Lung Linh Như Nước

Chương 59: Chương 59: Sự sắp xếp của ông nội




Chẳng mấy chốc đã đến Tết, theo thói quen của nhà họ Trình, buổi tối ba mươi tết cả nhà sẽ tụ tập tại biệt thự, sau khi ăn xong bữa cơm sáng mùng một tết từng người mới được về nhà.

Trình Mộc Giai vừa đến, Trình Thương Hải đã gọi hắn vào phòng sách.

"Mộc Giai, gần đây đại ca cháu thế nào?"

"Rất tốt, lần trước ông bảo cháu mời mấy anh chị em đến dự sinh nhật, đại ca cũng đến, còn cho cháu một cái phong bì dày cộp. Ông nội, còn dày hơn cả ông cho cháu nữa!" Thấy ông nội trợn mắt nhìn mình, Trình Mộc Giai cười nói, "Uống không ít rượu, có điều không say, rất vui vẻ, tửu lượng đại ca càng ngày càng tốt!"

"Cháu có nhắc đến Ngâm Ngâm không?"

"Cháu cố tình lỡ mồm nửa câu, thấy anh ấy không có phản ứng gì, vẫn chuyện trò vui vẻ. Chị Mộc Vũ nói anh ấy phải đi dự tiệc để giới thiệu bạn gái cho anh ấy, anh ấy cũng nhận lời rất thoải mái".

"Đã đi chưa?"

"Đi rồi, bọn cháu đều đi cả, cũng không ít cô gái vây quanh đại ca, quanh cháu cũng thế". Trình Mộc Giai không quên khoe khoang với ông nội.

"Bọn con gái vây quanh cháu? Ông thấy đều là bọn không có mắt! Mộc Dương 26 tuổi đã thành lập Tấn Đạt, cháu thì sao?" Trình Thương Hải cười nói, "Nó có thấy hứng thú với cô nào không?"

"Đối với cô nào anh ấy cũng rất tốt, ân cần chu đáo làm tất cả bọn họ đều choáng váng".

Trình Thương Hải thở dài nói, "Giỏi tán gái như vậy mà tại sao lại không dỗ được Ngâm Ngâm chứ!"

"Ông nội, đó là đối với người thật sự thích, thật sự để trong lòng thì ngược lại sẽ không biết tán kiểu gì", Trình Mộc Giai nói, "Đại ca thật sự thích cô bé đó, hình nền máy tính anh ấy chính là ảnh của Ngâm Ngâm, hôm nào đó cháu copy đến cho ông xem, thật sự xinh đẹp, ông bảo thế thì anh ấy làm sao còn thích người khác được nữa!"

"Cháu nói là bây giờ nó vẫn còn nhớ Ngâm Ngâm?"

"Cháu thấy chưa được dăm ba năm thì cái hình nền desktop đó vẫn chưa thể đổi được". Trình Mộc Giai lắc đầu thở dài.

"Dăm ba năm? Như vậy sao được? Rốt cục vì sao hai đứa nó chia tay? Cháu đi hỏi thăm rõ cho ông". Trình Thương Hải cau mày nói, "Đi, ra ngoài gọi nó vào đây cho ông!"

Trình Thương Hải nhìn thằng cháu đích tôn, càng nhìn càng thích, vì sao con bé đó lại không thích?

"Mộc Dương, sang năm cháu đã 34 rồi à?"

"Ông nội", Trình Mộc Dương cười nói, "Cháu biết rồi, đến lúc tìm cháu dâu cho ông rồi. Ông yên tâm, ngày mai cháu sẽ ra ngoài tìm, ông bảo tìm kiểu gì cháu sẽ tìm kiểu đó được không?"

"Tìm kiểu gì cũng được, chỉ có đừng tìm kiểu như con bé đó", Trình Thương Hải thầm quan sát sắc mặt cháu trai, "Tự ái cao, lại yếu ớt, không chịu nổi tủi thân".

