"Anh đã đến chưa?" Trình Mộc Vũ đứng gọi điện thoại trước cửa công ty, cô ta không lái xe mà đợi Trình Mộc Dương tới đón đi dự buổi party gia đình Lưu Hân. Cô ta đã tỉ mỉ hỏi thăm Trình Mộc Giai và biết được anh trai mình và Âu Dương Ngâm còn chưa phát triển đến quan hệ đó. Cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhớ đến những lời bênh vực Âu Dương Ngâm hôm đó cô ta lại cảm thấy tức giận. Con bé Âu Dương Ngâm này có gì tốt mà khiến những người đàn ông bên cạnh mình đều thích như vậy? Chỉ cần còn Trình Mộc Vũ ở đây thì nó nhất định không thể cướp anh trai mình đi được.
"Đến rồi đến rồi", Trình Mộc Dương rẽ qua một ngã tư, nhìn thấy bóng dáng em gái. Mấy ngày nay lúc nào anh ta cũng bị em gái bắt làm tài xế, đưa cô ta đi gặp bạn học, đồng nghiệp, cùng ăn cơm uống trà, hát karaoke. Chỉ cần anh ta oán trách một câu là Trình Mộc Vũ lại lập tức, "Không sai, mục tiêu của em chính là tìm cho mình một bà chị dâu, chỉ cần anh nhìn trúng ai đó là em sẽ lập tức chấm dứt loại xem mặt biến tướng này". Anh ta không làm gì được, đó là cô em gái anh ta thương yêu, đằng sau vẻ ngoài nhìn như kiêu ngạo ngang ngược đó là một trái tim bị tổn thương. Nếu không làm trái nguyên tắc anh ta sẵn sàng chiều theo ý em gái, cho dù chỉ để khiến cuộc sống của em gái mình có thêm một chút vui vẻ. Anh ta cũng không thể nói mình đã có bạn gái, anh ta đã gọi điện thoại cho Âu Dương Ngâm để hẹn gặp cô nhưng đều bị từ chối hết lần này tới lần khác với các lí do đường hoàng. Cũng đã nói hết lời rồi, bây giờ anh ta thực sự bó tay hết cách.
Party được tổ chức tại biệt thự nhà họ Lưu, lúc anh em Trình Mộc Dương đến thì đã có không ít khách khứa. Nhìn thấy Trình Mộc Dương bước vào, Lưu Hân sáng mắt, vội vã chạy tới nói: "Hoan nghênh anh Mộc Dương đã đại giá ghé thăm!"
Trình Mộc Vũ ở bên cạnh trêu chọc, "Lưu Hân, trong mắt chỉ có anh trai mà không nhìn thấy em gái à?" Cô ta đưa hộp quà trong tay cho Lưu Hân, "Anh tớ chọn, không biết bạn có thích không, đừng chê quà mọn nhé!"
Lưu Hân đỏ mặt ngượng ngùng nhìn Trình Mộc Dương, "Cảm ơn anh, em biết anh rất bận, cần gì phải mua quà cho em, chỉ cần anh đến là được rồi!"
Trình Mộc Dương thầm giận em gái nhưng cũng không thể giải thích rằng mình hoàn toàn không biết trong cái hộp đó là thứ gì, chỉ có thể ậm ờ cho qua.
Lưu Hân càng vui vẻ hơn, kéo tay Trình Mộc Vũ đi vào bên trong, vừa đi vừa nói với Trình Mộc Dương, "Lát nữa Hiểu Bân cũng tới, còn nói phải dẫn một người đẹp đến cho chúng ta mở mắt nữa".
Trình Mộc Vũ nói: "Bên cạnh anh ấy có bao giờ thiếu ong bướm đâu cơ chứ, tớ phải xem xem lần này anh ấy lừa được tiểu cô nương nào".
Trình Mộc Dương suy nghĩ không biết có phải là Âu Dương Ngâm không, khoảng mười ngày anh ta chưa gặp cô, bây giờ vừa mong người Hàn Hiểu Bân dẫn đến là cô lại vừa mong là không phải, vì vậy cứ đứng ngồi không yên.
