Lược Thê

Chương 7: Q.1 - Chương 7




Edit và Beta: Độc Tiếu

Đoạn thời gian học tập sự vụ kinh thương kia, Mộ Dung Thao chân thành cởi mở, cái gì cũng không gạt hắn, không hề giữ lại thứ gì, bất tri bất giác, lại mang cho hắn rất nhiều lợi thế.

Nghĩ đến là sai thì đã hỏng hết, tạo thành cục diện ngày sau khó có thể vãn hồi.

Có một hồi thẩm trướng, phát hiện ra điểm khác thường, nhưng lại không nói ra nguyên cớ, đến cuối lại xem lại thêm một lần, hắn khốn hoặc ngước mắt nhìn về phía nam tử mang nụ cười thản nhiên đang phẩm trà kia.

“Này—“

“Đã nhìn ra?”

Cho nên, là thật sự có vấn đề, lại không có ý định nói, chỉ muốn thử hắn có nhìn ra manh mối hay không.

“Nhị thúc công tuổi đã cao, dưới gối chỉ có đường thúc Mộ Dung Bác một đứa, hắn lại không biết về kinh thương, làm khó cho Nhị thúc công lúc nào cũng phải vì hắn giải quyết hậu quả.

“Cái này—thì sao?”

“Là thứ tử của tam thúc. Mộ Dung Dung từng có hướng ta mượn hơn mười gia tàng trân các, ta không cho phép. Hắn tuy có ý nghĩ buôn bán, nhưng cũng không có ý định lâu dài, chính là tuổi còn nhỏ, dã tâm lại quá lớn. Mọi chuyện đều có người kéo hắn, chậm rãi bước từng bước một, cần gì nóng vội, sớm muộn gì cũng sẽ té ngã.”

“Chẳng lẽ để bọn họ như thế, cái gì cũng không quản?”

“Quản, tất nhiên là sẽ quản, chỉ là, Lược, nhớ kỹ một nguyên tắc, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”

Một ít ngày này, Mộ Dung Thao không chỉ cho hắn chuyện sinh ý, còn dạy cả chuẩn tắc cư xử, làm cho hắn có kiến thức trở thành một người đứng đầu nhân hậu.

Nhị thúc công cả một nhà làm giả sổ sách, hắn không trách không kêu, ngầm bổ sung khoản thiếu, không có ý định vì chút sinh ý mà từ bỏ tình cảm một nhà bọn họ.

Thứ tử của tam thúc vọng tưởng muốn miệng xà nuốt tượng, không biết rằng vốn là Mộ Dung Thao cố ý thành toàn, chẳng qua là thời cơ chưa thành thục, cử chỉ như tằm ăn kia chỉ là dư thừa, uổng làm tiểu nhân.

Còn có tứ thúc công, ngũ thúc công, thất di, bát cữu, cửu thẩm... mỗi một nhà đều có một chuyện phiền toái, hao hết tâm tư chu toàn cho mỗi người, vẫn là bị quở trách bất công, oán tránh thiên vị, hắn còn muốn tha thứ bao nhiêu? Chủ vị nhà này căn bản không phải là để cho người làm!

Khi đó, Mộ Dung Thao đâu có biết rằng, tấm lòng rộng lượng này sẽ mang đến nhiều tai nạn cho chính mình. Làm đến hết thảy, vẫn có người bất mãn, ở khắp nơi oán hắn.

Giống như—chính mình.

Mộ Dung Dung không biết tốt xấu, cùng với đám thuộc hạ phản phệ, đồng dạng táng tận lương tâm, đồng dạng lang tâm cẩu phế!

Không thể phủ nhận, khi Mộ Dung Dung tới tìm hắn, hắn quả thật dao động. Khi đó hắn, rất ham muốn Mạc Nhạn Hồi ôn nhu cùng mỉm cười. Không muốn bị bỏ qua một bên, nhưng chỉ chớp mắt lại bị đánh trở về phía góc lạnh lẽo một mình cô độc.

Hắn không muốn trở thành thế thân cho Mộ Dung Thao, nếu có thể độc chiếm hết thảy thì sẽ tốt? Muốn hắn cả đời này sống dưới cái tên của người khác, hắn cũng tình nguyện, chỉ cần có thể, luôn luôn... luôn luôn được cặp mắt ôn nhu kia chăm chú nhìn.

