Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 7: Chương 7




Hôm sau, phòng khách có một khung cửa sổ sát mặt đất, ngoài cửa sổ là một ban công nhỏ, nhưng bốn phía của ban công lại giăng đầy song sắt phá vỡ mỹ cảnh. Sau giờ trưa nắng đã dâng lên cao, một bóng dáng cao lớn ngồi gần cửa sổ, lưng dựa vào mặt kính trong suốt mắt nhìn đăm đăm ra bên ngoài, nếu người không biết sẽ nghĩ y đang rất thỏa mãn.

“Cho ngươi này, phim khoa học viễn tưởng, phim mới ra đó.” Anseph cầm chiếc đĩa, hắn thường lui đến đây mang cho Lục Hạo Lập một vài thứ tiêu khiển, ngồi bên cạnh y giống như hôm qua không hề xảy ra chuyện gì cả.

Lục Hạo Lập cầm lấy, thật tự nhiên mở mặt bìa ra xem giới thiệu vắn tắt, hỏi bằng giọng vịt cồ: “Nghe có kì không?” Nội tâm gào hét, cái giọng này y nghe còn không chịu nổi nữa là.

Bất quá y suy nghĩ hơi nhiều rồi, vì Anseph không hề cảm thấy buồn cười, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào vết xanh tím trên cổ Lục Hạo Lập, hơi lo lắng: “Gọi bác sĩ?” Lục Hạo Lập lắc lắc đầu ý không cần, tối hôm qua đã kiểm tra rồi. Nam nhân kia thảy y cho bác sĩ xong liền đi một hơi không trở về, thật hiếm khi không qua đêm ở đây.

“Kỳ thật ngươi không nên đối nghịch với thủ lĩnh, nếu không cũng không chịu khổ như vậy.”

“Ta…khụ khụ khụ… khụ......” Hắn nói như vậy, Lục Hạo Lập cảm giác cực kỳ oan uổng cùng bất bình, cấp bách biện minh khiến cổ họng khó chịu ho khan, Anseph thấy y ho dữ dội liền nhanh tay vỗ vỗ lưng y, Lục Hạo Lập đẩy hắn ra, bắt đầu mắng: “Tối hôm qua căn bản là hắn vô duyên vô cớ nổi điên.”

Quả thật Lục Hạo Lập vô tội, ngay từ đầu, rõ ràng là Roth cường ngạnh cưỡng gian y, hơn nữa hết lần này đến lần khác, giờ lại quay qua đổ tội ngược lại cho y, đương nhiên y tức không chịu nổi a.

Nói ta câu dẫn hắn? Ta sao lại dẫn hắn? Ta câu dẫn hắn khi nào? Cho dù bộ dạng hắn có xinh đẹp đến đâu thì khố hạ cũng có cái kia a, lão tử cũng không phải đồng tính luyến ái, sao có thể...... Đồng tính luyến ái? Linh quang lóe lên, Lục Hạo Lập nghĩ đến một khả năng khác, có thể lý giải chuyện tình phức tạp hôm qua.

Nắm chặt tay, lời nói của Anseph cũng không để trong lòng: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, hoàn cảnh hiện tại của ngươi nên......”

“Anseph, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Cắt ngang lời nói nhàm chán của hắn, Lục Hạo Lập nghiêm trọng nhìn hắn, khiếm Anseph cũng bắt đầu nghiêm túc, y nghiêm chỉnh hỏi: “Chủ ngươi có phải đồng tính luyến ái không?”

Chuyện này y không thể xác định chắc chắn, trước kia từng nghe Roth có rất nhiều tình nhân, nhưng chưa bao giờ nghe đề cập đến nam nhân, hiện tại Roth lại… mà… Luôn đòi hỏi cơ thể y, hơn nữa rất ham thích chuyện làm tình giữa...... Hôm qua, lúc Roth muốn giết y, y dám cam đoan, y thật sự thấy trong ánh mắt của Roth ẩn chứa sự đau lòng cùng không muốn, cuối cùng Roth cũng buông tay...... Vì sao?

Động vật máu lạnh đó lại không hạ thủ? Còn nữa, biểu hiện sau đó của hắn rất kì quái… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra… Nếu như hắn là đồng tính luyến ái, vậy không lẽ bởi vì thích… không đâu… chuyện này không thể nào? Lục Hạo Lập hiểu rất rõ, nếu như theo tính tình bình thường của một nam nhân, dùng thủ đoạn cưỡng gian để trả thù nam nhân khác, thì không phải ly kỳ quá sao, Roth còn kêu những người khác chỉnh y. Càng đừng nói hắn thích thú đến mức nào a.

“Xem ra ngươi cũng cảm nhận được?” Anseph hỏi không đầu không đuôi, dùng một ngữ khí chắc chắn nói: “Hắn không phải! Có lẽ sự xuất hiện của ngươi, ảnh hưởng đến hắn.” Cho nên tối qua thủ lĩnh mới đau lòng hạ thủ.

Anseph theo Roth đã nhiều năm, hắn hiểu Roth, cũng hiểu rõ những khác thường gần đây của Roth. Roth là người vô tâm vô tình, hắn tất nhiên biết rõ, khi xuất hiện một nhược điểm, thì biện phá xử lý tốt nhất chính là hủy diệt nhược điểm đó, không, đứng ở vị trí của Roth, thân phận cùng địa vị, thì sự tồn tại của Lục Hạo Lập chính là khối u ác tính, nếu như hắn suy luận đúng.