"Ông nội, Ngâm Ngâm chỉ hơi trẻ con thôi, thực ra cô ấy rất biết điều". Trình Mộc Dương nói, nhạn ra không ổn, anh vội bồi thêm một câu, "Lần này cháu tìm một cô không biết tự ái".

"Còn phải biết lo việc gia đình nữa, đừng như nó, mười ngón quanh năm không dính nước". Ông cụ tiếp tục tức giận.

"Vâng vâng vâng, lên được phòng khách xuống được nhà bếp". Trình Mộc Dương gật đầu, "Ông nội, nhưng bây giờ có cô gái nào biết nấu cơm chứ, không phải Tiểu Vũ cũng không biết sao?"

"Tìm cho đáng hoàng, ngày này sang năm ông nội phải nhìn thấy cháu dâu, biết không?"

Trình Mộc Dương cười gật đầu ra ngoài, nhìn bóng lưng thằng cháu, Trình Thương Hải thở dài một hơi tự nhủ, "Thích nó quá rồi, một câu cũng không nỡ nói nó, cháu phải làm thế nào bây giờ?"

Cả đại gia đình ăn cơm, theo thường lệ Trình Thương Hải thông báo tình hình tập đoàn Trình thị trong năm qua và kế hoạch năm sau, sau đó phát tiền lì xì. Trình Thương Hải nói: "Đầu xuân chúng ta sẽ tiến quân thành phố H, kế hoạch này cũng nên tiến hành rồi. Tháng 3 ở đó có một chương trình đấu giá đất đai, dạo trước phòng thị trường đã nghiên cứu. Mộc Dương, chuyện này cháu đến phụ trách. Mộc Giai, cháu trợ giúp đại ca cháu, công ty của nó cũng cần phải hoạt động".

Trình Mộc Dương hơi bất ngờ quay sang nhìn bố, Trình Mẫn Kỳ cười nói, "Ông nội con điểm tướng, bố không muốn dùng cũng không được".

Trình Mộc Giai vội nói: "Đại ca, cứ như vậy đi. Em cũng rất muốn đến đó, đó chính là nơi chuyên ra người đẹp!"

Thấy mọi người đều cười, Trình Thương Hải liền trịnh trọng nói, "Không được thấy sắc quên lợi, nhớ kỹ, chúng ta là thương nhân". Ông lại xoay người nói với Trình Mộc Dương, "Sau Tết chính quyền thành phố tổ chức một đoàn các nhà doanh nghiệp đến khu kinh tế tam giác Trường Giang khảo sát, học tập và thương lượng làm ăn, cháu biết không?"

Trình Mộc Dương nói, "Cháu từ chối rồi, cháu làm ngành công nghệ thông tin, không dính dáng mấy!"

Trình Thương Hải nghiêm mặt nói, "Cháu không định về Trình thị à? Ông đã nói chuyện với họ rồi, cháu và Mộc Giai đi thay mặt cho Trình thị chúng ta. Lần này Hai đứa cháu cần tiếp xúc nhiều với những người đó, chuẩn bị trước cho việc làm ăn tương lai cũng rất tốt. Người làm ăn còn sợ biết quá nhiều người hay sao?"

Trình Mộc Phong cười nói, "Anh, ông nội bắt đầu lần lượt chụp mũ rồi, ngày tháng tự do của anh không còn dài đâu".

Trình Mộc Giai lại gần, "Anh, đến lúc đó em sẽ trông coi Tấn Đạt cho anh!"

Trình Mộc Dương cười vỗ vai hắn, "Nghĩ hay nhỉ!"

Cả nhà cười nói xem chương trình gặp nhau cuối năm, Trình Mộc Vũ ngồi trong góc không nói câu nào, chỉ cúi đầu nhắn tin.

"Giám đốc Trình, chúc giám đốc ăn tết vui vẻ!"

Trình Mộc Vũ xem, là tin nhắn của La Tiểu Cương. Suy nghĩ một chút, cô trả lời, "Em có về quê không?"