Tâm tư trong lòng dần dần át bỏ đi lý tính, làm ra chuyện sai lầm.

Hắn từ chối nửa năm, đến lại đến, rốt cuộc là lại cầm loại độc vô sắc vô vị, cho vào trong đồ ăn.

Khả Mạc Nhạn Hồi chuẩn bị thức ăn, không ăn, đổi lại thức ăn khác, cũng không ăn. Ngân châm thử độc là chuyện cơ bản để thử độc cũng không làm, thức ăn hắn vừa đưa lên liền ăn không một chút nghi ngờ.

“Ta rốt cuộc vẫn là đắn đo chỉnh lại liều thuốc, không đủ để trí mạng.” Xe ngựa dừng ở trên sườn núi, nhìn nam nhân kia hôn trầm mệt mỏi vì dược phát huy tác dụng, thì thào tự nói.

Suy nghĩ trở nên tỉnh táo, hắn ít nhất vẫn biết tình huống khác thường, Mộ Dung Thao lắc lắc đầu, mắt vừa mở ra thì miệng đã là lo âu—

“Lược! Đệ có sao không?”

Ngốc tử! Đến giờ mà vẫn còn lo lắng cho hắn sao?

“Ta nói, ngươi nghe có hiểu không? Dược là ta hạ, ta làm sao có thể có chuyện gì?”

Dược—là hắn hạ?

Nhưng... vì sao?

Mộ Dung Thao không hiểu, đầu óc hỗn độn mất đi sự thanh tỉnh, rõ ràng chỉ là mấy câu đơn giản nhưng hắn nghe không hiểu.

“Ta đối với đệ... không tốt sao?” Còn chưa đủ tốt sao? Mộ Dung Thao cố gắng nghĩ, chính mình là làm sai chỗ nào, sơ sót chỗ gì khiến đệ đệ chịu ủy khuất...

“Tốt. Nhưng thứ ta chân chính muốn có, ngươi không đưa ra được...” Chồng chất ở trong lòng cả đời, rốt cuộc cũng có thể nói ra lời thật lòng—

“Ngươi làm chuyện gì đối với ta đều tình nguyện dùng toàn bộ tâm tư, tựa như tên của chúng ta—Thao, Lược, Thao Lược, Thao cùng Lược luôn hỗ trợ cho nhau, không thể bị phân cách. Nhưng ngươi thật sự cho rằng, phụ mẫu là cố tình đặt tên với nghĩa như vậy sao? Lược này, không phải là mưu lược, mà là lược bỏ, đằng trước có thao, ta vĩnh viễn là bị lược bỏ lại phía sau, bỏ bớt đi sự tồn tại.

Ta biết chuyện này không thể trách ngươi, nhưng là ngày đưa tiễn mụ mụ nhập thổ, ta chỉ mong muốn được quỳ gối ở linh đường, đưa tiễn nàng đoạn đường cuối cùng. Chứ không phải là bị nhốt tại sài phòng ẩm thấp, câm tang khóc lặng không người để ý. Một đứa nhỏ không có người quan tâm, trưởng thành có bao nhiêu khó khăn ngươi vĩnh viễn không biết được. Ăn cơm ít không người để ý, bị thương bị lạnh không người quan tâm chuẩn bị, chỉ có đánh đập cùng lãnh ngôn phúng ngữ.... Thiên chi kiêu tử như ngươi đã bao giờ chịu qua? Ngươi muốn ta như thế nào không hận ngươi?

Nhạn Hồi là ấm áp duy nhất ta muốn nắm lấy, nhưng nàng cũng là của ngươi. Chỉ cần ngươi còn một ngày, nàng cũng chỉ nhìn ngươi. Chỉ cần không có ngươi, nàng mới có thể liếc nhìn ta vài lần. Ngươi luôn chiếm hết mọi thứ ta muốn, ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ? Nếu trên đời không có ngươi thì sẽ có bao nhiêu tốt? Cuộc đời của ta, sẽ không rơi vào tình trạng thế này.

Ngươi luôn miệng nói muốn bồi thường ta, nếu ta nói, phương thức bồi thường duy nhất đó chính là ngươi biến mất, ta vĩnh viễn không muốn là bóng dáng đằng sau, ta muốn là duy nhất! Ngươi có thể sao? Ngươi sẽ nguyện thành toàn sao?”