“…” Lục Hạo Lập lập tức hơi choáng váng, tuy là tự bọn hắn nghĩ vậy thôi, thế nhưng khiến Lục Hạo Lập cười nhạt: “Ta nên cảm thấy may mắn?”

“Ha ha…” Anseph nhịn không được cười to, tâm tình cũng thoải mái hơn, lắc đầu phủ nhận: “Là may mắn, cũng có thể là tai họa.” nhìn nhau, đều không nói lời nào, không cần phải phanh phui làm rõ nữa.

May mắn nếu Roth thực sự có cảm giác với y, vậy thì cơ hội trốn đi càng thuận lợi hơn Tai họa, nhìn chuyện tối qua thì hiểu, yên tĩnh phơi nắng, nửa tiếng, đủ để suy nghĩ.

“Đêm nay nay thủ lĩnh có yến tiệc, có thể sẽ không tới đây.” Anseph nhìn đồng hồ, hắn nên trở về làm việc, nói tin này cho Lục Hạo Lập là muốn tối nay y có thể ngủ một giấc ngon.

Lục Hạo Lập tiễn Anseph tới cửa, hắn đang xoay người mang giày, Lục Hạo Lập phức tạp nhìn hắn, “Anseph, ta và ngươi cũng không phải đứa trẻ không rành chuyện đời, ngươi giúp ta như vậy, nguyên nhân là gì?” Bọn họ cũng còn là kẻ thù a? Lục Hạo Lập không biết Anseph mưu đồ chuyện gì, y hiện tại chỉ là một tù nhân.

“Không có nguyên nhân, ta cũng không giúp ngươi.” Anseph run lên, sau đó nhìn thẳng vào y, nhắc nhở: “Chuyện ngươi nên nghĩ bây giờ không phải là chuyện này. Ta còn có việc đi trước.” Nói xong, hắn vội vàng ly khai, trong lòng Anseph tự giễu: Cũng may, y hỏi ta “nguyên nhân” là gì, mà không phải hỏi ta “mục đích” là gì…

Ta sẽ không phản bội tập đoàn DeFils, ta chỉ giúp ngươi, về nguyên nhân, ta vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi biết…

Một cổ mùi rượu cùng tiếng động nhỏ vang lên làm Lục Hạo Lập tỉnh giấc, sau đó có người mở đèn, mắt vừa mở ra, ánh đèn đột nhiên sáng lên đâm vào mắt thật khó chịu, án binh bất động, là Roth.

Kỳ quái hắn không phải đi dự tiệc sao? Lục Hạo Lập lựa chọn giả bộ ngủ, vãnh tai nghe tiếng động, người xâm nhập không ngừng tiến lại gần y, sau đó nửa giường bên kia lõm xuống bởi một sức nặng, rất rõ ràng, khuya khoắt còn có người lần mò lên giường của y.

Nằm bên cạnh đưa lưng về phía Roth, nghe tiếng động sau lưng giống như tiếng cởi quần áo, đôi mắt đen u mở ra, Lục Hạo Lập có chút khẩn trương, quả nhiên Roth cũng đã nằm vào trong chăn. Cầu nguyện Roth chỉ là mệt mỏi, hắn đơn thuần chỉ tới đây nghỉ ngơi… Lời cầu nguyện của Lục Hạo Lập không hề linh nghiệm, một bàn tay thuần thục đặt trên eo y, sau đó phần gáy của y có chút ngứa, Roth đang áp sát y.

Không biết phải ứng phó thế nào với nam nhân đang xâm phạm *** kia, Lục Hạo Lập cứng ngắc để yên cho Roth vừa hôn vừa sờ, Roth từng quy định khi ngủ y không được mặc gì cả, chỉ độc chiếc áo ngủ, bởi vì thoát ra rất dễ dàng. Như lúc này đây, Roth nắm lấy vạt áo y kéo xuống đến phần eo, chiếc quần lót màu xanh bao lấy hai chân xích lỏa cùng hạ thể đã bị kéo xuống, ngoan ngoãn để Roth khinh bạc, muốn làm thế nào thì làm.

“Ngô…” Lục Hạo Lập kéo chặt hai đùi lại, để ngăn bàn tay Roth đang dò xét chạm vào da thịt mẫn cảm nơi đùi trong, y giả bộ ngủ đều là giả, đã bị người ta ép phải phản ứng.

“Tách ra a, để cho ta chạm vào ngươi,…” Roth hôn lên vành tai của hắn, suồng sã ngậm lấy lỗ tai y vào trong miệng, dùng đầu lưỡi cùng thoa dịch chà xát y, đùa giỡn đến mức bất diệc nhạc hồ.

Bất diệc nhạc hồ: cao hứng, sung sướng muốn chết cùng sợ hãi.

“Ngươi có thể đừng như vậy được không…” Lục Hạo Lập tránh trái tránh phải, trong khoang tai đầu lưu một ít thoa dịch, rất không thoải mái.

