gì, ông và mấy thằng con trai lập nghiệp từ những đồng tiền tích cóp của bà nội các cháu, nhờ có thể chịu khổ, nhờ có cơ hội tốt, tới hôm nay có được mấy công ty, mấy nhà xưởng, chẳng qua cũng chỉ có nhiều tiền hơn những gia đình bình thường một chút. Mấy đứa bọn cháu tốt nghiệp đại học, nếu như không phải nhà mình có sẵn mấy công ty thì chẳng phải vẫn cứ đi làm thuê cho người khác sao? Nói không chừng ngay cả một công việc ra hồn cũng không tìm được, có cái gì đáng vênh váo tự đắc?" Tất cả mọi người trong nhà ngồi im trong phòng khách, Trình Thương Hải nói với giọng chậm rãi.
"Từ cái nhìn đầu tiên ông đã thích con bé Ngâm Ngâm này, vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, làm việc nghiêm túc, cư xử thành khẩn. Tiểu Vũ, ông không biết hôm nay cháu nói gì với cô ấy, cháu có thể nói lại cho ông nghe không?"
Trình Mộc Vũ cúi đầu không dám lên tiếng.
Trình Anh Chi cả giận nói, "Nhà họ Trình chúng ta đã trở nên cao không với được như vậy từ bao giờ?"
"Cao không với được?" Trình Thương Hải hừ một tiếng, "Các cháu tự cho là cao bao nhiêu? Con gái Thường vụ tỉnh ủy tỉnh Z, Bí thư thành ủy thành phố H, có thể với được nhà họ Trình chúng ta hay không?"
Trình Mộc Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, "Không thể như vậy được!"
"Có cái gì không thể? Phải như thế nào mới coi như là tiểu thư phú hào?" Trình Thương Hải không nhìn cô, "Bà nội cháu mới là tiểu thư phú hào, các cháu đã bao giờ thấy bà ấy vênh váo kiêu căng chưa? Bà ấy lấy ông, sống sướng hay sống khổ cũng vẫn không hề thay đổi, đó mới là thái độ đúng mực của một tiểu thư khuê các, chỉ có loại nhà giàu mới phất mới không biết ngoài trời còn có trời.”
"Mấy năm nay sự phát triển của thành phố H, đặc biệt là sự phát triển của ngành bất động sản thành phố H khiến cả nước phải để ý, nhà họ Trình cũng có ý định tiến quân vào thị trường đó, đương nhiên phải tìm hiểu về quan trường bản địa. Lúc Ngâm Ngâm vừa tới ông đã thăm dò cô ấy, ông hỏi ông ngoại cô ấy có phải bậc thầy giám định đồ cổ Âu Dương Dung Văn hay không, cô ấy còn giả câm vờ điếc với ông. Cô bé này rất lanh lợi, thận trọng, thấp giọng, gặp yếu thì yếu, gặp mạnh thì mạnh, rất có phong phạm dâu trưởng nhà họ Trình chúng ta". Trình Thương Hải cười lên, "Có điều rốt cục vẫn còn nhỏ tuổi nên dễ kích động".
Thấy ông cười, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trình Mộc Giai bên cạnh nói xen vào, "Ngâm Ngâm còn nhỏ hơn cháu 5 ngày, ông nội, lần sau để cháu với cô ấy tổ chức sinh nhật chung để dỗ bé con này mới được".
Tần Tự cười nói, "Không được gọi cô ấy là bé con!"
Trình Mộc Vũ cắn chặt môi, cô sợ mình không nhịn được phải hét lên.
Chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, Âu Dương Ngâm vừa ăn vừa thờ ơ cầm lên xem. Là Phùng Phất Niên, cô vội nghe máy.
"Ngâm Ngâm! Ngâm Ngâm!" Phùng Phất Niên căng thẳng chỉ biết gọi tên cô.
"Sư huynh? Có chuyện gì vậy?" Âu Dương Ngâm cười hỏi, "Anh không tìm được đường về nhà à?"
"Em ở đâu? Anh muốn gặp em". Phùng Phất Niên không thể nói đùa với cô, Trình Anh Chi vội vàng tìm A Văn, A Văn vội vàng tìm anh ta, anh ta vội vàng không ngừng gọi điện thoại di động cho cô. Muộn như vậy rồi, cô ấy lái xe trong tình trạng giận dữ như vậy, nhớ đến A Trạch, anh ta không dám nghĩ tiếp.
"Em ăn cơm ở tầng cao nhất tòa nhà D City, anh ăn cơm chưa? Đến đây em mời anh ăn cơm!" Âu Dương Ngâm nói, "Nếu anh định nói với người khác thì bây giờ em sẽ lập tức rời khỏi đây".
"Không được đi, chờ anh, anh không nói với người khác", Phùng Phất Niên vội vàng nói, "Không được đi, sư huynh tới ngay đây".
