Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 17: Chương 17




Buổi chiều ba giờ hơn, bỗng nhiên trời mưa lâm râm, bầu trời ảm đạm mưa phùn như khói, cảm giác thật thê lương.

“ Khụ khụ….” Lục Hạo Lập vừa ho vừa đi ra khỏi phòng ngủ, bệnh nên rất khó chịu, cổ họng đau nhức.

Thể chất của y rất đặc biệt, thường thường sẽ sốt nhẹ đau đầu rồi sẽ dần sốt cao hơn, chuyện này Roth không biết.

Đi một vòng quanh phòng, không thấy Roth nên Lục Hạo Lập ngồi xuống sofa, xoa huyệt Thái Dương để giảm bớt cơn nhức đầu, trong phòng chỉ có mình y, thật yên tĩnh, trời lại đầy mây đen, ánh sáng càng trở nên âm u.

Hơi mệt mỏi, Lục Hạo Lập chẳng thiết chuyện đi vài bước để mở đèn, vẫn ngồi đó, sau đó thấy trên bàn đặt một ly nước cùng thuốc, ly nước có chặn một tờ giấy, là của Roth, hắn nói có chút việc cần ra ngoài, muốn y tự chăm sóc tốt chính mình.

Đem tờ giấy vò thành cục ném thẳng vào thùng rác, Lục Hạo Lập cảm thấy hơi lạnh nên rút chân lên sofa, vùi đầu giữa hai gối.

Ba tháng nữa, y sẽ được tự do. Sau khi rời khỏi đây y phải đi nơi nào đây? Du lịch sao, cái này thì hơn một năm này y gần như đã đi hết, quả thật không còn nơi nào muốn đi cả, trở lại Điệp Huyết sao? Y dùng thân phận gì để xuất hiện trong cuộc sống của Kỳ đây?

Lục Hạo Lập suy nghĩ loạn thất bát tao, có cảm giác mờ mịt không biết nên đi đâu, lại không tránh khỏi nghĩ đến Roth, tâm lại bắt đầu khó chịu, y tưởng tưởng không nổi khi y đi thì Roth sẽ như thế nào.

Đối với Roth, y có chút nôn nóng, có chút sầu lo, lại có chút cảm xúc nói không thành lời. Hận, có thể nói không hẳn đơn thuần là hận nếu không phải chỉ là hận thì sẽ là gì đây? Không biết, Lục Hạo Lập vẫn không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của chuyện cũ trước kia, cho nên cho nên y vẫn không thể suy nghĩ thông suốt, y chỉ biết y bây giờ không hiểu sao không còn ý định giết Roth để báo thù nữa, y thật sự không hiểu phải làm sao…

Suy nghĩ thật lâu, khi Lục Hạo Lập cảm thấy đau đầu thì mới nhớ đến chuyện uống thuốc, sau lưng vang lên tiếng mở cửa, y nghĩ chắc Roth trở về, sau đó có chút kinh ngạc nhìn người mới ở cửa.

Một người phụ nữa rất xinh đẹp, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào y, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia mang nét cười lạnh tanh.

Roth ra đem hết toàn lực đánh cho Roger một quyền, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi công ty của hắn, một mình nhảy vào xe thể thao, điên khùng dung tốc độ cực bão táp trở lại tổng bộ.

Mưa dai dẵng từ cơn mưa phùn chuyển thành cơn mưa to tầm tã, các xe khác đều từ từ cẩn thận chú ý lái xe, Roth thì lại giẫm hết chân ga gia tăng tốc độ hết mức, lốp xe cùng mặt đường ma sát đến mức xẹt cả tia lửa, mặt đường trơn trợt độ bám cực kì kém, Roth lúc này dung hết kỹ thuật lái xe của mình lướt đi, có lẽ trên đường hắn không chỉ gây ra một hai tai nạn giao thông nghiêm trọng, khiến con đường duy nhất đi đến tổng bộ tập đoán DeFils đều kẹt cứng, thậm chí cả nhóm cảnh sát chạy theo sau hắn cũng phải bó tay.

Cô ấy dám đụng đến Lục… Nếu can đảm đụng đến Lục,…. đụng đến Lục, hắn sẽ khiến người đó chết không toàn thây.