Roth buông lỗ tai y ra, bất mãn áp y thành tư thể ngủ ngưỡng ra, ghé vào người y, xoa xoa mái tóc đỏ chói mắt của y, giữ lấy khuôn mặt y hôn xuống. Chịu không được mà nhắm chặt đôi mắt, tay Lục Hạo Lập khoát lên vai Roth đẩy hắn ra, cảm giác hơi thở đầy mùi rượu của Roth đang lướt qua trán y, lông mi, mũi… rất nhanh đã lướt đến môi, Lục Hạo Lập thoáng nghiên qua… rõ ràng cự tuyệt nụ hôn của hắn, chỉ cần nghe mùi rượu trên người hắn, Lục Hạo Lập biết rằng hắn uống không ít.

Không được nếm sự non mềm như mong muốn, Roth đáng tiếc liếm liếm cánh môi, cười khẽ câu dẫn tà mị mê hoặc lòng người, hắn không phát giận, chỉ là dùng toàn thân ép lấy người Lục Hạo Lập, ghé vào lỗ tai y trêu chọc: “Vì sao không cho ta hôn? Ngươi đang giận? Giận ta tối qua thiếu chút nữa giết ngươi sao?” Giọng Roth trầm thấp lại mang chút mập mờ, đôi ngươi màu xanh lam như bầy trời kia vừa say vừa tỉnh, dáng vẻ mệt mỏi cùng mái tóc dài đen nhánh, nhìn Roth lúc này cũng khiến người ta không tránh khỏi mà tim đập rộn lên. Lục Hạo Lập cũng không ngoại lệ, nhưng hai người đã ở chung quá nhiều nên tim y không còn đập nhanh nữa, thái độ ôn nhu của Roth khác ngày thường khiến y chỉ muốn đẩy con quỷ say rượu này ra.

“Ngươi tránh ra…” Lục Hạo Lập không trả lời hắn, không muốn chọc hắn nên cũng không chống cự quá rõ ràng, dù sao tối qua y từ trong tay Roth dành được mạng sống trong tử lộ, Roth phảng phất thật sự say hôn, hắn gặm cắn hậu kết của Lục Hạo Lập, truy vấn một chuyện không thể nào xảy ra: “Hay là giận ta đến muộn?”

Lục Hạo Lập thấy Roth tự phụ mà giận sôi gan, vội vàng tránh hắn, chỉ có thể cắn răng nói: “Ngươi uống say rồi, đừng có nhìn lầm ta thành vợ ngươi!” Y ước gì hắn vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt y.

“A…” Roth cười ra tiếng, tay phải đẩy Lục Hạo Lập qua áp trán hắn vào trán y, sau đó ngẩng lên, trong mắt một mảnh thanh minh hắn nói rất rõ ràng: “Lục Hạo Lập, ta muốn cùng ngươi ân ái.” Lời nói trắng trợn của hắn khiến y run lên, vật cứng như thép kia cũng không chịu buông tha cho y, Roth là tỉnh hay là say? Vì sao nhận ra y là ai?

Lục Hạo Lập không thể hiểu, y nhìn hắn mê mẩn, ánh mắt hai người quấn quýt nhau, Roth dùng ngón tay vuốt ve gương mặt y, nhu tình như nước nắm lấy cằm y, dần dần cúi đầu xuống, nhu hòa môi đụng môi.

Trên môi xúc cảm mềm mại, Roth chỉ là dán môi vào mà không hề thực hiện động tác tiếp theo, lần đầu tiên ôn nhu gần như khiến người khác không kìm lòng được mà động tâm. Trong bầu không khí màu hồng, Lục Hạo Lập và Roth không hẹn mà cùng nhau rủ mi mắt, Roth duỗi đầu lưỡi đỏ, Lục Hạo Lập mở miệng, hai đầu lưỡi chạm nhau thân, cùng quấn lấy, thu về mùi vị thuộc về đối phương…

Thoáng chốc, tình cảm mãnh liệt cuốn đi tất cả. Chân trái hắn chen vào giữa hai chân y, một tay nâng sau đầu y, khoang miệng khao khát mút lấy dịch mật ngọt ngào, chà đạp cánh môi đầy đặn, hôn mãnh liệt như hận không thể đem Lục Hạo Lập một ngụm cắn nuốt.

Hắn muốn làm y, yêu y, mang chủ ý này, Lục Hạo Lập ngửa đầu đáp trả. Cánh tay vòng lấy cổ Roth, linh lưỡi cùng hắn chơi đùa, phối hợp nuốt vào thủy dịch đầy mùi rượu.

“Ân…” không cần đợi lâu, trong phòng vang lên tiếng than nhẹ đầy dục vọng hùng tính, hai nam nhân trên giường lộ ra sắc dục đầy nóng bỏng.

Tứ chi quấn quanh thân thể nhau thân mật, sử dụng hết tất cả những kỹ xảo cùng hôn kĩ, đến mức Lục Hạo Lập dưới thế công của Roth bị hôn đến quên cả thiên nam địa bắc, hé miệng hô hấp, lại khiến cho đầu lưỡi Roth tiến vào càn quấy.

Roth cũng thở gấp, hắn từ từ di chuyển qua, chờ đợi cơ hội cởi bỏ quần áo của y, kéo y lên đỡ trên cánh tay của hắn, ôm y cao lên sau đó cởi sạch áo ngủ.

“Ngươi hưng phấn… ư … nơi này… Cũng ngạch lên…” Roth buông tha cánh môi sưng đỏ của Lục Hạo, nói xong đưa chân cọ cọ giữa hai chân y, lời nói cùng cử chỉ khiêu khích không hề giống một người say rượu, cũng có thể hắn thực chất không hề say.

