Edit và Beta: Độc Tiếu
Chương 12:
Hôm qua, là minh đản của Mộ Dung Lược, vẫn không thể hỏi được nơi hạ táng
hắn ở chỗ nào, nàng ở sương phòng khách sạn tế bái hắn.
Cách một ngày, nàng ở trong phòng dùng bữa, trên bàn bày bản đồ của Đông Thành, xuất thần suy ngẫm.
Lời kia không phải là tùy tiện mà nói, nàng là thật sự sẽ dùng hết mọi phương thức để tìm ra mộ phần của hắn.
Gia chủ hỏi nàng, chỉ là một mồ đất, tội gì phải thế?
Nhưng gia chủ không biết rằng nếu ngay cả một mồ đất nàng cũng không rõ ở
đâu, nhân sinh sau này nàng không biết phải dùng cái gì để tiếp tục.
Mặc dù chỉ là mộ phần hoang vắng, nàng cũng muốn thủ, nhớ hắn thì có thể
lập tức đi tìm hắn trò chuyện. Để cho hắn biết, trong lòng nàng luôn
luôn nhớ hắn, chưa từng quên đi hắn, là nơi để nàng dựa vào.
Nàng không cần lại tiếp tục nói chuyện với không khí lạnh như băng, lo sợ
không yên, đoán hắn rốt cuộc có nghe được không, lại lo lắng không thể
viếng mồ mả của hắn, hàng năm tế bái.
Nghĩ đến điều này, nàng dừng một chút.
Cũng như lời gia chủ nói, chỉ là một mồ đấy, vậy tại sao gia chủ lại cố chấp như thế?
Gia chủ không phải là người ác tâm như vậy, ngay cả khi nàng quỳ lại cầu
cũng liều chết không nói, thật sự đơn giản là vì câu di ngôn trước khi
chết của Mộ Dung Lược sao?
Người chết so với người sống quan
trọng hơn sao? Quan trọng đến—mức ngay cả cơ hội cho đứa nhỏ sau này tế
bái phụ thân cũng không cho?
Mộ Dung Lược lúc trước không biết
thì còn có thể không tính, nhưng gia chủ rõ ràng là biết, tại sao vẫn
tiếp tục không nói như thế?
Đây không phải là tác phong làm việc
trước kia của gia chủ, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy trái với lẽ
thương, nàng gấp bản đồ lại, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn đám đông lui
tới dưới ngã tư, tinh tế cân nhắc chút một, chút một.
Nàng chưa
từng thấy xác, hết thảy đều là do gia chủ nói. Bởi vì quá mức tin tưởng
gia chủ, đến mức chưa bao giờ có lòng nghi ngờ, nhưng mà—gia chủ thực sẽ không lừa gạt nàng sao?
Sẽ. Nếu là vì Mộ Dung Lược, sẽ.
Vì thương tiếc thân đệ đệ, muốn gia chủ làm trái với lương tâm, hắn sẽ,
nàng so với ai đều rõ ràng, trình độ những chuyện mà gia chủ có thể làm
vì Mộ Dung Lược.
Có khả năng hay không.......
Tâm, run
run, vì một phần khả năng xa vạn dặm, lừa gạt nàng, giấu giếm nàng, như
thế nào cũng hảo, chỉ cần hắn còn sống, nàng cái gì cũng đều không—
Có khả năng sao? Nàng dựa vào khung cửa sổ, không tiếng động cười khổ.
Thật sự là nhớ hắn đến phát cuồng, mọi suy nghĩ cùng tâm trí đều rời khỏi
đầu, chứ gia chủ sao lại dễ dàng nói chuyện sinh tử của đệ đệ ra khỏi
miệng? Nàng chỉ là, chỉ là...........
Một chút gió thối khiến cỏ
rung động cũng có thể khiến nàng miên man suy nghĩ, chỉ vì đến nay—vẫn
không chịu chấp nhận chuyện hắn đã rời đi. Vì thế tận dụng mọi thứ, tìm
hết lý do, cho chính mình một hy vọng, để cho nỗi tương tư đau đớn có
lối thoát, chờ mong khả năng một phần vạn gặp lại nhau.
