Đó là bức ảnh Trình Anh Chi, mọi người nhìn thấy liền cười nói, "Chú Văn đúng là số đào hoa, không trách được thời gian này tâm tình lại tốt như vậy, cũng không hay mắng chúng ta nữa".
A Văn vội cầm ví về cười mắng, "Lũ trẻ ranh đừng nói lung tung, mấy ngày không mắng đã ngứa ngáy khó chịu rồi à?"
Âu Dương Ngâm cười đưa tay ra: "Phí giữ miệng!"
A Văn đã uống nhiều, rút ra một xấp tiền nhét vào tay cô nói: "Ngâm Ngâm, chú Văn rất vui vì hôm nay cháu đến được, cuối cũng cháu cũng chịu nghe lời chú nói hồi chiều, số tiền này là chú Văn khen thưởng cháu, đúng là cháu ngoan!"
Phùng Phất Niên hỏi, "Lời gì mà đáng giá như vậy?"
A Văn nhìn Phùng Phất Niên, vừa định mở miệng thì Âu Dương Ngâm vội vàng ngắt lời, "Chú Văn dặn em phải ghi hình thật tốt, quảng cáo nhiều mới có thể phát tiền thưởng cho mọi người".
"Không phải!" A Văn nói, "Chú nói là một cô gái tốt như vậy, phó giám đốc Phùng, anh...."
Phùng Phất Niên hiểu ra, vội cười nói, "Cháu biết cháu biết, cháu sẽ chăm sóc cô ấy tử tế, bồi dưỡng cô ấy trở thành người dẫn chương trình nổi tiếng".
A Văn không nói tiếp chuyện này nữa, cầm chén rượu lên, "Chú xem chương trình mà cũng phải nín thở!" Nói rồi ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Âu Dương Ngâm và Phùng Phất Niên nhìn nhau, hai người cùng chuyển ánh mắt đi.
Vất vả lắm mới thoát thân được, Trình Mộc Dương vội vã chạy về phòng mình, đẩy cửa nhìn vào, chỉ còn lại một bàn thức ăn vắng lạnh.
Anh sa sút tinh thần ngồi bên bàn gọi điện thoại cho Âu Dương Ngâm, thuê bao quý khách gọi hiện không liên lạc được. Suy nghĩ một chút, anh gọi điện thoại cho Trình Mộc Vũ.
"Tiểu Vũ, Ngâm Ngâm đi đâu rồi?"
"Cô ta đi đâu làm sao em biết?" Giọng Trình Mộc Vũ rất ngang bướng.
"Ý em muốn nói với anh là hôm nay em tình cờ gặp bọn anh, tình cờ tìm một đám bạn toàn người anh quen, những người này tình cờ đều nhất quyết phải đổ rượu cho anh không về được phải không?"
Trình Mộc Vũ không lên tiếng.
"Tiểu Vũ, em nói gì với cô ấy? Cô ấy một thân một mình, vạn nhất có chuyện gì..."
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ, cô ta tài giỏi như vậy, dắt mũi đàn ông xoay quanh như vậy, anh, anh tỉnh táo một chút được không, trên đời này hết phụ nữ rồi hay sao mà nhất định cứ phải cô ta?" Trình Mộc Vũ hét vào điện thoại di động, khách qua lại trên hành lang kinh ngạc nhìn cô, cô hạ giọng xuống, "Em bảo cô ta về rồi". Nói xong cô cắt điện thoại.
Trình Mộc Dương vừa tức lại vừa sốt ruột, có điều bây giờ không phải lúc tức giận em gái mình, anh phải tìm được Âu Dương Ngâm, một thân một mình cô ấy sẽ đi đâu, chắc cô ấy tức giận và tủi thân lắm. Anh nhớ đôi mắt đẫm lệ của cô lần trước ở tòa nhà D City, mình ôm cô ấy vào lòng dỗ hai câu là lại mỉm cười, đúng là trẻ con. Hôm nay không có mình bên cạnh, cố ấy sẽ khóc đến mức nào? Anh lại lấy điện thoại bấm số, vẫn tắt máy, nhất định là cô ấy giận lắm, tự nhiên bị em gái mình bắt nạt mà không hiểu vì sao, anh rất muốn xông vào phòng lôi Trình Mộc Vũ ra hỏi cho rõ ràng. Có điều bây giờ không được, anh phải nhanh chóng tìm được Âu Dương Ngâm.
Trình Mộc Dương lái xe chạy như bay trên đường, cô ấy sẽ về nhà chứ? Tốt nhất là về nhà, chỉ mong là về nhà, nhất định sẽ về nhà! Trình Mộc Dương lái xe đến dưới nhà tập thể, không có ánh đèn, anh nôn nóng toát mồ hôi, quay đầu xe chạy tới bệnh viện. Cô ấy sẽ đi đâu?