“Ân……” Lục Hạo Lập không đáp, nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến y nóng bức xuất mồ hôi, mặt đỏ ửng cùng hơi thở gấp gáp, nụ hôn nồng nhiệt nhen nhóm dục vọng của y, mà sự trêu chọc của Roth cũng khiến thứ trong quần lót ngẩnh lên, phân thân thành thực mà trướng đại nên y không thể nói dối hắn.

Y cũng không hy vọng nhiều, vì hằng đêm đều không ngừng nhận sự “Sủng hạnh” của Roth, thân thể ít nhiều cũng đã thành thói quen.

Lục Hạo Lập là của hắn, Roth đối với phản ứng của mình hiểu rất rõ, hắn ranh mãnh cọ Lục Hạo Lập vài cái, sao đó không thể ly khai khỏi y.

Khuôn mặt ổn trọng như ánh mặt trời mang một chút ý loạn tình mê, hắn nhìn y khó hiểu, ánh mắt ngấn nước đầy ướt át, khóe miệng vươn tơ bạc thân hình cường tráng nhưng tuyệt đẹp, hình xăm ngọn lửa càng thêm cuồng dã, những dấu hôn ngân thuộc về Roth trải đầy, bộ dạng y có thể khiến người nào đó mê mẩn cả linh hồn.

Hoan ái đêm nay, hoàn toàn khác, Roth chủ đạo, kỳ thật một đại nam nhân nếu có bộ dáng này sẽ rất khó coi, hai chân trần trụi mở rộng trên giường, tư thế *** lãng như thế.

Bất quá, bởi vì đôi môi đỏ tươi của y hé mở, mái tóc đỏ đẫm mồ hôi, trên ngực trái là một ngọn lửa đỏ đang dồn dập hô hấp, toàn thân đều nhuộm một màu đỏ ửng, sắc mặt lại quật cường không cam chịu, những điều này khiến hắn thoạt nhìn không hề dơ bẩn đê tiện, toàn thân cảm giác như một ngọn lửa tuyệt đẹp, cực nóng, y thật sự rất thích hợp với màu đỏ.

Roth vẫn nhìn y, nhìn thân thể đã bị hắn nhiều lần chiếm giữ, nam nhân này là của hắn, dã thú mà hắn muốn trân trọng, tình cảm mãnh liệt, hắn cúi người xuống.

Roth không thích dối gạt mình, bởi vì như vậy chỉ khiến mọi chuyện xấu đi, hắn luôn luôn thẳng thắn với bản thân, chính là, không phải sẽ không phải, hành vi tránh nặng tìm nhẹ là của hạng người ngu ngốc. Hắn biết bây giờ mình đang say đắm Lục Hạo Lập, điểm ấy không có gì phải phủ nhận, nhưng hắn không xác định cảm giác này sẽ duy trì đến lúc nào, ngay lúc đó hắn không thể tàn bạo, không thể hạ thủ.

Trước khi hừng đông, trên khuỷu tay là một người đang ngủ vô cùng mệt mỏi, đầu Lục Hạo Lập vùi vào vai hắn, khi yên ổn, nam nhân khi ngủ tựa như đứa trẻ, Roth ôm Lục Hạo Lập cảm thấy buồn bực, hơi nóng nảy, lại có chút mạc danh kỳ diệu.

Mạc danh kỳ diệu: không sao nói rõ.

Đêm qua hắn năm phần say năm phần tỉnh, theo ý nguyện mà đến đây, sau khi nhìn thấy người trên giường thì lại nổi lên dục vọng mãnh liệt, vì vậy hắn và Lục Hạo Lập giống như hai người yêu ôm hôn nồng nàn, khiêu khích vuốt ve, sau đó là kết hợp, liều chết triền miên, đến khi cơ thể Lục Hạo Lập dần dần chịu không nỗi, cuối cùng chìm ngập trong cơn cao trào cực độ ngất lịm đi.

Tay Lục Hạo Lập đặt trên thắt lưng Roth, đầu gối lên vai hắn, cực kỳ mệt mỏi dựa vào ngực Roth.

Nhìn không chớp mắt người đang chìm vào giấc ngủ say một hồi lâu, Roth đem cái cằm tựa ở đỉnh đầu của hắn, ngón tay khẽ vuốt mái tóc, thật sự yêu thích lúc thì ôm lúc thì hôn y. Người nam nhân này, mặc kệ muốn y bao nhiêu lần, thì đều khiến hắn nhịn không được càng si mê, càng không ngừng muốn xâm phạm y.

Roth say mê y, thậm chí có lúc muốn y vĩnh viễn hầu hạ dưới thân hắn, cứ như vậy mà độc chiếm y cả đời, khiến y cả đời từ nay về sau, đều chỉ thuộc về một mình hắn. Vĩnh viễn? Cả đời? Cả đời? Ý nghĩ cứ như vậy mà nảy mầm, nghiêm túc, chân thật, tuyệt đối không phải vì hứng thú nhất thời, Roth phát giác hắn thật sự đã nghĩ như vậy. Nội tâm không thể khống chế mà phát triển, hô hấp bỗng nhiên dồn dập, sau đó Roth hồi hộp, kinh ngạc, điều này không nên xảy ra, hắn thích cùng y ân ái nhưng không hề nghĩ “Nghiêm trọng” như thế!