“Mộ
Dung......” Cho đến tận hôm nay, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn có thể hình dung rõ tướng mạo của hắn, thần thái cười của hắn khi thấy nàng, chưa
từng mờ nhạt.
Đó là hắn, không phải gia chủ.
Khi gia chủ cười, ôn ôn nhàn nhàn, tựa như làn gió ấm.
Mà khi hắn nhìn về phía nàng, khóe miệng cười mang theo một tia vui vẻ,
còn có một tia tâm ý, gọi tên nàng mềm nhẹ, đặc biệt say lòng người.
Nàng rất muốn, nàng mong lại được nghe hắn gọi một tiếng, “Nhạn Hồi, Tiểu Thập Nhi của ta...........”
Lệ quanh mắt, mông lung phảng phất lại nhìn thấy hắn, giữa đám người chỉ
cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra hắn. Nụ cười âm n hu độc đáo
kia, linh hoạt sinh động tựa như chân nhân bình thường—
Nàng run lên, mắt mở lớn, ánh mắt tập trung nhìn chặt chẽ, nhìn thế nào cũng không đủ--
Hắn không có biến mất.
Dưới ánh mặt trời, chiếu rõ rành mạch thân ảnh, theo cử động giơ tay nhấc chân của hắn mà thay đổi.......
Hắn còn sống, rõ ràng là Mộ Dung Lược, mà không phải là do nàng tương tư đến muốn điên, tham vọng mà ảo tưởng ra ảo ảnh.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn của nàng, hắn nghi hoặc ngẩng
đầu, nhìn về phía cửa sổ ở trên, chống lại đôi mắt kích động ngấn lệ của nàng.
Là hắn! Thật sự là hắn!
Diện mạo kia đã sớm khắc sâu vào trong lòng nàng, nàng nói cái gì cũng sẽ không thể nhận sai!
Nàng nhất định là điên rồi! Mấy tháng này, bao nhiêu lần cầu hắn đi vào
trong giấc mộng, nàng cũng chưa từng một lần mơ thấy hắn, lại ngay tại
ban ngày ban mặt mà nhìn thấy hắn.
Ảo ảnh cũng được, trúng tà cũng tốt, chỉ cần có thể gặp lại hắn, cái gì cũng đều được!
Nàng xoay người, chạy nhanh xuống dưới lầu, bước chân loạng choạng vội vàng khiến nàng mấy lần vấp phải váy, vội vàng tìm kiếm—
Đám đông vẫn tới lui như cũ, nhưng thân ảnh vừa rồi còn đứng ở trước hàng
bán rong hạt dẻ xào lại không thấy, không có tung tích.
Là-- ảo giác sao? Mong mỏi quá mức mà sinh ra ảo giác?
Mờ mịt đứng lặng ở giữa đám người, nàng cái gì cũng không thể nghĩ, đầu óc loạn thành một đoàn.
Thân ảnh kia ở ngay trước mắt chân thật như thế, khắc vào tận trong đầu, sao có thể là hư ảo?
Cho dù là vọng tưởng cũng tốt, nàng nhất định phải đi tìm gia chủ để hỏi
cho rõ, một ngày còn chưa có chính mắt nhìn thấy mộ phần, nàng vĩnh viễn sẽ không hết hy vọng.
Sáng sớm tinh mơ, oa nhi liền tỉnh, liền
đến cọ cọ trên người hắn, Mục Dương Quan bị cọ tỉnh, dứt khoát mang tiểu chất nữ dạo chợ sáng rồi trở về.
Khẩu vị của Thanh Thanh không
sai, uống mấy ngụm sữa đậu nành nóng, một chiếc bánh bao thịt, vẫn còn
có thể ăn thêm đồ ăn vặt, hắn mua hạt dẻ xào bên đường, vừa bóc vừa ăn ở trên đường, lại đút cho oa nhi vài miếng.
Về đến nhà, đại ca vừa vặn có khách, hắn chờ ở sảnh ngoài, tiếng nói chuyện vọng ra, hắn lơ đãng nghe thấy vài câu.
“Gia chủ, mời ngài nói thật cho ta, hắn thật sự đã chết sao?”
“......Tại sao lại hỏi như vậy.”
“Ta nhìn thấy hắn!”
“.......A?!”