Lại có thêm rất nhiều khách tới, Trình Mộc Vũ đi đến bên cạnh anh trai khẽ nói, "Anh, hôm nay có nhiều khuê tú thành phố D chúng ta đến đây lắm, anh chọn đi xem nào, đừng có thờ ơ như vậy nữa. Cô nàng Lưu Hân đó cũng ổn đấy, có điều không đủ thông minh, chắc là anh cũng không thích lắm. Em thấy có mấy cô gái khác cũng không tồi, hay là để em đi thăm dò trước?"
Trình Mộc Dương nghiêm mặt nói: "Tiểu Vũ, đừng lắm chuyện nữa. Em cũng cảm thấy Lưu Hân không thích hợp mà sao còn nói đó là quà anh chọn? Không sợ người ta hiểu lầm à?"
Trình Mộc Vũ đắc ý nói: "Em dám cam đoan mỗi người đến đây hôm nay đều biết anh đã chọn quà cho Lưu Hân, sao cô ấy có thể không khoe được, đúng không? Như vậy, bất kể có biết anh hay không thì các cô gái ở đây đều sẽ chú ý đến anh, lúc đó thì cần gì em phải chủ động giới thiệu nữa?"
Trình Mộc Dương lắc đầu nhìn em gái, không biết nên khóc hay cười.
Buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc lâu, rốt cục Hàn Hiểu Bân cũng vội vã chạy tới. Vừa thấy hắn đi một mình, Trình Mộc Dương liền đi tới cười nói, "Hàn thiếu gia, sao lại đi một mình?"
Hàn Hiểu Bân thở dài nói, "Ngâm Ngâm trực, em dỗ thế nào cô ấy cũng không chịu đổi trực cho người khác, thế nên em phải tới một mình chứ biết làm sao".
Trình Mộc Dương cố ý hỏi, "Cô em gái bảo bối của chú dạo này bận gì thế? Lâu lắm rồi không gặp cô ấy".
"Em cũng có gặp được cô ấy đâu. Mấy hôm trước mới hạ mình đến nhà em ăn bữa cơm, mẹ em bảo cô ấy gầy hơn trước, em nhìn lại thì thấy đúng thật, vòng 2 gần được như búp bê barbie rồi. Theo anh thì có phải cô ấy đang yêu không? Yêu Phùng Phất Niên à? Hắn ta chả xúi giục Ngâm Ngâm đi làm chuyên mục ‘Khỏe mạnh mỗi ngày’ gì gì đó còn gì, chắc chắn là có âm mưu, thằng cha này xảo quyệt lắm!"
"Không phải đâu!" Không biết là Trình Mộc Dương đang trả lời Hàn Hiểu Bân hay là đang tự an ủi chính mình. Phùng Phất Niên có thể đi ăn với cô ấy ở quán vỉa hè, có thể đến nhà nấu món cô ấy thích ăn, bởi vì họ là bạn cùng trường, hắn có thể mượn danh nghĩa sư huynh sư muội để tiếp cận cô ấy một cách trắng trợn như vậy, có thể suốt ngày "sư huynh", "tiểu sư muội", còn anh ta thì chỉ có thể là "Tổng giám đốc Trình".
Anh ta hơi khó chịu đưa mắt nhìn quanh, vô số bóng hồng, đột nhiên nhớ tới một câu thơ, "lọng quan đầy kinh đô, riêng một người tiều tụy" (**). Uống một ngụm rượu vang, hôm nay rượu vang chát hơn mọi ngày.
Trình Mộc Vũ dẫn một cô gái đi tới, "Hiểu Bân, anh đến rồi à? Người đẹp của anh đâu?"
"Anh Hiểu Bân của em bị người đẹp đá rồi, Tiểu Vũ mau an ủi anh đi". Hàn Hiểu Bân cười đùa bỡn cợt rồi nhìn sang cô bé bên cạnh, "Bạn em xinh quá, Tiểu Vũ giới thiệu cho anh đi".