"Không, em ở đây ăn tết với cô ấy".

"Cô ấy khá hơn chút nào không?"

"Tốt hơn nhiều rồi, hôm nay cô ấy về nhà bố mẹ rồi".

"Sao lại bỏ em lại ăn tết một mình?" Trình Mộc Vũ hơi giận, đúng là một cô gái tồi, sau khi dùng xong là giơ chân sút người ta ra ngoài, lúc tìm cái chết thì lại nhớ tới người ta.

"Cô ấy cũng không thể dẫn em về nhà được, bây giờ không phải như trước nữa".

"Vậy em định chăm sóc cô ấy tới khi nào?"

"Lúc cô ấy cần thì giúp một chút thôi".

Trình Mộc Vũ suy nghĩ một chút, "Buổi tối ngày mai chị mời em đi ăn cơm". Con trai ăn tết một mình quả thực quá quạnh quẽ.

"Em muốn về trường học cùng ăn tết với các sinh viên ở lại, rất náo nhiệt! Chị có đi hay không?"

"Đi!" Cô rất tò mò, sinh viên nào mà ăn tết cũng không về nhà? Hơn nữa cô đang rất nhàm chán, cũng rất phiền.

Đêm khuya, Trình Mộc Dương nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, đấu giá đất thành phố H, đó lẽ ra là việc của bố, vì sao lại giao cho mình? Bởi vì Ngâm Ngâm sao? Vì bố Ngâm Ngâm sao? Chẳng lẽ quả thật từ lâu ông nội đã tính đến quân cờ Ngâm Ngâm này rồi? Nếu là như vậy thì bây giờ mình và cô ấy như thế, chẳng phải không chỉ vô dụng mà ngược lại còn khéo quá hóa vụng sao? Hay là ông nội nhìn ra mình còn chưa dứt được tình cảm với cô ấy? Mình thì chưa, nhưng Ngâm Ngâm thì sao? Nếu cô ấy hạ quyết tâm cắt đứt tơ tình thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ ông nội đã tính được rằng cô ấy sẽ không thể nhẫn tâm? Nếu cô ấy cũng giống như mình thì cô ấy sẽ khó xử thế nào? Sẽ tới nhờ vả bố cô ấy sao? Anh không muốn cô như vậy, không đồng ý để cô làm vậy, nếu thật sự như vậy thì chẳng phải chính là bằng chứng cho sự suy đoán của cô ấy sao? Chẳng phải chứng minh tình cảm của bọn họ được thành lập trên lợi ích của Trình thị sao? Cô ấy đi không phải là đúng sao? Thế thì cô sẽ không bao giờ quay lại! Cô ấy không nhờ bố thì là cô ấy vô tình với anh, cô ấy nhờ bố thì có vẻ là anh vô tình với cô ấy, nghĩ đi nghĩ lại, kiểu gì cô ấy cũng sẽ không quay về. Ông nội còn nói gì? Không được thấy sắc quên lợi? Đầu Trình Mộc Dương đau như muốn nứt, bây giờ anh chỉ có một con đường để đi, chính là không tới gặp cô, trước buổi đấu giá đất không được liên lạc với cô, anh không thể để cô có bất cứ dính líu nào đến chuyện này. Con trỏ chuột nhát nháy trên cửa sổ QQ hồi lâu, rốt cục anh không gõ một chữ nào cả. Đêm nay là đêm giao thừa, ông ngoại, bố, cậu, anh em họ cô ấy, một đám đông đang xếp hàng phát lì xì cho cô công chúa này, đâu có thời gian để ý đến anh?