“Ta không trúng tà, cũng không hoa mắt! Mời ngài nói thật cho ta, hắn rốt
cuộc là như thế nào? Dù đã chết ta cũng muốn thấy mộ phần, bằng không
cả đời này đều rối rắm bất ổn, vĩnh viễn không an ổn, gia chủ, ngài thật muốn bức ép ta điên sao?”
Tính tình Nhạn Hồi giống hệt Lược, nếu chưa cho nàng câu trả lời, với tính tình này của nàng sợ là sẽ không dễ nàng dừng tay.
Đang suy ngẫm, đầu óc đang cấp tốc suy nghĩ mấy lý do thoái thác, mắt tháong nhìn qua phía sau của nàng, nhìn thấy đệ đệ đang đi vào sảnh trong, chỉ trong nháy mắt thần sắc cứng đờ.
Mục Dương Quan cũng không phải
là ngốc tử, thấy biểu cảm của đại ca khác thường, đang muốn bước vào cửa sảnh liền dừng chân lại. Vốn là định báo cho hắn một tiếng, hắn chút
nữa phải trở về trong thôn, nhưng đại ca tựa hồ không muốn bị quấy rầy,
cũng yên lặng không tiếng động an tĩnh lùi lại.
Chỉ tiếc, chậm.
Mạc Nhạn Hồi là người tinh mắt, đi theo gia chủ nhiều năm như vậy, biểu cảm của gia chủ tùy tiện biến hóa một cái, nàng đều có thể phát hiện, lập
tức theo bản năng liếc phía sau theo ánh mắt của gia chủ--
Mục Ấp Trần trực tiếp vươn tay, đợi hắn thấy được hành vi của mình, đã là một chưởng đánh xuống.
Cư nhiên ám toán một nữ nhân mang thai không hề có phòng bị-- nhìn nạn
nhân bị ám toán, Mục Ấp Trần chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
Mục Dương Quan bị che tầm mắt, không thể thấy được đại ca mà hắn kính trọng lại sử dụng chiêu hạ lưu như thế, chỉ thấy được nàng kia vừa quay lại
nhìn hắn, trong nhát mắt liền choáng váng ngã vào trong vòng tay của đại ca. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bộ dáng của hắn có đáng sợ như vậy sao? Thế mà còn dọa người khác sợ đến hôn mê.
Sau một trận hoảng loạn, tạm thời đem khách an trí ở trong phòng khác.
Theo lời đại ca nói, nữ nhân này từng cùng ăn có lui tới chuyện sinh ý,
người sắp lâm bồn lại lặn lội đường xa, nhất thời không chịu nổi mệt
nhọc nên mới ngất đi.
Đại ca nhìn tương đối uể oải mệt mỏi, hắn cũng không hỏi nhiều, nói với đại ca cùng đại tẩu một tiếng liền trở về trong thôn.
“Nhớ trở về đúng giờ mà uống thuốc.” Đại tẩu bỗng nhiên nói thêm một câu.
“............” Tối hôm qua không phải là nói nhìn hắn ngấy rồi, muốn hắn ít trở về thôi sao?
“Hiện đã tốt hơn rồi a!”
“..............” Cho nên, là ngấy, hay vẫn là không ngấy?
“Thanh Thanh sẽ khóc, đại ca đệ cũng sẽ lo lắng đến không ngủ được, cho nên ta lại thay đổi chủ ý.” Không kém a, dù sao cũng là đại tẩu ác, lại biến
thành hỉ nộ vô thường, đại tẩu xảo quyệt khó hầu hạ, dù sao cũng không
có gì khác nhau.
Mạc Nhạn Hồi ngất sau nửa canh giờ thì tỉnh lại.
Bầu không khí căng thẳng, ai cũng không dễ dàng mở miệng đánh vỡ cái biểu hiện bình tình giả dối quỷ dị này.
Chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ lừa gạt một người tín nhiệm hắn hoàn toàn, hắn đã lừa.
Cũng không nghĩ tới, có một ngày lại động thủ với một người không hề phòng bị, hắn động thủ, còn là đánh lén.
Nhục nhã là, người đó còn lại nữ nhân mang thai, ở trong bụng còn là tiểu chất nhi của hắn, vạn nhất có cái gì, hắn—
Thở dài.