Âu Dương Ngâm xuống xe vui vẻ vẫy tay với Phùng Phất Niên đang ngồi trên ghế lái, Phùng Phất Niên cũng cười vẫy tay với cô rồi lái xe đi về. Ăn cơm, uống rượu, karaoke, khiêu vũ, anh ta nghĩ hêt tất cả biện pháp, rốt cục cũng làm cô vui vẻ trở lại. Thật sự giống một đứa bé, anh ta lắc đầu, lúc đầu còn rầu rĩ không vui, sau đó miễn cưỡng cười vui, một hồi sau đã chơi đùa như điên với bọn thằng Chí anh Trần, giữ mic không chịu buông ra, còn bắt anh ta khiêu vũ cùng, vui vẻ như được trở lại thời đại học, lớn tiếng cười, vui bước nhảy. "Hôm nay không lo chuyện ngày mai, ngày mai chúng ta đổi màu cờ". Thanh xuân cuồng vọng biết bao, thanh xuân đắc ý biết bao, thanh xuân đẹp đẽ biết bao, anh ta thích nhìn cô phấn chấn như vậy biết bao!
"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương bước từ trên chiếc xe đang đỗ trong bóng tối xuống, bây giờ là 1 giờ sáng, anh đã đi tìm cả buổi tối, nóng lòng như đốt, giờ nhìn thấy cô từ trên xe Phùng Phất Niên xuống, anh không biết nên tức giận hay là vui vẻ.
"Mộc Dương!" Âu Dương Ngâm dừng lại, "Anh đang chờ em à? Xin lỗi đã để anh lo lắng". Giọng nói của Âu Dương Ngâm không để lộ tâm tình gì.
"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương bước nhanh tới trước mặt cô, "Ngâm Ngâm, xin lỗi!"
"Cũng không có gì, về đi, em cũng mệt rồi!" Trong lòng Âu Dương Ngâm ngàng càng cảm thấy không vui, cô muốn nhanh chóng lên phòng ngủ, quên hết mọi chuyện hôm nay.
"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương nắm tay cô định ôm cô vào lòng, Âu Dương Ngâm rút tay lại đi về phái trước, "Em không sao, anh xem, không phải em rất vui vẻ à, em chơi cùng các đồng sự trong tổ chuyên mục rất vui. Chú Văn còn phát tiền thưởng cho em vì em tích cực tham gia hoạt động tập thể, may là hôm nay anh chọn nhà hàng đó, nếu không em sẽ thật sự không biết làm gì". Cô quay đầu lại cười cười với anh.
"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương run lên, nụ cười tỉnh táo như vậy của cô khiến anh sợ hãi.
Âu Dương Ngâm lên nhà, Trình Mộc Dương muốn đi lên cùng cô nhưng cô ngăn anh lại, "Về đi, em mệt rồi".
Trình Mộc Dương mặt ủ mày chau, anh còn phải đến nói chuyện với Tiểu Vũ, cho dù nó xem thường Ngâm Ngâm, cảm thấy Ngâm Ngâm không xứng với nhà họ Trình, nhưng mình đã tỏ thái độ thẳng thắn như vậy, là em gái, nó cũng không nên cản trở như thế. Nhất định có nguyên nhân sâu xa hơn, anh nghĩ, là nguyên nhân gì? Trước kia Ngâm Ngâm không hề biết nó mà.
Buổi trưa, giờ nghỉ, Âu Dương Ngâm nhận được một cuộc điện thoại, lại là một dãy số xa lạ. Cô nghe máy, là giọng một chàng trai.
"Chào chị, chị là Âu Dương Ngâm đúng không? Em là..." Bên kia dừng lại một chút, hình như đang suy nghĩ tự giới thiệu thế nào, "Cổng sau đại học D, quán, chị còn nhớ không?"
"Nhớ, nhớ!" Âu Dương Ngâm nhớ ra, "Em thế nào? Đã quen việc ở công ty chưa?"
"Tốt lắm, giám đốc rất quan tâm đến em, em đã kết thúc thời gian thử việc rồi, chính thức kí hợp đồng rồi. Em muốn cảm ơn chị, em mời chị đi ăn cơm được không?"
"OK, chúng ta đến cổng sau đại học D đi, quán cơm Uông Kí, đó là quán nổi tiếng nhất khu đấy!" Cậu ta mới có việc làm, cô không muốn để cậu ta phải tốn nhiều tiền.
"Được!" Cậu ta vui vẻ, "Xem ra chị cũng biết rất rõ khu đó, đồ ăn ở Uông Kí được lắm, 6 rưỡi tối, không gặp không về chị nhé!"
"Không gặp không về!" Âu Dương Ngâm đặt điện thoại xuống, nghĩ bụng phải có món quà biểu thị tấm lòng.
"Cùng ai không gặp không về đấy?" Giọng nói uể oải của Trình Mộc Giai đột nhiên vang lên bên tai cô khiến Âu Dương Ngâm giật mình suýt nữa ngã từ trên ghế xuống. "Nhát gan thé? Sợ chị gái anh rồi à? Cho nên cũng không chịu đi gặp anh trai anh nữa? Ngâm Ngâm, em như vậy là không tốt, anh trai anh cũng ăn không ngon mà em còn vô tâm hẹn người khác đi ăn không gặp không về, đúng là không có lương tâm".
Âu Dương Ngâm nhìn nhắn, "Nhà họ Trình là danh gia vọng tộc, tiểu nữ tử sợ lắm, từ đây đường ai nấy đi, đỡ phải lo lắng!"