Buồn cười, ta không phải … thích y a? Chữ “Thích” này không thể xuất hiện trong từ điển của Roth điều này thật sự khiến biểu tình hắn cứng ngắc, khóe miệng co rút, không ai có thể bình thường như không có gì khi nghi ngờ mình yêu thích một người cùng giới tính, Roth cũng vậy, còn chưa nói đến Roth thật sự chưa từng suy nghĩ đến sự “Thích”, điều này hoàn toàn khác với với việc độc chiếm cơ thể Lục Hạo Lập.

Cúi mặt nhìn kỹ y, Roth đột nhiên không thể bẻ vặn lại lời nào, sắc mặt càng ngày càng tối, từ trước đến nay việc gì với hắn cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng hiện tại trong mắt mọi người, hai người bọn họ chỉ có thể dùng loạn thất bát tao để diễn tả tình cảnh.

Tự vấn lòng, tựa hồ, lý do này là thích hợp nhất đế giải thích tất cả những hành động khác thường của hắn…? Đúng vậy, Roth từ nhỏ không phải là người trì độn, nhưng hắn đối với tình cảm của bản thân thì lại rất trục trặc, nhất là vấn đề tình yêu. Lục Hạo Lập rất có ý nghĩa với hắn, e rằng ngay cả chính hắn cũng không thể cân nhắc được, thì hắn làm sao có thể biết thực sự hắn có động tâm với y hay không.

Kỳ thật nếu hắn không yêu thích Lục Hạo Lập thì ngược lại sẽ tốt hơn a, nếu hắn đã động tâm, vậy thì hắn càng không thể buông tay y ra. Hắn càng muốn y thuộc về hắn, dùng chính cách của hắn để đạt được, hơn nữa cho tới bây giờ bọn họ chỉ có thể gọi là kẻ thù.

Được rồi, cho dù hắn yêu thích Lục Hạo Lập, thì sẽ thế nào? So với hiện tại thì có gì khác nhau? Không hề khác biệt? Thay đổi sao? Hắn vẫn là hắn, Lục Hạo Lập vẫn là Lục Hạo Lập. Hắn thích hay không, thì y vẫn thuộc về hắn, điều này không được phép thay đổi, như vậy thì, có thích hay không cũng không còn quan trọng, tâm trạng đang xao động của Roth bắt đầu bình phục, hắn không phải đang trốn tránh, hắn chỉ cảm thấy không cần thiết tìm hiểu sâu thêm.

“Ân…” Lục Hạo Lập không thoải mái mà rục rịnh, cọ Roth vài cái, lại ngủ thật say, Roth nhìn y, sóng lòng bình yên lại, nhắm mắt không cần lo sợ viễn vong, cánh tay xiết chặt, trời… đã sắp sáng..

Từ đó về sau, thay đổi nhiều thứ sao? Có sự thay đổi có thể cần một ngày, một tháng, một năm, cũng có sự thay đổi cần cả một đời Nhưng Roth và Lục Hạo Lập cả hai người, chỉ cần một câu, một suy nghĩ, một quyết định, thay đổi việc ở chung của bọn họ.

Đương nhiên, bọn họ không thể đột nhiên trở nên ấm áp ngọt ngào, phải nói, là bọn họ bình thản như nước. Nếu không truy cứu động cơ ẩn nấp từ mặt ngoài, bọn họ giống như đang sinh hoạt rất bình thường.

Song phương đều cố ý lảng tránh chiến tranh gay gắt kia, sau khi Roth suýt giết Lục Hạo Lập, thì những bất an cũng tiêu tan, không vì sự tác động của y mà nóng nảy thô bạo nữa.

Vậy dựa vào đâu nói bọn họ hảo? Giải thích như vậy a, bọn họ như một cái hồ đục không biết độ sâu bao nhiêu, thù địch, ái hận, mưu toan của bọn họ chính là bùn cát trong nước, cái hồ này bây giờ không ai chạm vào làm loạn, vì vậy nó lặng yên không hề gợn sóng, bùn đất cũng lắng đọng… Đứng trên mặt hồ nhìn, nước trong vắt thanh tịnh, nhưng mà, trên thực tế tất cả bùn đất vẫn còn đấy, chúng chỉ được giấu kỹ dưới đáy hồ, trong nội tâm của mỗi người.

Roth bí mật giam lỏng Lục Hạo Lập, để tránh bị mọi người phát hiện, Roth muốn gặp y thì chỉ có thể đến đây báo danh thật sớm, nhưng Roth thân là thủ lĩnh của một tập đoàn nên hắn không thể chỉ lo vui chơi nạp tình nhân, chính sự vẫn phải quan tâm đến, cho nên Roth vội vàng đem một số công tác khẩn yếu đến đây giải quyết.

Để tiện cho Roth, trong phòng ngủ đặt thêm một chiếc bàn làm việc xa hoa, một số văn phòng phẩm cùng một laptop không thể lên mạng. Chín giờ tối, Lục Hạo Lập đem cà phê ngào ngạt hương thơm đặt trên bàn Roth, mà Roth đang cầm một cuốn sổ gì đó xem rất tập trung, tóc dài vén sau tai càng lộ ra khuôn mặt chú tâm âm mĩ mê người.