Thần trí nửa tỉnh nửa mê, từng tiếng đờ đẫn đứt quãng bay vào trong óc, hắn cố gắng nghe, trái tim đau không thở nổi.

Thì ra... đệ luôn luôn là nghĩ như thế... thì ra, đệ là hận ta như thế....

Hồi ban đầu, đệ ai cũng không để ý tới, một bộ dáng cấm lại gần, ta cố gắng thử lại thử. Vọng tưởng dùng bản thân khiến cho đệ ấm áp, đem đệ ở trong lòng. Ta không biết mình lại khiến đệ gặp nhiều chuyện thương tâm như vậy, không cho rằng.... đệ nở nụ cười, ngẫu nhiên hô lên một tiếng “Đại ca” nhàn nhạt, là thật tâm nhận thức ta.

Kết quả là, vẫn là ta tự cho mình là đúng.

Đệ thế nhưng lại hận... đến mức tình nguyện ta biến mất.

Câm tang, biết được chân tướng đả kích, khiến hắn một câu cũng không thể nói lên lời,con ngươi hiện lên một vệt ánh sáng, chỉ thấy một đường kiếm xoẹt ra, ngước mắt nhìn lưỡi kiếm mỏng lên cao—

Cũng được, nếu Lược thật sự muốn hắn chết, còn gì để mà nói?

Lưỡi kiếm sắc kia vẫn chưa hướng gần về phía hắn, mà là tự đâm về ngực mình, hắn mắt mở to, đau đớn vô cùng. “Lược....”

Mộ Dung Lược nhếch môi, không mang theo ý cười. “Ngươi sẽ không chết, ta cũng là đánh bạc mạng của chính mình.”

Vì sao phải như thế?! Hắn không hiểu, hoảng loạn không thể suy xét, giãy dụa muốn đứng dậy. Mộ Dung Lược lùi lại một bước, “Nếu không làm thế này, ta sẽ không thể nào nói với người... ta không quan tâm nếu ngươi hận ta thấu xương, ta chỉ cầu ngươi vào lúc này, nếu ta không chết, ngươi có thể nào thành toàn cho ta hay không?”

Ngay cả mạng đệ đều đem ra đánh bạc, hắn còn có thể nói gì?

Mộ Dung Thao đau kịch liệt, nhắm chặt mắt, không nói gì lấy túi gấm ra từ trong lòng. Đây là ấn tín của hắn, cũng là vật tùy thân từ nhỏ chưa từng rời khỏi người, Nhạn Hồi nhìn, sẽ biết.

“Cám ơn ngươi, đại ca.” Hắn lùi lại, lại lùi lùi, thẳng cho đến khi lưng chạm vào cửa xe ngựa, hắn dùng tay đẩy ra, cả người nhảy ra ngoài.

Hành động này quá mức đột ngột, choáng váng ngã xuống, Mộ Dung Thao tứ chi mềm nhũn ngăn cản không kịp, hoảng sợ kinh đau, ngay cả kêu cũng không thể kêu lên một tiếng.

Vì sao huynh đệ bọn họ lại rơi vào cục diện hiện tại? Thực sự ứng với cấm kỵ từ xưa? Trời không thể có hai mặt trời, gia tộc có cặp song sinh ắt chính là đại họa?

Nếu đúng là như thế, kiếp sau hắn tình nguyện vào một gia đình bình thường, không cầu phú quý, thế là đủ.

Nửa đêm tỉnh lại, một thân ướt đẫm mồ hôi, đầu đau kịch liệt.

Hắn luôn mơ về một ngày kia, vẻ mặt đau đớn cùng kinh ngạc không thể tin của Mộ Dung Thao. Hắn luôn luôn tránh không nghĩ đến, bị thân đệ đệ phản bội, trong lòng hẳn là phải có nhiều hận.

Trước kia ban đêm bừng tỉnh, còn có Mạc Nhạn Hồi ở một bên thân thiết an ủi, cố tình sau khi biết được chân tướng ghê tởm thì không còn nhận được nữa. Hắn không nói, nàng cũng sẽ không hỏi. Chỉ là giúp hắn hàng đêm thắp sáng đèn cùng đốt huân hương.

Huân hương kia cực hữu hiệu, mặc dù không thể khiến hắn ngủ yên cho đến tận bình minh, nhưng cũng làm giảm đi đau đớn...

Gió lạnh theo cửa sổ đi vào, lư hương kia, đã sớm không còn dùng được, mà hắn hàng đêm đều trong đau đớn tỉnh lại.