"A, Vu tiểu thư, con gái rượu của tổng giám đốc tập đoàn Tân Hoa". Trình Mộc Vũ miễn cưỡng cười nói, cô ta muốn để dành cô gái này cho anh trai mình nhưng lại bị Hàn Hiểu Bân nẫng tay trên mất. "Hàn đại thiếu gia Hàn Hiểu Bân, công tử của Bí thư thành ủy". Bây giờ đành phải giới thiệu cho cả hai người vậy, "Còn kia là anh trai tớ!" Cô ta nhìn thấy Trình Mộc Dương đang đứng cách đó không xa.
Trình Mộc Dương đi tới, "Hiểu Bân, lát nữa đưa Tiểu Vũ về nhà giúp anh. Anh có chút việc phải đi trước đây".
Trình Mộc Vũ bất mãn nói: "Không có anh công ty không hoạt động được à? Không có cả thời gian ăn cơm sao?"
"Em gái ngoan của anh, nếu anh trai em không cố gắng kiếm tiền thì sau này làm sao lấy được chị dâu về cho em?" Trình Mộc Dương cười nói, "Anh không chào Lưu Hân nữa, lúc nào cô ấy quay lại em nói giúp anh một tiếng".
Trình Mộc Vũ bất đắc dĩ lầm bầm nói: "Bận rộn suốt ngày thì ai mà thích anh được".
Trình Mộc Dương lái xe tới bệnh viện Huệ Lợi, dừng xe. Anh ta suy nghĩ một chút rồi lại đi mua một cốc nước dưa hấu, sau đó mới đi đến khoa tim mạch. Đã hết giờ thăm hỏi, mấy cô y tá nằm bò trên bàn bắt đầu ngủ gật. Anh ta đi tới văn phòng bác sĩ, nhìn vào bên trong qua kính cửa sổ. Âu Dương Ngâm đang yên tĩnh đọc sách bên ngọn đèn bàn, thỉnh thoảng lại dùng bút gạch chân một đoạn rồi viết gì đó vào bên cạnh. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi như hoa, đường cong mềm mại, Trình Mộc Dương cảm nhận được vẻ đẹp của cô cực kì rõ ràng. Tim đập thình thịch, anh ta sợ cô đột nhiên quay ra nhìn thấy vẻ căng thẳng của mình lúc này.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Trình Mộc Dương giơ tay gõ cửa. Âu Dương Ngâm quay ra, thấy người đến là Trình Mộc Dương, cô sững sờ một chút, "Tổng giám đốc Trình? Sao anh lại đến giờ này?"
"Anh nói với bảo vệ rằng anh là bạn trai em nên ông ấy cho anh vào". Trình Mộc Dương mỉm cười nói.
Âu Dương Ngâm đỏ mặt nói, "Anh lại nói liên thiên rồi!"
"Em không chịu tới gặp anh nên anh đành phải tới gặp em chứ sao". Trình Mộc Dương đi tới đưa cốc nước dưa hấu cho cô, Âu Dương Ngâm tức giận nhìn anh ta. Trình Mộc Dương kéo tay cô rồi nhét cốc nước vào tay cô, "Đừng giận, em chưa đồng ý thì anh làm sao dám nói, anh đùa em thôi mà".
Âu Dương Ngâm thở phào nhẹ nhõm đặt chiếc cốc xuống bàn rồi nói nửa thật nửa giả, "Tổng giám đốc Trình, anh đang làm phiền bác sĩ trong giờ làm việc đấy".
Trình Mộc Dương cúi đầu quan sát cô tỉ mỉ, "Đúng là gầy hơn thật, sao em không chịu chú ý đến bản thân như vậy?"
Âu Dương Ngâm lui lại một bước, căng thẳng nói, "Không sao, cứ đến mùa hè là em lại thế này, không thích ăn uống. Quê em gọi là sâu hạ, ý là đến mùa hạ người sẽ như trái cây bị sâu đục, không còn sức sống. Hết mùa hạ là lại bình thường ngay".