Đứng cạnh hắn được vài phút, y nhìn thoáng một chút nét chữ mạnh mẽ trên giấy của hắn, thấy hắn không phân phó gì nữa, y xoay người tính bỏ đi, thì bàn tay hắn nắm lấy khuỷu tay y, vừa vặn kéo một lực…

“Ách!” Lục Hạo Lập kinh ngạc, chật vật xoay một chút an vị trên đùi của Roth, eo còn bị ôm, theo phản xạ hai tay y vội vàng vòng lên cổ hắn để tránh bị ngã xuống, thế nhưng tư thế như vậy thì…

Y ngồi trên đùi nam nhân, cổ họng y cố sức nuốt xuống, mày nhíu lại, sau đó mặt không chút sắc không giãy để hắn ôm.

“Muốn làm gì…” Lục Hạo Lập điểm chân trên mặt đất để giảm bớt sức nặng, hỏi khẽ. Thân hình y cũng không nhỏ hơn Roth bao nhiêu, hên là cái ghế khá lớn, nếu không sẽ không thể chịu được sức nặng của hai người nam nhân trưởng thành.

Tay Roth đẩy ra, áo choàng ngủ của Lục Hạo Lập mở rộng ra, thân thể không che đậy lộ ra, vuốt nhẹ dọc theo cơ thể y, ánh mắt mang một chút mong chờ, cố chấp lại khiêu khích nói: “Hôn ta.”

Bàn tay nam nhân hơi lạnh, ở trên người y luôn thích làm gì thì làm, thân thể y mỗi một tấc đều là đồ chơi tiết dục của hắn, không hề được tôn trọng… Lục Hạo Lập tập mãi thành thói quen mà hôn ngũ quan của Roth, y không nhăn nhó chống cự nữa, vì khi bọn họ đóng cửa phòng lên giường, bộ dạng nhục nhã của y Roth đều đã thấy hết.

Không khí nghiêm túc vừa rồi trong chớp mắt đã trở nên đầy cám dỗ, nam nhân trần nửa người dựa vào ngực một nam nhân khác, chủ động hôn từng điểm từng điểm của nam nhân kia, Lục Hạo Lập phân tâm mọi thứ chỉ chìm đắm vào vành tai cùng tóc mai của nam nhân, không đề cập đến thứ khác, chỉ riêng tướng mạo của Roth cũng đủ hấp dẫn người khác.

Hôn dọc mũi hắn, y vào thế kẹt, sau đó suy nghĩ thông suốt cùng cam chịu dán lên môi hắn, nhắm mắt chờ đợi Roth đòi hỏi… không phản ứng? Y dán vào môi hắn một hồi lâu, cảm thấy kì quái mà lay động mi mắt, tiến vào mắt là ánh mắt khiêu khích khinh tà của Roth, ánh mắt hắn rất có thần, rất rất động lòng người.

Rút lại một chút, Lục Hạo Lập nghi hoặc nhìn đôi môi vểnh lại không chịu phối hợp lại không thể tìm lời đáp, trong nội tâm y chán nản, thật đáng chết. Y lại miễn cưỡng đến gần, ngượng ngùng dùng lưỡi liếm cánh môi của hắn, đầu lưỡi nhiều lần thử cạy hàm răng của hắn, một phút… hai phút… phát hỏa, hổn hển giương mắt nhìn, y không có hứng thú đùa giỡn trong tình cảnh này, sợ run bất động, không nói câu nào chờ phản ứng của hắn.

Roth nhìn y cười đến mức động lòng người, bộ dạng Lục Hạo Lập bối rối không biết làm gì khiến hắn cảm thấy rất thú vị vô cùng thú vị, con hổ sau khi nhổ hết móng vuốt chỉ có thể là con mèo.

“Ta đang rất bận, ngươi đi xem TV đi, lát nữa ta sẽ cùng ngươi.” Roth vỗ vỗ mông Lục Hạo Lập để y xuống, thuận tiện thả y một chút tự do. Không cần suy nghĩ cũng biết mỗi ngày y đều ở đây đến nhàm chán, hắn cũng không muốn y biến thành ngu ngốc, nhưng quan trọng là, y còn oa bên cạnh hắn thì hắn sẽ không còn tâm để là chuyện khác.

Rốt cục “Làm xong nhiệm vụ”, Lục Hạo Lạp thả lỏng một chút nhưng quả thực cảm thấy thật ớn lạnh, trên người nổi không ít da gà. Roth nói câu để y tự tại một chút, y nghe xong cảm thấy thật chói tai, không dễ nghe.

Lắc lắc đầu, Lục Hạo Lập không muốn suy đoán, kéo quần áo xong ra khỏi phòng ngủ, không muốn nói nhiều lỡ hắn đổi ý.

Ngồi xổm trước tủ TV mở ngăn kéo tìm CD-ROM, tiện tay bỏ đĩa vào đầu máy. Cầm điều khiển từ xa ngồi trên ghế sofa, ném hộp đĩa trên mặt bàn. Xem TV hoàn toàn không thú vị, trước kia y không hề thích xem phim, bởi vì xem hết một bộ phim phải mất mấy tiếng, y rất lãng đãng nên không có sở thích này, bình thường xem một nửa là ngủ rồi, nhưng bây giờ y không xem phim thì cũng chẳng biết làm gì.

Bao cát quyền anh màu đen treo ở ban công, ánh trăng chiếu rọi, Lục Hạo Lập nghĩ không bằng đi luyện tập.

Chỉ là nghĩ thế thôi, y không muốn hắn viện cớ thể lực y tốt, tiện đà lôi y đi làm cái chuyện hạ lưu dơ bẩn kia.