Hắn không mặc thêm áo, xuống giường, xoay xoay một điểm nơi góc tường, bức tường nguyên bản đứng im liền mở ra, hiện ra một khoảng cách nhỏ. Hắn lấy túi gấm ra, đồ vật bên trong hắn đã sớm thuộc như lòng bàn tay.

Một chiếc khóa vàng bình an, ấn tín, chìa khóa, cùng một đôi uyên ương quyết và lá bùa bình an, viết ngày sinh tháng đẻ để cầu nguyện.

Những thứ này đều là vật chứng minh cho thân phận của Mộ Dung Thao.

Chìa khóa này còn là để mở cửa bí mật, mọi giấy tờ, vật trọng yếu đều được cất ở trong đó.

Hắn suy nghĩ một lần lại một lần, khi huynh trưởng tự mình giao những thứ này cho hắn, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Là muốn đem hết thảy mọi thứ đã độc chiếm hai mươi mấy năm nay trao lại, từ nay ân oán chấm dứt, hết tình huynh đệ?

Cũng phải, hắn muốn thay đổi, cũng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, đến già cũng không gặp lại.

Cho mật thám đi điều tra hành tung cho đến nay, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho cái kết quả cuối cùng.

Theo Mộ Dung Dung, chỉ cần người còn sống, thì hắn có phải lật từng tấc đất cũng phải tìm ra cho bằng được.

Hắn không tin tưởng Mộ Dung Dung, hai người vốn là lợi dụng lẫn nhau, không có tình nghĩa. Nếu đem huynh trưởng giao cho hắn, hắn lại không bằng mặt không bằng lòng, chắc chắn sẽ thừa cơ hội một ngày nào đó độc hại huynh trưởng. Nếu huynh trưởng mà không chạy thoát, thì hiện giờ chỉ sợ đã sớm chỉ còn lại bộ xương trắng.

Hắn đã tỉnh ngộ, nhưng Mộ Dung Dung thì chưa tỉnh. Mộ Dung Dung muốn cái gì, hắn liền cấp, liền thành khẩu vị mỗi lúc một lớn, đi lên càng lúc càng cao. Tương lai sau này rơi xuống thì là tan xương nát thịt, xung quanh đều là lớp đường độc, khiến cho chết rồi cũng không biết được lý do tại sao.

Huynh trưởng trước một mảnh bụng dạ rộng lượng, thì như thế nào? Ai sẽ nhận cái tình này của hắn?

Không! Hắn không hề có tính nhẫn nại.

“Là của ngươi, thì sẽ là của ngươi, chỉ cần ngươi trở về...” Lòng bàn tay mơn trớn kim khóa có khắc chữ “Thao”, cúi đầu thì thầm.

Lúc ban đầu hoảng sợ, hiện tại đã có thể tỉnh táo trở lại, hắn biết phải đối mặt như thế nào, cũng biết phải xử lý như thế nào cho chính xác. Chỉ sợ đến một ngày, ngực càng lúc càng trống rỗng, không thể nào bổ khuyết được.

Liền cả khi, tiếng nói trầm ổn vang vọng ở bên tai, vì hắn đưa canh, còn có tiếng dặn dò cũng đều dần dần mơ hồ, xa xôi sắp không nghe thấy. Chung quy sẽ có một ngày, đến ngày trống rỗng tột cùng sẽ cắn nuốt hắn, cõi nhân sinh hoang vắng cằn cỗi, hoàn toàn không có vật gì khác.

Lại qua nửa năm—

Trong một thị trấn nhỏ không biết tên, nơi cửa sổ tao nhã ở lầu hai, một nam tử quý khí ngồi dựa vào lan can, nhìn xuống đám đông bên dưới cửa sổ, ánh mắt lưa lại ở một địa điểm xác định.

Ở một quán nhỏ, một nam tử ôm đứa nhỏ, bên cạnh là một nữ tử, dung mạo hạng trung, không tính là khuynh thành tuyệt diễm, nhưng khi cười rộ lên lại phát hào quang sáng loáng, khiến cho tâm của người ta ấm lên.

Nam tử cầm đinh hương ngư khô, thấp giọng dụ dỗ, nữ tử vẫn nhăn mũi lắc đầu. Khiến cho nam tử khuyên bảo mãi mới há miệng để cho nam tử uy thức ăn.