Tóm lại, hắn hiện tại cũng thất vọng với chính mình, cũng lười phải chối cãi cái gì.
“Ngươi—có khỏe không? Có muốn tìm đại phu đến xem sao không?”
Nàng không trả lời hắn, vẫn tiếp tục trầm mặc.
Nàng rốt cuộc có nhìn thấy không? Trước khi nàng tỉnh lại, vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu hắn.
Sau khi tỉnh lại, nhìn ánh mắt của nàng, hắn liền biết, giấu giếm không được.
Đây là yên bình trước cơn bão đi? Càng gợn sóng mãnh liệt, nàng lại càng
trầm ngâm suy xét, phân tích tình hình hiện tại, tuyệt không vì mất bình tĩnh mà đánh mắt năng lực phán đoán, mà đây còn là một tay hắn dạy dỗ
mà ra—
Có tính là tự làm tự chịu hay không? Hắn có chút khóc không ra nước mắt.
“Xin lỗi, ta không nên động thủ với ngươi, lúc ấy ta nóng ấy, không nghĩ được nhiều—“
“Vì sao lại gạt ta?” Nàng ngồi dậy, lạnh lùng cắt lời, “Người cũng biết, ta vì lời nói dối này tâm đau triệt để, hàng đêm không thể ngủ say?!”
Nếu Mộ Dung Lược giận nàng, hận nàng, có tâm trả thù, đến cuối cùng hai
huynh đệ hợp mưu lại dùng lời nói dối ti tiện đến cực điểm này để trêu
đùa nàng?
Quả nhiên.
Nàng phi thường tức giận, chỉ cần nhìn vào đôi mắt nàng đã hoàn toàn mất hết kính trọng cùng lễ tiết, liền biết.
Cũng tốt, nói ra thôi, dù sao hắn giấu giếm cũng mệt mỏi, nếu còn tiếp tục
như thế, nàng muốn mộ phần, cũng không thể thật sự cho nàng một mộ phần, người còn sống tốt, xui xẻo!
“Đó là ý tứ của Lược, trừ bỏ tìm
chết không thành, mỗi một câu nói của ta lúc đó đều là sự thật. Trước
khi hắn hôn mê đã nói rõ ràng với ta, vô luận như thế nào, đều muốn ta
nói cho ngươi, hắn đã chết.”
Nàng nhắm mắt lại, “Vậy khi người báo tin hắn đã chết, hắn ở nơi nào?”
“Ở trong phòng, mạng tựa như một đường chỉ. Hắn không có ý định sống, điên cuồng uống nhiều loại độc, phát tác lại mãnh liệt, ngày đêm đều không
ngừng nôn ra máu. Ta cái gì cũng không dám nghĩ, liều mình bón thuốc cho hắn, cũng không biết có tác dụng hay không. Lúc ấy ta thật sự cho rằng, hắn không sống nổi.........”
Nàng dựa vào giường, yên lặng nghe, không nói một câu.
“Nhạn Hồi, chuyện này không thể trách hắn, hắn không có ý định muốn trêu đùa
ai. Mạng này có thể nhặt được trở về cũng là vạn hạnh, không nói thật
với ngươi là vì hắn đã quên hết, không nhớ rõ ngươi, ân oán thị phi cũng đã không còn nhớ.
Ta không hiểu được ngươi là nghĩ như thế nào,
nhưng đối với ta mà nói, đây là chuyện tốt. Để cho hắn có cơ hội sống
lại, cho dù trước đây hắn thực thiếu ngươi, một lần này cũng cơ hồ dùng
cả mạng để bồi thường, còn chưa đủ sao? Giờ chỉ còn lại nửa cái mạng
này, ngươi có thể buông tha cho hắn hay không?”
Buông tha—hắn?
“Gia chủ biết rõ, hắn dù đã chết ta cũng nguyện thủ vì hắn, hiện tại hắn—“
“Nhạn Hồi!” Mục Ấp Trần cúi đầu quát, “Rất nhiều chuyện, không phải ngươi
muốn thế nào thì được như thế. Những lời này, ta đã từng nói qua với
Lược, đồng thời, giờ ngươi cũng nên đối mặt với thực tế. Có một số
người, có một số việc, đã qua chính là trôi qua, không cần trông chờ còn có thể quay trở về.”