Coi phim chưa hiểu nội dung, ngồi đến ngã trái ngã phải dựa trên sofa, y cầm điều khiển chỉnh lung tung, tạm dừng, kênh truyền hình, tìm chút hứng thú nhìn một lúc, 20 phút trôi qua cũng không hiểu nhân vật trong vở kịch nói cái gì.

Lục Hạo Lập chán chường, sau đó có người túm lấy điều khiển từ xa của, y ỉu xìu liếc người kia.

Roth nhấn nút chỉnh TV, nhíu lông mày ngữ khí có chút âm u giáo huấn y: “Ngươi làm cái gì hả? Ngồi.” Bọn họ tiếp nhận sự giáo dục cùng nuôi dưỡng hoàn toàn khác nhau, Lục Hạo Lập tùy tâm tùy tính thì đối với Roth đó chính là xằng bậy không chút quy củ. Bĩu môi hậm hực, y không nói gì ngồi nghiêm chỉnh, tính cách hắn cố chấp cực đoan đến đáng sợ.

Theo đúng hứa hẹn ra bồi y, chỉ có điều, y như vậy mà cũng xưng là xem phim sao?

Tâm tính Roth thật tốt kề sát người Lục Hạo Lập, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, nhưng một tay hắn kéo vai trái của y dựa vào vai phải của hắn, tay còn lại vời vào y phục của y dán trên khuôn ngực của y, vỗ về quấy nhiễu, ngẫu nhiên xoa tiểu nhũ của y, giống như nghiện, Lục Hạo Lập biết thời thế, y im lặng, nhẫn nhịn xuống…

“Ngươi đừng sờ soạng nữa… được… không?” Từng chữ từng chữ theo kẽ răng thỉnh cầu, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn, y tức giận nhưng không có cách nào ngăn cản bàn tay đang càn rỡ trong quần áo y, tiểu nhũ đang sưng tấy bị hắn vặn vẹo có chút đau.

Mỗi lần bị Roth làm xằng làm bậy, Lục Hạo Lập càng ngày càng thấy hắn cực kỳ biến thái, đang xem TV còn ăn vụng y, như vậy hắn không cảm thấy nhàn chán sao? Thật không hiểu nam nhân thì có gì mà sờ với soạng chứ.

Roth xoay đầu nhìn y, lạnh lùng dùng ánh mắt ngại phiền toái, khéo môi rủ xuống, giống như yêu cầu của hắn rất vô lý, gây khó dễ y.

Lục Hạo Lập rất căm tức uất ức, biểu hiện của Roth giống như y làm gì quá đáng.

“Tới đây, nằm xuống.” Thái độ kém cỏi nói với Lục Hạo Lập, hắn hé miệng không cam tâm rút tay ra, lui ra xong nói y nằm xuống, đầu gối lên bắp đùi mình.

Nằm trên đùi Roth, Lục Hạo Lập càng suy tư lợi hại, tuy cảm giác này so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều. Nhưng y khẳng định hắn có hai dạng tiêu chuẩn, vừa rồi giáo huấn y ngồi không đúng tư thế, lúc này lại để y nằm trên sofa.

Xoay người mắt nhìn màn hình phía trước, cố tình lờ đi ngón tay đang đùa giỡn trên mái tóc y, y dồn hết lực chú ý vào bộ phim, bắt buộc bản thân chăm chú xem phim, thầm nghĩ đem chân hắn thành chiếc gối, dù sao cũng là do hắn tự khổ, lát nữa người bị tê chân cũng không phải y, nghĩ vậy tâm trạng y có chút vui sướng.

Màn đêm càng dày, trên TV đang chiếu một cảnh đánh nhau khoa trương chấn động, bọn hắn đều cảm giác không còn hòa thuận nữa mà hòa thuận thì cũng coi như tâm bình khí hòa, ai cũng không thèm để ý nữa, Roth vuốt mái tóc ngắn của Lục Hạo Lập giống như đang trêu chọc sủng vật, thoáng chốc hắn nhìn mái tóc đỏ của y, chợt nhớ đến hỏi: “Tóc ngươi tại sao lại màu đỏ?”

Bộ dạng Lục Hạo Lập có chút uể oải nhìn TV, thành thật trả lời: “Không biết, từ nhỏ đã có màu này.” Che giấu tâm trạng khi ở bên cạnh Roth mới khó chịu, không thể đối chọi gay gắt, không thể tự tìm tử lộ… Mệt chết được, thật phức tạp, biện pháp duy nhất đó chính là mặc kệ, là tốt hay xấu, là sống hay chết một mình y không thể tự tiện được.

“Màu này không tệ.” Roth từ trước đến nay không thích khen ngợi nhiều lại nhiệt tình bật ra một câu.

“…Tàm tạm thôi…” Lục Hạo Lập không để ý, chỉ trả lời cho có, Roth nhìn chằm chằm nam nhân không hề có ý định nịnh nọt hắn, nghĩ kĩ nếu như y cũng giống những người khác a dua nịnh hót hắn … thôi, tạm thời như vậy cũng được rồi.

Bộ phim chiếu đến chiếu lui một giờ bốn mươi tám phút vẫn chưa xong, nhưng hai người cũng không còn chú tâm đến nó nữa.