Nam tử nở nụ cười, lòng bàn tay vỗ vỗ đầu nàng, đọc từ khẩu hình miệng, “Thật ngoan.”

Vừa bón cho đứa nhỏ, lại đút cho thê tử, bản thân lại không ăn bao nhiêu. Nử tử nhìn không nổi, cầm đũa gắp mỳ sợi đưa vào miệng cho hắn.

Một màn này, rõ ràng là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, một nhà ấm áp.

Sẽ là hắn sao?

Cách một khoảng, Mộ Dung Lược không thể xác định rõ, chỉ cảm thấy hình dánh mơ hồ giống.

Quán nhỏ kia, thậm chí ngay cả điếm bài cũng không có, chỉ có hai tiểu nhị béo mập tùy ý lau lau bàn, đem bát mỳ sợi ngay cả gia vị cũng đều là tùy ý bỏ vào, một muỗng muối, một muỗng thịt, lại thuận tay rắc rắc một ít hành đã thái lên. Kia thật là đại ca từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, ngay cả uống trà đều phải chuẩn xác hai lá trà cần bao nhiêu nước, cũng chưa bao giờ đến quán trà tùy tiện nào hay sao? Hắn thật sự chịu được lại cực khổ này? Càng đừng nói trước giờ đều là người hầu hạ hắn, nào có chuyện hắn ôn tồn hầu hạ người khác?

Nói lại, đại ca tầm mắt cao, cái dạng tuyệt sắc giai lệ gì còn chưa gặp qua, chưa từng thấy hắn động tâm để ý, nữ tử này còn không được một nửa tư sắc của Nhạn Hồi, đại ca thật sự coi trọng nàng sao?

Không nhịn được, hoài nghi mật thám tìm sai người, lấy tấm thiệp trong tay áo nhìn lại một lần nữa.

Mục Ấp Trần, Đồng Thành, Trần Hương cư.

Nhận được tin tức, một lát cũng không chần chờ, thuận miệng bịa lý do với Mạc Nhạn Hồi, liền cưỡi ngựa tìm đến.

Xem ra, vẫn là ra mặt, phải hay không phải đều sẽ biết ngay.

Người hắn tìm đến, là nữ tử Mục Hướng Vũ kia, thái độ của nàng hoàn toàn là muốn chiếm giữ nam nhân không buông tay.

Đó là đương nhiên, đại ca hắn rất tốt, ai cũng muốn chiếm giữ bằng được.

Hắn trong đầu nghĩ quá một ngàn một vạn loại thủ đoạn để cùng cách, để có thể hưu nàng—

Nhưng cuối cùng, một cái cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Nàng dùng năm lượng hai mua lại từ dân buôn người, nếu thật sự là đại ca của hắn, làm sao chịu nổi nỗi nhục nhã này? Nguyên bản hắn là muốn dùng vạn lượng để trao đổi, lời chuẩn bị nói ra khỏi miệng, thì nhớ ngày đó ở trên phố, nhìn thấy hình ảnh nam tử miệng cười sung sướng, xuất phát từ tận sâu trái tim.

Nếu ở lại bên cạnh nữ tử này, có thể khiến huynh trưởng nở nụ cười vui vẻ đến vậy, hắn liệu có thể lại một lần nữa phá hoại hạnh phúc của đại ca sao?

Không biết vì sao, hắn lại không nói ra ngàn vạn thủ đoạn để cùng cách, mà lại nói ra chi tiết chân tướng, cuối cùng đổi lại một cái tát hung hăng của nữ tử.

Hắn đợi ở Đồng Thành mấy ngày, trái lo phải nghĩ, vẫn là quyết định gặp Mục Ấp Trần một lần.

Sáng sớm đến Trần Hương cư, ở tiệm chỉ có một nữ tiểu nhị, hắn tiến lên chào hỏi nữ tiểu nhị, tùy ý nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên, dưới chân hắn xuất hiện một vật nhỏ mềm mại.

Cúi đầu nhìn xuống, là một đứa nhỏ một thân phấn lam, đi lại không vững, chật vật ngã ở trước mặt hắn, chỉ là bám ở chân hắn, có ý định bò lên.

“Cha—“ Vật nhỏ mềm mại mở to đôi mắt, nhìn hắn đầy mong mỏi.