“Vì sao?” Nàng không hiểu, đã quên, thì sẽ không thể bắt đầu lại lần nữa sao?
Nàng có thể chờ a, chỉ cần người còn sống, chờ bao lâu cũng được. Đợi được
đến một ngày nào đó hắn có thể quay đầu lại nhìn nàng, như khi đã qua,
lại cười gọi nàng một tiếng ‘Tiểu Thập Nhi’.............
Không thể sao? Không thể như vậy sao?
Mục Ấp Trần thở dài: “Ta đã hỏi qua hắn, vốn cũng muốn thành toàn cho
ngươi. Nhưng – giờ hắn đã có người khác. Hôm qua khi cùng nhau ăn mì
trường thọ, chính miệng hắn nói với ta, hắn yêu thích nàng, muốn kết hôn với nàng.”
Hắn....... không chỉ đem nàng quên sạch một mảng cũng không lưu, còn..... có người khác.
Đầu của Nhạn Hồi ong ong, tâm loạn như ma, không thể suy nghĩ.
Không phải nói..... cả đời chỉ cần Mạc Nhạn Hồi nàng sao? Không phải...... cả một đời này tình mãi không chuyển?
Bách niên giai lão, cùng chung vui buồn, lời thề như vậy, đã xa xôi không thể tìm trở về.
Là nàng không cần trước, hắn hỏi một lần, lại một lần, nàng vẫn là tự tay đẩy hắn ra.... Vì sao hắn không thể có người khác?
Là nàng...... Xứng đáng!
Tất cả đều là nàng tự tìm, nàng trước đó bỏ qua, mà giờ một người khác nhìn thấy, quý trọng nhặt lên, nàng có thể trách ai?
“Tâm của hắn hiện tại đã không còn ở trên người ngươi, nói cái gì cũng là dư thừa. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, chuyện này ngươi không phải
là rõ ràng nhất sao? Lược cưỡng cầu, đổi lấy một thân thương tích, người chẳng lẽ còn muốn dẫm vào vết xe đổ của hắn?
Các ngươi trong lúc đó, rốt cuộc là ai phụ ai, đã sớm không thể nói rõ. Ngươi không nhìn
được bộ dạng hắn lúc ấy, ngươi sẽ không cảm thấy sợ, nhưng ta là nhìn
thấy toàn bộ quá trình. Mỗi khi nhớ tới ban đêm đều bừng tỉnh, cái loại
đau xót cuồng loạn kia, không dám đối mặt với chính mình, Lược kiên
quyết bước vào tuyệt lộ... Cả đời này ta đều không muốn thấy lại, có lẽ
ngay cả chính hắn cũng không thể thừa nhận, mới không tự giác lựa chọn
quên đi, đem tất cả đều xóa sạch sẽ, ngươi nếu không muốn bức tử hắn,
liền buông tay đi.”
Mục Ấp Trần nói nhẹ nhàng, nghe vào trong tai nàng lại như gằn từng tiếng, vô hình lên án.
Nếu không phải vì nàng, Mộ Dung Lược làm sao có thể bước vào tình thế ngày hôm này? Nói đến cùng, nàng chính là đầu sỏ.
“Hắn ở nơi nào?”
“Nhạn Hồi—“ Hắn nói nhiều như thế, còn không nghe vào sao?
“Ta cái gì cũng sẽ không làm, chỉ là muốn nhìn hắn, ít nhất để cho ta xác
nhận, hắn hảo hảo, không phải chôn thân ở dưới mồ đất lạnh như băng.
Ngay cả yêu cầu nho nhỏ này, cũng không thể sao?”
“........ Hắn ở thôn Lưu Vân, nhà cũ của Mục gia.”
Nàng gật đầu một cái, đỡ eo đứng dậy, trước khi đi, hơi hơi nghiêng đầu, nói thêm vài câu—
“Người yên tâm, sau khi nhìn hắn, ta sẽ đi, sau này sẽ không xuất hiện. Hắn sẽ vĩnh viễn thoát khỏi đoạn quá khứ không chịu nổi kia.”
Thôn Lưu Vân sao.........
Đi bộ trên con đường nhỏ, hỏi vài cái thôn dân, cũng tìm được nhà cũ của Mục gia.