Roth nhìn Lục Hạo Lập còn nhiều hơn xem phim, động một chút lại giở trò với y, bất quá hắn cũng không đến mức đem y ăn sạch, nguyên nhân không rõ, có thể không muốn cứ ở bên y thì không cùng nhau ân ái cũng là đi ngủ.

Đông quấy tây nhiễu càn gỡ, Lục Hạo Lập vì muốn tránh hành vi quấy nhiễu *** của Roth mà chuyên tâm xem phim, hy vọng hắn có thể tự cảm thấy mất mặt, đáng tiếc, hắn tự bản thân cũng có thể tìm niềm hứng thú. Thời gian nhanh chóng trôi qua, cũng dần bắt đầu mệt mỏi, năng lượng trong cơ thể cũng đã tiêu hao hết, nhất là y lại không ăn bữa tối, nhưng y cố gắng chịu đựng không quan tâm đến cái bụng đang biểu tình, nhịn một chút sẽ ổn thôi, đói quá mức sẽ không còn đói nữa.

Bất quá, hai tiếng “Thầm thì” vang lên, vang lên xen ngang chuyện người kia đang làm để báo hiệu người này đang rất đói… Gió lạnh hiu hắt lùa qua, Lục Hạo Lập uốn éo cần cổ cứng ngắt, sau đó hai mặt. Bốn mắt, yên lặng đối mặt.

Hai người hóa đá cứng ngắt, nhìn đối phương, chuyện này khiến Lục Hạo Lập há hốc mồm cảm thán thật xui xẻo, xui cực hạn a, Roth lại không biết làm sao chỉ càng lúc càng buồn cười, y càng làm nhiều hành động mất mặt thì hắn càng thấy cực kỳ thoải mái… Đói bụng thì cứ lên tiếng, cần gì phải nghiêm trọng nín nhịn như vậy? Roth không để ý rằng, hắn thật sự bật cười nhẹ, rất nhẹ, nhưng hắn lại rất ít khi có được sự thuần túy vui vẻ như vậy.

“Ngươi nhìn ta đủ chưa? Có gì buốn cười! Ta là người, là người thì phải đói bụng, chuyện này bình thường!” Lục Hạo Lập nhìn Roth gầm nhẹ, con ngươi đen láy như có lửa sáng rực lên. Roth nhàn nhã dựa vào thành sofa, tay chống cằm, đùa giỡn trêu chọc nói:” Ta không nói người không bình thường, chỉ có điều dưỡng ngươi cũng tốn không ít nha.”

“Ngươi!” Lục Hạo Lập nghe vậy, đối với sự đê tiện của Roth thì tức đến nghẹn thở, y nghiến răng, cố gắng giằng lại: “Thực sự xin lỗi. Ta sẽ đem thẻ cùng mật mã tài khoản đưa cho ngươi, còn chưa đủ thì từ nay về sau ba bữa cơm ta sẽ tự nấu.” Không chỉ nói miệng, Lục Hạo Lập tung người đứng dậy, mang dép đi vào phòng tìm giấy bút.

Roth nhanh tay lẹ chân ôm lấy Lục Hạo Lập đang tức đến sùi bọt mép, tâm trạng tốt rất nhiều, mấy ngày nay y quá nghe lời ngược lại càng khiến hắn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, di? Vì rồi Lục Hạo Lập vừa nói gì a… “Nấu? Ngươi biết nấu ăn sao?”.

“Chuyện nhỏ, ta còn giúp con ta giặt quần lót, ngươi cho rằng ai cũng tốt số như ngươi a?” Xoay lưng về phía Roth xem thường, khóe mắt khinh thường liếc hắn một cái, y cố ý nói vậy khiến hắn không hiểu là châm chọc hay hâm mộ.

Lần này Lục Hạo Lập rất dõng dạc. Đúng, y có thể nấu ăn, nhưng nhiều năm như vậy y cũng chỉ biết nấu thức ăn nhanh, tài nấu nướng còn lâu mới bằng Kỳ Đúng, y từng giúp Kỳ giặt quần lót, đó là lần ấy lái xe xảy ra tai nạn phải vào bệnh viện, quần áo của hai ba con đều mặc hết, lại lười biếng mang đi tiệm giặt. Cuối cùng, áo khoác cùng quần thảy vào máy giặt, còn quần lót thì lấy tay giặt.

Roth không nói chuyện, hắn đang nghĩ đến chuyện gì đó nên không quan tâm nhiều đến Lục Hạo Lập, bằng không những câu y vừa nói tuyệt đối sẽ bị hắn giáo dục ngay tức khắc. “Vậy ngày mai ngươi làm một bữa cơm cho ta xem thử a.” Trầm tư một hồi, hắn nói không đầu không đuôi với y.

Một tượng đá thật lớn ngay giữa phòng, ngạc nhiên, Lục Hạo Lập ngây cả người, y không ngờ hắn lại có quyết định như vậy, kêu y nấu cơm? Nấu cái gì a?

Hôn một cái lên giương mặt đang ngốc ra. Roth vui sướng sờ sờ đầu của y rồi đứng lên. Hai chân nhẹ tênh đi nhanh ra cửa, chỉ thị người hầu mang một chút thức ăn lên đây. Từ đầu đến cuối, y vẫn chưa tiêu hóa hết việc Roth bắt y nấu cơm, y khom người gãi gãi mái tóc, thấy hắn lại trở về bên cạnh y, lúc bị hôn thì tâm trạng buồn bực đến khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.