Lửa giận cuồn cuộn cùng nội tâm tàn nhẫn đều phát ra đốt cháy lý trí tỉnh táo của Roth, máu toàn thân sôi lên đầy phẫn nộ, rồi tàn khốc đông kết lại, hán khí quanh thân phát ra ác liệt.

Chiếc xe thể thao màu bạc chạy như bay, tràn ngập sát khí.

Cơn mưa càng lúc càng mãnh liệt, hạt mưa to quất vào thân người cũng sẽ gây đau, một chiếc xe thể thao lao thẳng đến tòa nhà, trên đường không ai dám ngăn cản, không ai dám đi theo, tòa nhà này nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tiến vào nếu không được phép.

Roth lao nhanh vào tòa nhà, cả tòa nhà đều trống không đến một người hầu một cảnh vệ cũng không có.

“Đáng chết.” Roth vừa rủa vừa đi đến gian phòng kia xem xét, đúng như dự đoán, Lục Hạo Lập không thấy đâu cả.

Giận đến mức không thể kiềm chế xiết chặt hai tay, trong lòng bàn tay đều đầy mồ hôi, Roth bắt buộc bản thân hắn phải tỉnh táo đi khắp phòng xem xét, nhìn chằm chằm ly thủy tinh đầy nước trên bàn.

Bên ngoài trời mưa, ngoài tòa nhà bố trí không ít cảnh vệ, Lana có lẽ không thể mang người ra khỏi tòa nhà, nói cách khác bọn họ vẫn còn đang ở trong tòa nhà này.

Quyết định nhanh chóng lao ra khỏi phòng, tim Roth đập hỗn loạn bắt đầu tìm kiếm ở mỗi gian phòng, cho đến lầu sáu, Roth đứng ngay cửa thang máy chợt nghe thấy tiếng đàn dương cầm, tiếng đàn dương cầm thật du dương thanh thúy.

Roth lấy tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến phòng đàn dương cầm, đẩy mạnh cảnh cửa không khóa kia, “Còn nhớ khúc dương cầm này không?” Mười ngón tay bong loáng mảnh khảnh của Lana linh hoạt lướt trên phím đàn, nghiêng sườn mặt đối với Roth, cô không nhìn về phía hắn, vẫn duy trì tư thế như vậy mà đánh đàn, sau đó mỉm cười nói: “Đây là khúc đàn mà vào ngày kết hôn, anh đã đàn cho em nghe.”

Trán cùng tóc mai ngấm mồ hôi, Roth thở gấp đứng ngay cửa, ánh mắt màu lam tĩnh mịch lạnh như băng khiến người khác sợ hãi, ánh mắt không cố kị nhìn về hướng Lục Hạo Lập đang ngồi tê liệt ngay tầm tay Lana, khi phát hiện y vẫn còn suy yếu hô hấp thì âm thầm thở nhẹ.

Ngoại trừ tay chân bị trói ra, Lục Hạo Lập hoàn toàn không giống người bị bắt cóc, khuôn mặt còn biểu lộ vẻ mặt thản nhiên như không cho chuyện gì.

Roth ẩn nhẩn khẩn trương, thể hiện thái độ lạnh lung hỏi: “ Em ở đây làm gì?”

Khúc đàn êm tai kia dần ngưng lại, Lana giương khuôn mặt ngọt ngào ngồi sát gần bên cạnh Lục Hạo Lập, một tay cầm súng, một tay cầm con dao bén nhọn để sát lên khuôn mặt của y, nói: “Em đến xem, anh nhìn trúng loại mặt hàng gì thôi.”

“Lana, em là người vợ duy nhất của anh.” Roth cố ý tăng chút ngữ khí, nhàn nhạt không chút tình cảm nói: “Đừng có nói với anh những chuyện so đo này nọ, anh ta dù sao cũng chỉ là sủng vật anh nuôi mà thôi.”