Nàng đứng ở trước rào chắn, an tĩnh đánh giá.
Sân trước có thể nhìn ra là từng sửa sang qua, trồng vài cọng cải trắng,
phòng ốc nhìn thoại qua hơi có chút niên đại, nhưng đã được người tu
sửa, xem ra cũng không đến mức lụi bại. Một bên còn có cây cổ thụ, gió
nhẹ nhàng thổi qua lay động màu xanh của cỏ.........
Đây là—cuộc sống hắn muốn?
Không khác gì với một gia đình bình thường, mặt trời mọc thì làm việc, mặc
trời lặn thì nghỉ. Bình thường cũng không thiếu ăn thiếu uống, lại kiên
định vững vàng, cũng không cần phải có tâm cơ tính kế, công kiết cùng
thương tổn.....
Đại thẩm ở lân cận thấy nàng đứng sững người ở ngoài cửa thật lâu, liền lại đây hỏi nàng một tiếng. “Tìm A Dương sao?”
Đúng rồi, gia chủ nói, đây là thân phận mới của hắn, cuộc sống mới.
“Hắn không có ở đây sao?”
“Hẳn là đến nhà thôn trưởng tìm Tưởng Dung đi, đi tìm tân nương, thời gian này đi lại khá gần, ta xem tám phần là thành........”
Gia chủ cũng nói như vậy, gia chủ không có lừa nàng.
Trái lại sau khi tự nói vài câu, thấy đối phương có lẽ không quen với A
Dương, cũng không còn cảm thấy hứng thú nên không tiếp tục, vì thế nói:
“Nếu không, ngươi chờ một lát, ta giúp ngươi đi gọi hắn.”
Đại thẩm nhà bên đi rồi, nàng dựa vào rào chắn, kiên nhẫn chờ.
Nguyên là định dùng cả đời để chờ đợi, hiện tại một chút không lâu này có tính là gì.
Ước chừng qua nửa canh giờ, một thân ảnh bước nhanh về phía nàng, lưng đối
diện với mặt trời khiến nàng nhìn không rõ, mơ hồ, rồi càng lúc càng rõ
ràng, lớn dần trước mắt nàng, lớn dần—
Không phải là viễn cảnh ở
trong mơ, vĩnh viễn bắt không được, là ảo ảnh chạm không đến. Hắn là
chân chân thực thực, đứng ngay ở trước mắt nàng.
Thấy nàng thật lâu không nói gì, lòng hắn tràn đầy hoang mang, lại nhìn đáy mắt nàng mông lung.
“Cô nương.... Ách.....” Thấy bụng nàng lớn phệ nệ, nhưng lại không chải tóc giống phụ nhân bình thường, nhất thời do dự, không biết nên xưng hô như thế nào.
Không có, cho dù nàng xem như thế nào, đáy mắt hắn vẫn một mảng bình tĩnh, không gợn nổi sóng.
Đối với hắn hiện tại mà nói, nàng chỉ là một người xa lạ không hề quen biết.
Kiếp sau, thà làm nô làm súc, nhưng cũng không nguyện quen biết Mạc Nhạn Hồi nàng.
Hắn thực sự làm được, đem nàng loại bỏ sạch sẽ, từ nay sẽ không đoái hoài.
“Mộ Dung.” Nàng dừng một chút, “Phu quân ta họ kép, Mộ Dung.”
Hắn gật gật đầu, “Mộ Dung phu nhân, chúng ta quen biết sao?”
“Ngươi thực đã quên? Dù chỉ một chút cũng không nhớ được sao?” Nàng chăm chú
nhìn vào mắt của hắn, không buông tha một chút biến hóa cảm xúc nào.
Là hắn nói, cả đời này, tình mãi không chuyển, thế nào đến khi nàng tin, hắn lại hối—
Hắn ngừng một chút, suy nghĩ lại suy nghĩ, sau đó lộ ra chút thần sắc áy
náy cùng bất đắc dĩ, “Thật xin lỗi, trước đó vài ngày mắc bệnh nặng,
bệnh đến đầu hồ đồ, rất nhiều chuyện không nhớ được. Nếu trước đây chúng ta từng gặp qua, có thể nói rõ được không?”