Quả thật đã hơn một tuần cô không gặp Trình Mộc Dương, bởi vì cô đi cùng thấy Lý tham gia một hội nghị khoa học, cô không nói với anh, cô muốn nhân cơ hội này để suy nghĩ lại một số vấn đề cho kĩ càng, bao gồm cả quan hệ của họn họ. Trình Mộc Vũ đối với cô không phải hiểu lầm bình thường, đó là địch ý, cô cảm nhận được, cô không biết vì sao. Cuộc sống rất thực tế, cô không thể không suy nghĩ những điều này, nếu như bây giờ bứt ra thì chắc là vẫn kịp.
"Ngâm Ngâm, lần này anh trai anh nghiêm túc, em không thể đối xử với tình cảm thật lòng của một người đàn ông như vậy. Anh ấy là một người rất kiêu ngạo, em không biết trước kia anh ấy đối với những cô gái khác thế nào đâu, trước mặt thì tiêu tiền như nước, xoay người đã quên luôn người ta rồi". Trình Mộc Giai dắt tay cô đi trong vườn hoa bệnh viện, thấy Âu Dương Ngâm nghe mình nói mà nhếch miệng tỏ ra không thích, nhận ra mình lỡ lời, hắn vội đổi giọng nói, "Anh nhìn thấy ảnh em trên màn hình máy tính anh ấy, anh trai anh chưa từng giữ ảnh cô gái nào, bây giờ ngày ngày nhìn em, lavender màu tím, thật sự rất đẹp". Trình Mộc Giai vỗ vỗ vai cô, "Em gái à, xinh đẹp cũng không thể quá kiêu ngạo, không phải người ta vẫn nói không kiêu căng không nhún nhường mới là tốt nhất sao?"
"Em còn phải bảo vệ bản quyền hình ảnh!" Âu Dương Ngâm cúi đầu thầm thì.
"Ngâm Ngâm, trước kia chị gái anh đã chịu một chút kích thích nên tính tình không tốt lắm, em đừng để ý. Ông nội anh thích em, cô cô thích em, quan trọng nhất là anh trai anh rất thích em. Anh ấy là người đứng đầu Trình thị sau này, em có gì phải sợ? Sau khi gả vào nhà anh bố mẹ chồng em nhất định sẽ rất chiều chuộng em".
"Trình Mộc Giai, anh còn nói liên thiên nữa là em sẽ không gặp lại anh trai anh đâu". Âu Dương Ngâm xấu hổ đỏ bừng mặt, "Ai phải gả vào nhà anh chứ? Em không với cao được, không phải anh đã nói phải môn đăng hộ đối sao?"
"Được rồi được rồi, anh không nói nữa, xin em đến gặp anh trai anh đi, vứt cái môn đăng hộ đối sang Ma rốc cho rồi!" Trình Mộc Giai nhanh chân chạy mất.
Nhìn bóng lưng hắn, Âu Dương Ngâm trầm tư một hồi lâu, rốt cục lấy điện thoại ra gọi.
"Ngâm Ngâm!" Giọng nói vui mừng của Trình Mộc Dương vang lên, Âu Dương Ngâm thầm tự trách, mình đã hành hạ anh ấy khổ lắm sao? Một cuộc điện thoại đã làm anh ấy vui vẻ như vậy.
"Vừa rồi em trai anh đến chỗ em, anh ấy nói gần đây anh không ăn uống được, sao em không thấy anh nói gì? Em là bác sĩ đấy, anh nên nói với em để em nghĩ cách giúp anh".
"Bác sĩ làm sao mà chữa được bệnh của anh", Trình Mộc Dương thở dài nói, "Bạn gái anh mới chữa được bệnh này. Chỉ cần em chịu gọi điện thoại cho anh, nói chuyện với anh như vậy thì bệnh của anh tự nhiên sẽ khỏi".
"Không phải em bỏ rơi anh, em cùng thầy Lý phải đi dự hội nghị, vừa mới về. Em hơi mệt nên không ra ngoài".
"Bé con của anh cũng biết cách dỗ dành người khác rồi, em đi công tác mà cũng không nói với anh một tiếng, điện thoại cũng không chịu nghe, anh đến chỗ em ở thấy vẫn không có ánh đèn, đến lúc hỏi chú Lý mới biết. Em không nhớ anh một chút nào à?"
Sống mũi Âu Dương Ngâm hơi cay cay, thì ra anh ấy vẫn chờ đợi cô, "Lúc bận thì không nhớ".
Cái đồ bướng bỉnh, ý là lúc rảnh sẽ nhớ mình chứ gì. Khóe miệng Trình Mộc Dương cong lên, "Anh rất nhớ em, muốn ôm ngươi một cái".
Âu Dương Ngâm đỏ mặt nhìn quanh, không có người, "Tối nay em hẹn ăn cơm với người khác, để mai nhé!" Kế hoạch li khai cô xây dựng trong suốt một tuần tuyên bố phá sản.
=================
(*) Ngâm Ngâm rất tức giận, và hậu quả sẽ không hề nghiêm trọng…