Lời hắn nói ra, Lục Hạo Lập vẫn duy trì bộ dạng không chút đếm xỉa đến, mà nét cười của Lana cũng không giảm, nhưng lại mang thêm chút vị cười nhạo, “Sủng vật sao? Ha ha, nếu như anh ta là sủng vật, anh sẽ bỏ mặc nhiều chuyện quan trọng để suốt ngày bên anh ta? Nếu là sủng vật, anh sẽ tình nguyện rời đi tập đoàn? Nếu là sủng vật, anh sẽ khẩn trương gấp gáp chạy về đây? Roth, đừng mãi xem em là con ngốc!” Nói xong câu cuối, cô lại càng kích động đến rơi lệ, con dao kề trên má Lục Hạo Lập càng thêm chút lực, một tia màu đỏ tươi liền xuất hiện trên mặt y.

“Đó là lỗi của anh.” Roth cố gắng kiềm chế cơn giận đang dần mất kiểm soát, duy trì ngữ khí bình tĩnh thương lượng hỏi: “Em muốn thế nào?” Trong đầu suy nghĩ lướt nhanh tìm kiếm biện pháp, Roth muốn kéo dài thời gian, nhưng có lẽ Lana không cho hắn cơ hội đó.

“Em không muốn gì cả, thế nhưng, em biết rõ anh muốn gì.” Hít sâu vài hơi để tâm tính thả lỏng, ánh mắt Lana u ám lóe lên tia quỷ dị, mỉm cười nói: “Anh muốn em thả anh ta, có thể, không sao hết, chỉ cần anh quỳ xuống cầu em, quỳ trên mặt đất cầu em, em sẽ không ra tay.” Roth, cô biết rõ người nam nhân này, luôn kiêu ngạo như thế đó, mạnh mẽ cứng ngắc đến mức bạc tình bạc nghĩa.

Bây giờ, hãy nói cho cô biết, cho cô thấy rõ đi, vì tên nam nhân này, hắn có thể làm được mức nào? Có phải, nam nhân này còn quan trọng hơn cả cao ngạo tự tôn của hắn!

Lần này thì đến Lục Hạo Lập ngạc nhiên, y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Roth, y biết rõ đối với Roth mà nói như vậy còn khó chịu hơn cả việc giết hắn, hay nói rõ hơn là, đây là vấn đề mà bất luận nam nhân nào cũng thấy như vậy.

“Em ngu ngốc sao hả?” Tay Roth nắm chắc thành quyền đặt ngay sau lưng, nhìn qua như khí định thần nhàn nói: “Anh sao có thể vì anh ta mà cầu xin em chứ.”

“Không thể sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lana bởi vì oán hận mà vặn vẹo, cười, tay dùng lực kéo một đường thật sâu bên má trái của Lục Hạo Lập, nói với Roth: “Quỳ hay không?”

Tia máu chảy ra, từ trên mặt y nhỏ từng giọt xuống quần áo y, nhưng Lục Hạo Lập ngay cả lông mi cũng không động, khóe miệng ngược lại càng giương lên một cách khinh thường.

Ánh mặt Roth chỉ thấy được trước mắt toàn là máu của Lục Hạo Lập, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, ngực nổi lên từng trận phẫn nộ gần như khiến hắn muốn điên cuồng gào thét cùng đau lòng, mà hắn như thế lại càng kích thích Lana, khiến cô muốn xuống một đao như thế nữa…

“Anh quỳ!” Trước khi Lana ra tay lần nữa. Roth nặng nề bật ra hai chữ này, hai mắt đầy tơ máu nhìn thẳng Lana, máu trong lòng bàn tay nhỏ từng giọt, chậm rãi hai gối quỳ xuống đất, dùng thanh âm trầm thấp như từ địa ngục nói: “Anh cầu xin em!” Nước mắt từ mắt Lana không ngừng tuôn ra, cô để mặc không thèm lau đi, khuôn mặt cười càng thêm tuyệt vọng.

Roth yêu anh ta, Roth thật sự yêu người nam nhân này.

Lục Hạo Lập rung động nhìn Roth, tâm của y đã rung động từ khi Roth quỳ gối xuống, ánh mắt mang cảm xúc hỗn loạn nhìn Roth, nội tâm dâng đầy những cảm giác đối với Roth, chúng rất loạn, nhưng lại dần dần minh bạch, trái tim đập không còn theo quy luật nữa, có một đáp án rất phức tạp đang dần hình thành một cách sinh động rõ nét.

“Đã thế…” xóa đi nước mắt, Lana mang tâm trạng tan nát cùng ngữ điệu nghẹn ngào nói: “Em muốn anh học tiếng chó sủa?” Một yêu cầu khiến người ta nhục nhã đến cực điểm!