Đôi mắt sẽ không nói dối, hắn thực sự đã quên, không còn một tia cảm xúc.
Đã như thế, nói lại còn để làm gì?
Tự hỏi tâm mình, nàng thật hy vọng hắn nhớ tới sao? Quá khứ như vậy, nhớ
tới đều cảm thấy tâm quá mức lao lực. Hắn hiện tại, đã không còn gánh
nặng gì. Nàng làm sao có thể, làm Mộ Dung Lược luôn luôn đè nén, âm u
bất khoái mà sống?
Muốn nàng chọn, nàng cũng tình nguyện giữ lấy
Mục Dương Quan hiện tại, ở khắp nơi chiếu cố đại ca cùng đại tẩu của
hắn. Ở chung hòa thuận với một đám thôn dân, cuộc sống bình thản mà giản dị, mà không phải là Mộ Dung Lược bị vứt bỏ, có tuổi thơ ấu không thoải mái, vừa yêu vừa hận, không thể hối hận, cả đời toàn là mâu thuẫn.
“Không, chúng ta cũng không có quan hệ cá nhân. Chỉ là cùng huynh trưởng ngươi
là người quen cũ, từng có vài lần gặp gỡ thôi.” Nói ra một câu này, đồng thời cũng nói ra lựa chọn của nàng.
Nàng lựa chọn Mục Dương Quan, mặc dù hắn, sẽ không còn là của nàng.
Nàng nhắc tới, mới làm cho hắn nhớ lại, “Đúng rồi, sáng nay chúng ta có gặp
qua ở nhà đại ca.” Chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, đại ca cũng không
muốn hắn hỏi nhiều vì thể trong lúc nhất thời không nhận ra được.
“Thân mình ngươi đã tốt hơn chưa? Sắp lâm bồn sao? Sao trượng phu không ở bên cạnh? Ngươi—a, xin lỗi, ta lắm miệng.” Thấy nàng chỉ lẳng lặng nhìn
hắn, một câu cũng không đáp, hắn túng quẫn nhận lỗi.
Bình thường
hắn không phải là người nói nhiều, chẳng hiểu sao khi thấy nàng, không
tự giác cảm thấy thân thiếu liền hỏi nhiều vài câu.
“Đều đã quên mời ngươi vào trong nhà ngồi, nếu không ngại nhà cửa đơn sơ, mời vào trong nhà, ta mời ngươi chén trà xanh.”
Nàng an tĩnh đi vào theo hắn, hắn đem giỏ trúc cầm tay đặt ở trên bàn, rót
cho nàng chén trà xanh, nàng cũng không nhúc nhích, chỉ là xem xét giỏ
trúc ở trên bàn. Hắn giải thích: “Bằng hữu biết ta thích ăn cay, nên làm mấy miếng củ cải cay, ngươi muốn mang về một ít nếm thử sao?”
“Ngươi thích ăn cay?”
“Đúng vậy, từ nhỏ đã thích.” Sở thích này nọ là đi cùng với cuộc sống, không cần trí nhớ.
Nàng chưa bao giờ biết, vì gia chủ không ăn cay, cho nên ở trước mặt nàng, hắn chưa từng ăn qua.
Hắn từng nói qua, ném bỏ đi chính bản thân, trở thành một con người khác,
không có dễ dang như nàng nghĩ. Đúng vậy, muốn giả làm gia chủ, hắn bỏ
bao nhiêu công sức, ngay cả ăn cũng không thể thoải mái. Nàng trước giờ
chưa từng nghĩ tới, rốt cuộc hắn vì nàng hy sinh bao nhiêu, chịu thiệt
bao nhiêu, rồi chỉ nhận được một mặt oán trách.......
Lục Tưởng
Dung kia mới nhận thức hắn nửa năm, đã biết hắn ăn cay, nói vậy, ở chỗ
này, hắn quá tự tại, rốt cuộc cũng có thể trở về làm chân chính chính
mình, có thể làm chuyện chính mình muốn.......
Như vậy tốt lắm,
thực sự tốt lắm, để hắn có thể trở thành một Mục Dương Quan chân thành
như vậy, thực sự không cần lại trở thành Mộ Dung Lược kỳ quái.