"Nếu thế thì càng phải chú ý ăn uống, từ ngày mai anh với em cùng ăn tối".
"Không cần!" Âu Dương Ngâm kêu lên, "Tự em sẽ lo được!" Anh ta là gì của mình mà ngày nào cũng ăn cơm với nhau?
"Em cho rằng anh sẽ tin một cô nàng lười nhác như em à?" Trình Mộc Dương bật cười, "Thời tiết dễ chịu còn ăn cơm ở nhà ăn mà nóng thế này lại tự mình nấu cơm? Anh có thuê người giúp việc theo giờ, mỗi ngày dặn cô ấy nấu nhiều hơn một chút là được".
"Không cần không cần", Âu Dương Ngâm vội nói, "Tổng giám đốc Trình, anh đừng lo cho em, lo cho Tấn Đạt của anh đi, với cả một đống chuyện làm ăn lớn nhỏ của nhà họ Trình nữa, chuyện ăn uống của em thì có gì phải lo chứ!" Việc cần lo thì không lo, việc không cần lo thì lại lo, Âu Dương Ngâm oán thầm.
"Không được! Đối với anh thì đây chính là chuyện quan trọng nhất", Trình Mộc Dương nhớ tới lời Trình Anh Chi, có cô gái nào chống lại được sự theo đuổi vô lại chứ, vậy thì mình sẽ vô lại một hồi!
Âu Dương Ngâm sốt ruột gần chết, văn phòng mở điều hòa mát lạnh mà cô lại bị anh ta nhìn đến mức toát mồ hôi.
"Hôm nay anh đi tham gia một buổi tiệc với em gái anh, ở đó toàn trai thanh gái lịch, ăn uống linh đình nhưng anh vẫn cảm thấy không có gì thú vị", Trình Mộc Dương lại cầm cốc sinh tố dưa hấu trên bàn lên đưa tới, "Uống một chút đi, em thích mà!" Anh ta nhìn cô, mình thích cô ấy, dù không cố gắng ghi nhớ nhưng anh ta vẫn không quên một chi tiết nào.
Âu Dương Ngâm ngoan ngoãn cầm lấy, trong đầu có trăm ngàn ý nghĩ nhưng lại không biết nói gì cho phải. Anh ta đã tỏ tình, mấy ngày nay cô vẫn suy nghĩ, lúc suy nghĩ thì cô thấy rất cảm động, nhưng để nhận lời thì lại quá khó khăn. Cửa ải này nhất định phải vượt qua, nhưng hiện giờ cô vẫn còn thiếu một chút dũng khí. Cô cầm cốc lên uống một hơi hết nửa cốc, Trình Mộc Dương vui vẻ nhìn, "Ngâm Ngâm, anh bị em hại rồi, bây giờ gặp cô gái nào anh cũng không dám nói gì cả".
Âu Dương Ngâm không chịu ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ hừ một tiếng.
"Thật đấy! Em nghĩ xem, anh đã ngỏ lời với em, em còn chưa trả lời anh, vậy anh làm sao có thể nói với các cô gái khác chứ?" Trình Mộc Dương cười, "Cũng giống như một chương trình đang chạy trên máy tính khiến các chương trình khác không thể chạy được".
"Thì ra là thế!" Âu Dương Ngâm bất đắc dĩ nói, "Thế thì em trả lời anh, em..."
"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương ngắt lời cô, thở dài nói: "Em đừng nói".
Âu Dương Ngâm không nói gì nữa, cô cảm thấy hơi khó chịu, có thể mình còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý, anh ấy chân thành, tha thiết như vậy, tại sao mình vẫn cứ do dự?
Trình Mộc Dương nhẹ nhàng thở dài, "Đừng kiêu ngạo như vậy, đừng đánh vỡ lòng tự trọng của anh, em thực sự muốn làm như vậy à?" anh bước ra khỏi phòng, "Anh đi đây, ngày mai hết giờ làm chờ anh, anh đón em đi ăn cơm".