Toàn thân Roth cứng ngắc quỳ không nhúc nhích, cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì dục vọng giết người mà trở nên dữ tợn, nhưng vì an toàn của Lục Hạo Lập mà mãnh liệt ngăn lại tâm tính.

Nhìn thấy Roth bị người khác vũ nhục đến mức này, một cảm giác phẫn nộ cực đoan dần nổi lên trong nội tâm của Lục Hạo Lập, thiêu đốt y khiến y quên hết tất cả, cười sảng khoái mở miệng nói: “Bà cô xấu xí, hắn không biết tiếng chó kêu như thế nào đâu, cô nên làm mẫu cho hắn trước để hắn nghe đi a.”

Roth lập tức ngẩn người, kinh ngạc lại không thể cởi bỏ biểu tình phẫn nộ quái dị, hắn có chút ngây ngốc nhìn Lục Hạo Lập có chút khác lạ, nhìn nụ cười kiêu ngạo của y đã lâu không thấy.

“Anh nói gì?” Lana ngẩn người, sau đó mặt đỏ lên tức giận, nắm chặt tóc y, con dao nhỏ, lại đè lên khuôn mặt y, “Anh dám mắng tôi? Anh tin tôi có thể…”

“Cô làm gì?” Lục Hạo Lập khiêu khích hói lại, sau đó thái độ đường hoàng nói: “Nữ nhân thì vẫn là nữ nhân, khi điên khùng lên thì chỉ thành hạng đàn bà chanh chua.” Trái một câu “Bà cô xấu xí”, phải một câu “Đàn bà chanh chua”. Một thiên kim tiểu thư như Lana cho đến giờ chưa từng bị anh mắng như thế, lập lức nghẹn lời không tìm được từ nào để đối đáp, và chọn ngay lúc cô đang giận dữ, Lục Hạo Lập chớp thời cơ dùng thân thể nhảy vọt lên cô.

Lana không cảnh giác nên bị Lục Hạo Lập đánh ngã trên mặt đất, hai người tạo thành một đám hỗn loạn, cô lỡ tay rạch trên mặt Lục Hạo Lập thêm một đường nữa, sau đó con dao rời khỏi tay, Lục Hạo Lập vốn ngã trên người cô ngay lập tức được Roth cứu kéo ra.

Cấp bách kéo ống tay áo của mình, Roth che lên vết máu chữ thập bên má trái của Lục Hạo Lập, vừa cầm máu cho y vừa nhìn Lana đầy căm giận, khi phát hiện cô cầm dao lao đến hướng của mình thì vội vàng xoáy thân người, dung thân thể bảo vệ Lục Hạo Lập.

Nước mắt làm mờ cả tầm nhìn, nhưng Lana vẫn thấy Roth bảo vệ Lục Hạo Lập, dùng tính mạng để bảo vệ y.

Mất hết hy vọng, lần này thật sự không còn gì để nói nữa rồi, chỉ lắc đầu, nước mắt cứ chảy dài phá hủy khuôn mặt cô, Lana từng bước từng bước đi ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, rồi khóa cửa, mở thế nào cũng không ra, cũng là để cho bọn họ tạm thời không ra được.

Từng bước tập tễnh rời đi, Lana biết rõ thủ đoạn trả thù của Roth, thế nhưng, ngay lúc này đây, tâm cô lại thoải mái. Thấy rõ sự thật, cũng dứt bỏ sự chấp niệm, ít nhất, trái tim cô hiện giờ rốt cục cũng có thể hô hấp trở lại.

“Cậu đang cười cái gì?” Ngồi trên sàn nhà một tay che mặt, Lục Hạo Lập nhìn Roth ở hướng đối diện nhíu long mày hỏi.

“Ân…” Roth chỉ cười nhạt mập mờ không rõ, vén mái tóc dài, nói: “Không có gì.” Có một loại không khí nhu hòa bồng bềnh quanh phòng khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Trong quá trình chờ cứu viện, Roth đàn dương cầm cho Lục Hạo Lập nghe để giết thời gian, ý cười nhàn nhạt luôn hiện bên môi của hắn, đến khi Lục Hạo Lập dùng khí lực yếu ớt hỏi hắn: “…Uy, cậu có cảm thấy hơi lạnh hay không?”