Ở
yết hầu của nàng có một khối cứng rắn nghẹn lại, tay cầm gói thuốc đặt
lên, “Ngươi cầm gói thuốc này, đại ca ngươi để cho ta đem tới cho ngươi. Dặn ngươi phải đúng giờ hầm mà uống, chỉ như vậy, không có chuyện
khác.”
Đại ca có việc, không phải luôn luôn đều nói gia đinh đến
truyền lời sao? Đại ca không phải là ngươi hay làm phiền ngươi khác, cho dù có giao tình, cũng không có khả năng để một nữ nhân mang thai chạy
chân cho đại ca.
Đáy lòng hiện lên chút nghi hoặc, lại không nghĩ sâu, thấy nàng bị liên đới cũng không ngồi liền muốn rời đi, vội vàng
đuổi theo hai bước, ở ngay trước viện gọi nàng, “Mộ Dung phu nhân, những ngày tiếp theo sẽ ở Đồng Thành sao?”
Nàng lắc đầu, “Không, từ hôm nay sẽ rời đi.”
Sau này..... cũng sẽ không bước vào Đồng Thành một bước.
Hôm nay từ biệt, sẽ không còn gặp lại, ánh mắt tham luyến lưu luyến nhìn
lại, muốn đem hắn nhìn rõ ràng, khắc rành mạch ở trong tâm tưởng, để
ngày sau nhớ lại.
“Như vậy sao............”
Cũng không biết là tại sao mình lại cảm thấy thân thiết như vậy, luôn cảm thấy..........
“Như vậy được không? Ngươi cũng sắp lâm bồn, nếu trên đường........ một mình, có thể chứ?”
“Trong nhà đã chuẩn bị mọi thứ để sinh đứa nhỏ, ở lại đây cũng không tiện.”
“......... Cũng phải.” Chuyện này hắn cũng quên nghĩ tới, trượng phu nàng có lẽ
đang nghển cổ ở nhà chờ nàng trở về, “Vậy, chúc ngươi thuận buồm xuôi
gió.”
“Ngươi—cũng vậy, hảo hảo chăm sóc bản thân, chỉ cần cố gắng để bản thân vui vẻ........ là tốt rồi.”
Hắn bật cười, “Ngươi nói lời này sao lại giống đại ca ta như vậy?”
Đó là bởi vì, bọn họ đều biết nửa đời trước của hắn sống có bao nhiêu đè
nén, trừ bỏ vui vẻ tự tại, không còn cái gì quan trọng hơn, mặc dù như
thế là từ bỏ tình yêu của nàng, nhưng, giá trị.
Nàng cam tâm cả đời cô độc chỉ đổi lấy hắn được vui vẻ.
“Nghe nói ngươi sắp thành hôn? Lục cô nương kia tốt không? Ngươi—yêu sao?”
“Đương nhiên!” Hắn trả lời không chút do dự, nếu người không tốt sao hắn có
thể yêu thích? Tuy rằng hắn cũng không muốn sớm như vậy, chỉ vì không
muốn đại ca lo lắng, cũng liền mượn nước đẩy thuyền nói ra.
“Vậy
là tốt rồi.” Nàng thấp giọng,”Ta đi rồi, không có cách nào đưa quà lễ,
chỉ đơn giản đưa chút tiền biết, đến lúc đó nhờ đại ca ngươi giao lại,
biểu lộ tâm ý.”
“Tiền biếu thì không cần, nhưng ta thật hoan nghênh ngươi đến uống chén rượu mừng.”
“Chỉ sợ-- sau này không còn cơ hội gặp lại.” Nàng chỉ có thể thật giả trả
lời hai câu, cũng không muốn lừa hắn, một chữ cũng không muốn.
Từ biệt cùng hắn, nàng xoay người một mình lẻ loi bước đi, không quay đầu lại.
Mục Dương Quan trở lại phòng trong, nhìn gói thuốc trên bàn đến xuất thuần.
Nghĩ đến nàng một nữ nhân, bụng lại lớn đi lại một mình. Nơi này là hoang
sơn dã lĩnh, đường toàn là thổ thạch hố động, nếu vô ý ngã một cái, thực sự là không thể tìm được người giúp đỡ.
Nghĩ đến điều này, hắn quay người lại, đuổi theo sau.