Âu Dương Ngâm nhìn máy tính, đã qua 12 giờ nhưng Trình Mộc Dương không gửi cho cô lấy một chữ. Hai mắt cô dần đỏ, đã là một năm mới, rốt cục anh ấy đã quyết định sẽ từ bỏ sao? Cô đã tự tìm cho mình một vạn lý do, hôm nay là giao thừa, là kết thúc của một năm, lập tức sẽ bắt đầu một năm khác. Đầu năm mới phải chúc phúc lẫn nhau, có qua có lại, phải nhờ anh chúc tết cô cô, vấn an cụ Trình, chào hỏi Trình Mộc Giai, vân vân, cô có thể danh chính ngôn thuận nói chuyện với anh trên QQ. Nhưng anh không nhắn gì cho cô cả. Âu Dương Ngâm đưa chuột đến tên nick của Trình Mộc Dương, bấm chuột phải, con trỏ từ từ kéo xuống dòng "Liệt vào danh sách đen". Cắt đứt hết thảy liên lạc thôi, cô tự nói với mình, cô nhìn chằm chằm con trỏ chuột, bấm hay không bấm? Cô đấu tranh tư tưởng, dường như thời gian quay lại hôm ở trên xe, Trình Mộc Dương nắm chặt tay cô, nhìn cô không hề nhượng bộ, yên tĩnh chờ tiếng một cây kim rơi xuống đất.

"Ngâm Ngâm, đã ngủ chưa?" Âu Dương Sảnh Như gõ cửa đi vào, Âu Dương Ngâm vội vàng đưa con trỏ ra khỏi danh sách đen, vừa thả tay ra, nick name đang từ màu xám xịt lại trở lại trạng thái bình thường. Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Mẹ cô ngồi xuống bên cạnh, "Lại sang một năm mới rồi, con với nó có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện cởi mở không? Cùng nghĩ cách giải quyết vấn đề? Bố mẹ hi vọng có thể giúp được hai đứa, dù sao trên thế giới này muốn tìm một người con yêu mà lại cũng yêu con là việc không dễ dàng. Ngâm Ngâm, có lúc lùi một bước quả thực là biển rộng trời cao".

"Mẹ, nếu lùi một bước mà có thể giải quyết vấn đề thì con đã lùi từ lâu rồi", Âu Dương Ngâm quay lại nhìn QQ, vẫn không có tin nhắn, nước mắt cô rơi xuống, "Hình như có người đã lùi rồi, anh ấy lùi, con cũng lùi, mẹ, lùi hai bước chính là tứ đại giai không rồi".

"Đừng nói bậy!" Âu Dương Sảnh Như cầm chặt tay con gái, "Đầu xuân năm mới, trẻ con không được nói lung tung. Ngâm Ngâm, luôn có thể giải quyết, có cần bố mẹ đứng ra không? Bố con lo lắng cho con lắm, con là bảo bối của bố mẹ, sau này không được nói những lời đau lòng như vậy nữa".

Âu Dương Ngâm lau nước mắt, gật đầu. Mẹ cô đắt hai chiếc phong bì lì xì đỏ rực xuống dưới gối cô, "Tiền mừng tuổi của bố mẹ!" Thấy dưới gối có một đống phong bì, bà liền cười, lắc đầu nói, "Con xem, ông ngoại, các bác, cậu mợ, anh chị, đúng là bảo bối!" Nói rồi bà đi ra ngoài.

Cô xoay người định tắt máy tính ngủ, đột nhiên thấy nick của Trình Mộc Dương lấp lánh, cô hoang mang bấm vào xem, đó là bức ảnh của cô, biển hoa màu tím, bên dưới chỉ có hai chữ: "Chờ đợi!" Đó là ý nghĩa của hoa lavender, sau này cô mới biết. "Chờ đợi tình yêu". Nhưng, sư huynh, Mộc Dương, Mộc Vũ, vả cả chính cô, sự chờ đợi của mỗi người đều vô vọng như vậy.

Đầy bụng tủi thân, nước mắt Âu Dương Ngâm rơi xuống như mưa. Vì sao muộn như vậy, để người ta suýt nữa cho vào danh sách đen mất, cô giận dỗi nghĩ, mạnh tay tắt máy tính. Dường như Trình Mộc Dương đang ở bên người, ôm cô, mỉm cười dỗ dành cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.