Lạnh? Roth thoáng chốc kinh ngạc yên lặng, tuy ngoài trời mưa to, nhưng trong này không có cửa sổ nên cũng không thấy lạnh… không lẽ? Kinh hãi đi đến bên cạnh y, Roth lấy mú bàn tay dò cái trán đang nóng như đốt của y, bối rối nói: “Anh đang phát sốt.”

Giật nhẹ khóe miệng, Lục Hạo Lập không nói gì để mặc cho Roth đem y ôm chặt lấy, cảm giác thân thể ngày càng suy yếu, ý thức ngày càng mờ mịt.

Bản thân vốn đang mang bệnh, hơn nữa vết dao lại nhiễm trùng, trong thoáng chốc, nhiệt độ cơ thể y tăng lên nhanh chóng.

“Thế nào rồi?” Đem áo cưỡi ra khoác lên người y, Roth kéo người Lục Hạo Lập lấy tay ma sát trên người y, không ngừng hôn môi trán y, “Ráng chút thôi, rang chút nữa, anh sẽ không sao hết.”

Nghe được tiếng nói lẩm bẩm bên tai, Lục Hạo Lập vô thức hôi chút ngẩng đầu, ánh mắt y đần độn khiến tâm Roth càng lạnh, y quá nóng đi, tiếp túc như vậy sẽ xảy ra chuyện mất.

“Tôi đi kêu cửa, anh chờ tôi nha, nhớ kỹ không được ngủ đó.” Roth cẩn thận để y dựa ngay ngắn lên đường, vội vàng chạy đến cạnh cựa liều mạng đập, hô to mở cửa, đáng tiếc hắn đập đến mức lòng bàn tay đều đỏ ửng cả lên mà vẫn không có người đến, hét đến tổn hại cả cổ họng cũng không thấy ai trả lời.

Hoảng sợ cùng chìm trong kinh hãi, Roth ôm đầu ngồi chồm hổm xuống cố gắng nghĩ cách, con mắt đỏ hồng thoáng thấy cái ghế trước đàn dương cầm, không chút do dự cầm lấy dùng hết toàn lực đập lên cách cửa bằng thép kiên cố kia, mảnh vụn gỗ bay tán loạn, cửa lại không hề suy suyễn.

Đem mảnh gỗ trong tay ném đi, Roth mặc kệ có hiệu quả hay không trực tiếp dùng nắm đấm đánh mạnh vào cánh cửa, cứ triền mien như thế, cửa vẫn bình yên vô sự, mà tay của Roth cũng đã bắt đầu chảy máu.

Chết tiệt, mở cửa nhanh đi a! Cứu y, nhanh đến đây cứu y đi!

“Roth…” giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng kêu to lên ngăn lại hành động tự làm tổn thương mình của Roth, hắn cuống quít vội chạy đến bên cạnh Lục Hạo Lập, ôm chặt y, cảm giác nhiệt độ cơ thể y nóng đến mức phỏng người, giọng nói vì lo lắng sợ hãi mà nghẹn lại, “Tôi ở đây, nhìn tôi đi, tôi đang ở bên cạnh anh đây.”

Hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, bọn họ ngay lập tức có thể rời đi nơi này tìm tương lai, thần linh ơi, đừng mang Lục rời khỏi hắn.

“Mệt mỏi quá.” Dựa vào ***g ngực hắn, thần trí Lục Hạo Lập mơ màng nói.

“Không sao hết, anh không có mệt mỏi!” Roth trả lời chắc chắn, cằm dán lên trán y, “Từ nay về sau bất kể là chuyện gì, đều để mình tôi làm, anh sẽ không mệt mỏi nữa, anh chỉ cần chuyên tâm hô hấp của anh là được.”

Lục Hạo Lập giống như mộng như tỉnh nở nụ cười ra tiếng, sau đó từ từ nhắm hai mắt dựa vào hắn không nói gì nữa, Roth khẩn trương vỗ nhẹ mặt y, hỏi: “Nói cho tôi biết, anh không thoải mái ở đâu vậy?” Trong lời nói lộn xộn của y, Roth chỉ nghe được từ khát nước.