Hắn cũng dùng sức trừng lại, quyết định nhấc đứa nhỏ lên, đặt ngồi xuống dưới ghế.

“Cha!” Đứa nhỏ vừa đặt mông xuống liền đá chân đầy vẻ bất mãn.

Thế nào lại—nói mếu chính là mếu, cũng không quan tâm là đúng hay là sai?

Nữ nhân chính là nữ nhân, vừa mếu nước mắt đã thấy sắp tràn khỏi khóe mắt, hắn nhìn khóe mắt vật nhỏ mềm mại chuẩn bị rơi lệ liền ôm vào lòng.

“Cha—“ Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều liền cọ cọ, làm gì còn chút nước mắt nào? Nữ nhân quả thực trời sinh là con hát.

Đây là đứa nhỏ của đại ca sao?

Hắn ôm đứa nhỏ đoan tranh tinh tế lên cao, muốn tìm vài phần bóng dáng của đại ca, nhưng tính thế nào cũng không thấy đúng. Đứa nhỏ ít nhất cũng đã tròn một tuổi, cùng lúc với đại ca mất tích, hay là—

Đứa nhỏ lại cọ cọ hai cái, đại khái nhận thấy cảm giác không đúng, cách ôm không thoải mái, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn gương mặt quen thuộc, nhìn lại lần hai vẫn là gương mặt quen thuộc.

“Cha?”

Nam tử vén rèm từ bên trong đi ra, thấy nữ nhi lại nằm ở trong lòng nam khách xa lạ, tức giận nói: “Mục Thanh Thanh! Ngươi, cái tiểu phản đồ không biết xấu hổ này, rốt cuộc còn muốn nhận thêm bao nhiêu người cha—“

Đối phương xoay người lại, dưới chân hắn lập tức đình chỉ.

Mộ Dung Lược thấy trong mắt hắn lóe lên, mặc dù khôi phục cực nhanh, rồi lại lập tức đi đến, đưa tay ôm lại nữ nhi: “Thật có lỗi, tiểu nữ nhà ta không quấy nhiễu đến ngài đi?”

Khuôn mặt kia, vô số vết sẹo, thậm chí còn ở sau gáy, dưới cổ áo... không thể tưởng tượng được trên cơ thể còn có bao nhiêu vết sẹo như thế...

Cho dù như thế, hắn vẫn là chỉ cần một cái liếc mắt liền nhận ra, là đại ca—người bị hắn hại thảm, người xui quẩy tám đời mới có thể trở thành huynh trưởng của hắn.

“Ngươi—“ Cổ họng dừng lại, hắn hít hít vào, ức chế cảm xúc dâng trào. “Có thể nói chuyện chút không?”

Mục Ấp Trần cười cười. “Chúng ta có quen sao?”

Ý tứ đó là—đã sớm không còn lời nào để nói với hắn.

Đừng trách người ta đối xử như người lạ, là hắn ép, đối phương không vung dao ngay khi nhìn thấy hắn, đã là đủ rộng lượng.

“Làm ơn, chỉ một chút thôi—“ Tính cách cao ngạo như hắn, không bao giờ cầu người, lúc này lại không để ý tôn nghiêm, tư thái yếu ớt cầu xin nam tử.

Là—chuyện gì đã xảy ra? Hắn sống không tốt sao? Không phải đã nói mình chỉ cần biến mất thì hắn sẽ sống tốt sao? Như vậy thì cần gì phải—Mục Ấp Trần ngừng suy nghĩ, không muốn lại tiếp tục nghĩ đến. Hết thảy đều là của hắn, đã sớm không còn quan hệ với mình, không nên tìm tòi nghiên cứu.

Đem đứa nhỏ giao cho bà vú, theo hắn đi ra khỏi tiệm.

“Ta chỉ có nửa canh giờ, chút nữa còn phải trở về chuẩn bị đồ cho hôn lễ.”

Mộ Dung Lược dừng bước. “Ngươi muốn thành hôn?”

“Ân.”

“Ngươi—“ Ngừng một lát, không biết phải nói tiếp như thế nào. “Là tình nguyện sao?”

Nam nhân nghe vậy, kinh ngạc bật cười. “Hôn nhân là chuyện nếu không tình nguyện thì sao có thể làm?”