Lúc Phùng Phất Niên lên đến phòng ăn xoay tròn thì Âu Dương Ngâm đang ngồi ăn kem rất ngon lành, quay lại nhìn thấy anh ta, cô cười tươi như hoa. Anh ta quan sát tỉ mỉ, tạm được, trong lòng thoáng thả lỏng.
"Em quậy tiệc sinh nhật của người ta long trời lở đất mà còn có thể ngồi ở đây ăn kem nhàn hạ ung dung như thế. Em đã lớn chưa đấy?" Phùng Phất Niên đưa tay khẽ gõ lên đỉnh đầu cô, "Đúng là vô tâm!"
"Cuối cùng em cũng trút giận được, chính mình cũng cảm thấy mình thật lợi hại. Vừa rồi anh không thấy em đanh thép răn dạy Trình đại tiểu thư, sau đó khinh thường, nghênh ngang bỏ đi". Âu Dương Ngâm xúc một thìa kem cho vào miệng, ngẩng đầu nhìn sư huynh, "Cảm ơn sự bồi dưỡng và giáo dục của câu lạc bộ kịch đại học Z, của đài truyền hình thành phố D, của tổ chuyên mục sức khỏe, của phó giám đốc Phùng".
Phùng Phất Niên cười nói, "Đừng lôi anh vào đó, không phải anh đã dặn em là nàng dâu xấu xí đi gặp bố mẹ chồng thì phải chú ý sao?"
"Không phải anh dặn em không được sợ sao?" Âu Dương Ngâm hè một tiếng, "Chẳng lẽ anh biết hôm nay là Hồng Môn yến?" (Hồng Môn yến: Bữa tiệc được tổ chức để giết một hoặc nhiều người, năm 206 trước công nguyên, Hạng Vũ tổ chức Hồng Môn yến để giết Lưu bang nhưng Lưu Bang đã trốn thoát).
"Oan uổng quá!" Phùng Phất Niên kêu lên, "Nếu biết thì anh còn đẩy em vào trong hố lửa sao?" Có điều anh ta cũng từng nghĩ đến Trình Mộc Vũ cho nên mới nói như vậy.
"Cũng phải", Âu Dương Ngâm nói, "Sư huynh, anh tốt nhất với em".
Phùng Phất Niên nhìn cô không lên tiếng. Tốt nhất? Anh ta cười khổ trong lòng, nhưng em không cần người tốt nhất này.
"Vừa rồi em thật hối hận, con bé Trình Mộc Vũ đó kiêu ngạo như vậy, khi đó em nên nói với nó rằng, phú hào, hừ, cô cho rằng tập đoàn Trình thị là tập đoàn Trường Giang sao? Cô cho rằng công ty Tấn Đạt là công ty Microsoft sao? Hù dọa ai chứ?" Âu Dương Ngâm nhìn Phùng Phất Niên, "Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy hai câu hỏi này thật đặc sắc, sau khi nghe được chắc chắn cô ta sẽ tức giận đến chết, tiếc thật tiếc thật, tiểu sư muội của anh vẫn kém nhanh trí một chút!"
Phùng Phất Niên không nhịn được nói: "Bây giờ em nên khó chịu mới đúng chứ, sao lại vui vẻ như vậy? Có phải em giận đến mức đầu óc có vấn đề rồi không?"
Âu Dương Ngâm trừng mắt nhìn anh ta, "Bây giờ em chỉ cảm thấy thoải mái thôi, vốn phiền muộn như vậy, bây giờ thành ra việc gì cũng không cần nghĩ nữa".
"Phiền muộn gì thế?"
"Rất nhiều", Âu Dương Ngâm cúi đầu xúc kem, trong rất nhiều đó cũng bao gồm cả Phùng Phất Niên.
"Ngày mai làm thế nào?"
"Không biết, cũng có thể sẽ khó chịu", thực ra bây giờ đã rất khó chịu, chỉ có điều không muốn để anh ta lo lắng vì mình.
"Gọi điện cho Trình Mộc Dương đi, anh ta nhất định đang sốt ruột lắm rồi!"
"Không cần!" Cô cũng đang giận Trình Mộc Dương, không phải đã nói ngôn ngữ máy tính rất rõ ràng sao? Tại sao thương lượng hết lần này tới lần khác mà ngược lại Trình Mộc Vũ vẫn càng ngày càng kiêu ngạo?
"Ngâm Ngâm, cứ suy bụng ta ra bụng người thì biết. Sư huynh còn sốt ruột như vậy, nhất định anh ta còn sốt ruột hơn. Anh nhắn tin cho chú Văn nhé, cũng để chú ấy xin lỗi cô cô Trình Mộc Dương, dù sao em cũng làm hỏng hết bữa tiệc sinh nhật của người ta, được không? Mọi người đều sốt ruột".
Âu Dương Ngâm không lên tiếng nữa. Quả thật tranh chấp của cô và Trình Mộc Vũ không nên liên lụy đến người khác.
"Sư huynh, vì sao Trình Mộc Vũ hận em như vậy?" Rốt cục Âu Dương Ngâm cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.