Khát nước? Làm sao bây giờ? Ở đây làm gì có nước chứ… Ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó Roth nhìn thấy con dao nhỏ bị vứt bỏ trên mặt đất.

Căn bản không cần nghĩ nhiều, Roth dùng con dao cắt cổ tay mình, dùng máu thay nước, đây là biện pháp khẩn cấp duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.

Điều chỉnh tư thế để Lục Hạo Lập có thể thư thái nằm trong lòng hắn, Roth nắm lấy cổ tay có vết máu đỏ thẫm kia đưa đến bên môi y, để y mút vào.

Lục Hạo Lập khô khốc nên theo bản năng mút lấy chất lỏng khiến y dịu cơn khát kia, y hôn mê nên hoàn toàn không biết mình đang uống cái gì, mãi cho đến khi cảm giác khát khô dần thoáng đi, thì sắc mặt Roth cũng tái nhợt.

“Tại… tại sao…” kinh ngạc hỏi, thần trí Lục Hạo Lập vừa thanh tỉnh vừa mê mang, y nhìn Roth, mắt u ám không hề chợp động.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để anh chết trước mặt tôi.” Miễn cưỡng duy trì nụ cười, Roth nhìn ánh mắt y, do mất máu quá nhiều nên dần từ từ nhắm mắt lại, trước khi hôn mê, hắn nói: “Anh đối với tôi quan trọng hơn…”

Roth mất ý thức, nên hắn không biết rằng, khi hắn ngã xuống, Lục Hạo Lập duỗi hai tay dùng sức ôm chặt hắn, hôn hắn, cuối cùng tựa đầu vào cổ hắn rơi lệ thảm thiết.

Lần này, thương tổn của dĩ vãng chân chính được giải phóng. Cho nên, cũng không cần phải lừa mình dối người kiềm nén tình cảm nữa.

Mất máu quá nhiều lại thêm cánh tay bị cắt sâu cùng gãy xương tay, tình trạng của Roth gần như còn tệ hơn cả Lục Hạo Lập, bởi vì Lục Hạo Lập sau khi hết sốt thì có thể đi qua đi lại, chỉ có má trái là còn dán băng gạc.

Hôm nay, mặt trời rực rỡ nhô lên cao, ánh mặt trời chiếu rọi, thời tiết vô cùng tốt.

“Cậu còn không ra chỉ thị đi?” Lục Hạo Lập mặc bộ quần áo màu trắng di chuyển cái ghế ngồi dựa bên giường bệnh của Roth, gác lên một chân vừa ngồi cắn táo vừa nói: “Đám cảnh vệ ngoài cửa sắp quỳ đến hóa thạch sống rồi kia.” Tấm tắc, đám người kia đầu óc thật ngốc mà, thật không thể chịu nổi.

Từ ngày bọn họ ra khỏi phòng dương cầm đó, nhìn thấy thảm trạng của Roth, bọn họ nguyên một đám đến tự trách đòi chết, sau đó cứ một mực quỳ đến bây giờ.

“Chỉ thị? Chỉ thị gì chứ?” Roth đem quả táo ăn dở ném vào thùng rác, nhận chiếc khăn tay Lục Hạo Lập đưa cho hắn lau lau, nói: “Chút trừng phạt nhẹ mà thôi.” Quả thực, nếu là trước kia, bây giờ bọn hắn có lẽ tránh không khỏi việc bị mất một chân hay một tay rồi.

“Cậu cũng quá nghiêm khắc đó.” Lục Hạo Lập không quen lắc đầu, sau đó suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Kỳ thật không cần phải thế đâu.” Roth nghe được ý trong lồi nói của Lục Hạo Lập, hắn lạnh nhạt không phản bác, chỉ thuận thêm lời y mà nói: “Vậy nói bọn hắn quay về đi.”

Xem ra, đám cảnh vệ tổ A kia đã thỉnh Lục làm thuyết khách.

“Ân.” Lục Hạo Lập đứng lên, vừa sửa sang lại quần áo vừa bước ra ngoài cửa, nói: “Miễn cho cả đám bọn hắn bộ dạng giống như cha chết vậy.” Roth nhìn bong lưng của y, khóe môi dẫn chút độ cong nho nhỏ, có thể giống như vậy, thật tốt biết bao.