“Ta nghe nói—nàng là dùng ngân lượng để mua ngươi, nếu—ta nói, ngươi nếu như không muốn, vô luận là bao nhiêu ngân lượng, ta cũng sẽ mua lại tự do cho ngươi, ngươi không cần phải ủy khuất chính mình...” Nếu Mục Hướng Vũ thật sự có con riêng lại muốn ép đại ca, hắn thế nào cũng không thể cho phép, đại ca xứng đáng được nhận tốt hơn.

Mục Ấp Trần lắc đầu. “Không phải như vậy, nàng tốt lắm, so với những người có quan hệ huyết thống còn thật tình đối đãi với ta hơn, có lẽ bề ngoài không phải là tuyệt thế giai nhân, nhưng lòng nàng cực mĩ, cùng nàng ở chung, là vui vẻ trước nay chưa từng có được."

Lòng của nàng cực mĩ, không giống như hắn, đã sớm tanh tưởi hư thối không chịu nổi.

Hắn chính là cái loại người kia—được Mộ Dung Thao đối xử tử tế, lại lấy oán báo ân.

Hắn trong lòng biết rõ ràng, chịu nhận phúng ngôn bén nhọn.

Sớm biết thế này, sao trước phải làm? Hiện thời như thế này, chỉ cảm thấy buồn cười, đây vẫn là tự hắn đẩy chính mình vào tình trạng này đi?

“Huống Chi—“ Mục Ấp Trần nhàn nhạt bổ sung một câu. “Ta và ngươi vốn không quen biết, không cần phải nhọc công lo lắng.”

Thật sự là không quen biết sao? Chống lại ánh mắt của hắn, đôi mắt cười từng ấm áp đau sủng, hiện tại chỉ còn lại một mảnh ôn đạm bình thản, vô tư, phảng phất—như thật sự là người xa lạ không liên quan.

Mộ Dung Lược, ngươi là đồ hỗn đản, ta tình nguyện đối tốt với một con chó! Ngươi không xứng để ta phải hao phí cảm xúc—đại ca kỳ thực là muốn nói những lời này với hắn đi?

“Phải. Là người xa lạ, không sai.” Hắn gật đầu, thuận theo đối phương mà nói. “Chỉ là thấy ngươi, làm ta nghĩ tới đại ca sinh đôi. Hắn rất đau ta, sủng ta, ta muốn cái gì, hắn đều chưa từng làm ta thất vọng... Đào tâm đào phổi cố gắng cho ta xem tâm ý của hắn. Nhưng ta lại không biết đủ, càng cầu càng nhiều, cuối cùng....”

Hắn chuyển ánh mắt, chống lại nam tử trước mắt, từng chữ từng chữ nói: “Hắn đã chết, bị tham lam của ta lăng trì từng chút từng chút một cho đến chết.”

Từ những lời nói ra, có nghĩa là Mộ Dung Thao sủng ái mình vô tận đã không còn ở trên đời nữa.

“Ngươi hy vọng ta nói gì? Nén bi thương?”

“Không.” Hắn cắt lời, lại nói. “Ta không có đau thương, ta sống rất tốt, có được mọi thứ ta muốn, ta chính là loại người vì tư lợi, vì một nữ nhân, mà sát hại cả thân đại ca của mình. Ta không hối hận, cho dù được làm lại thì ta vẫn sẽ làm như vậy. Đây là hắn nợ ta, xứng đáng đem trả lại cho ta! Kiếp sau thì hãy sáng mắt, ngàn vạn lần đừng làm huynh đệ cùng với thứ không bằng cầm thú.”

“Ân.” Đối phương bình bình đạm đạm gật đầu. “Ngươi nói xong rồi sao? Sư phụ may đồ đã đợi ở nhà trong.”

“Đi thôi...” Đi hưởng thụ hạnh phúc của ngươi đi, ta cũng tốt lắm, rất tốt, ta không hối hận, một chút cũng không hối hận, không hối hận... đổi lấy một thân tịch liêu, chúng bạn xa lánh.

Mục Ấp Trần bước đi, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Thệ giả đã hĩ, làm cũng đã làm, liền giữ chắc mọi thứ ngươi đã dùng hết đại giới để đổi lấy, hảo hảo mà sống qua ngày.”

Nam nhân đi rồi, bộ pháp kiên định, chưa từng quay đầu.

Hắn vẫn đứng tại chỗ, thật lâu, thật lâu, một chút ánh lửa cuối cùng trong trái tim, cũng bị bao phủ bởi bóng đêm khôn cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.