“Đúng rồi.” Ngay lúc vừa đến gần cửa, Lục Hạo Lập nhớ đến chuyện gì đó quay đầu lại nói: “Ước định kỳ hạn hai năm của chúng ta cũng sắp đến rồi, cậu không quên đó chứ?”

Nụ cười vừa giơ lên bỗng cương lại bên môi, hắn không nói gì nhìn vẻ mặt nghei6m chỉnh của Lục Hạo Lập, khẽ gật đầu.

“Tôi nghĩ cậu cũng hiểu rõ, tôi nhất định sẽ không ở lại đây.” Không để ý đến bộ dạng u ám nặng nề của Roth, Lục Hạo Lập nói xong cũng mở cửa, khi sắp đi ra ngoài, y ném lại cho Roth một câu: “Nhưng mà, tôi không ngại nếu cậu đi với tôi…”.

Cánh cửa đóng lại, rất lâu sau Roth cũng không cách nào hoàn hồn lại được, chờ đến khi hắn hiểu được, hắn bắt đầu dần dần lộ ra khuôn mặt thuần túy đầy vui sường, sau đó nhìn ra khung cảnh dương quang ngoài cửa sổ, cười, cảm giác bản thân rốt cuộc cũng chiếm được vầng dương quang thuộc về hắn.

Tòa nhà giam cầm Lục Hạo Lập bị phá hủy bằng thuốc nổ, tập đoàn DeFils tuyên bố với bên ngoài là Roth cũng thiệt mạng ngay lúc đó, mặc dù mọi người đều cảm thấy quá đáng nghi, nhưng chẳng ai dám đi điều tra hết lần này đến lần khác, mấy năm sau đó con của Roth kế nhiệm vị trí thủ lĩnh, mà trước đó là do Lana thay thế lãnh đạo.

Về phần Roth làm cách nào để an bài tốt tất cả mọi chuyện, Lục Hạo Lập chỉ biết hắn gửi cho Lana một lá thứ, nội dung cụ thể thì y không rõ lắm, nhưng từ chuyện này Lục Hạo Lập có thể thấy được, Roth thật sự suy nghĩ thấu đáo, năng lực trù tính rất mạnh.

Nhưng lòng dạ Roth sâu hay không sâu không phải vấn đề khiến Lục Hạo Lập cảm thấy đau đầu, khiến y không thể làm gì hết chính là, “Uy, cậu không biết để cho bọn họ đi theo như vậy rất trở ngại hay sao hả?” Lục Hạo Lập nhìn đám hơn mười người tinh nhuệ chuyên nghiệp cứ một mực đi sau lưng y, đen mặt nghiêm nghị hỏi Roth.

“Hết cách rồi.” Roth cũng quay đầu liếc ra sau, bất đắc dĩ trả lời: “Trừ khi giết bọn họ, nếu không bọn họ sẽ một mực đi theo như thế.” Kỳ thật, cho bọn họ đi theo cũng là chuyện tốt, có thể ngầm phụ trách bảo vệ y.

Lục Hạo Lập kéo khóe miệng, đau đầu xoa nhẹ trán, nói: “Thôi quên đi.”

Roth đi đến bên cạnh y, cùng y sóng vai, hỏi: “Bây giờ anh muốn đi đâu?”

Đối với bọn họ mà nói, hiện tại có rất nhiều thời gian, “Muốn đi đâu sao a…” Lục Hạo Lập xoa xoa cằm suy nghĩ một chút, nửa thật nửa giả trả lời: “Đi lang thang a.”

Không giống lúc trước đi du lịch, lần này dưới ánh mặt trời rực rỡ, cởi bỏ hết gánh nặng của họ, chân chính cảm nhận được cái gọi là tự do cùng thoải mái.

Không còn ép buộc chỉ cần đứng dưới thái dương hít thật sâu, hai người nhìn ka64n nhau, nhún nhún vai, sau đó xuất phát, bắt đầu cái gọi là tự do cùng thoải mái.

Sau đó, một hồi lâu, tuyết mùa đông rơi vào sang sớm, người đi đường đến vì gió lạnh mà lạnh run lên, bong tuyết nhu nhuận rơi lả tả lả tả, trải lên thế giới một màu trắng thuần khiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.