Lược Thiên Ký

Chương 281: Q.1 - Chương 281: Áp chế Sát Linh (2)




Bởi như vậy, hắn chẳng khác nào để Sát Linh hóa thành phân thân của mình, có thể mượn lực lượng của nó.

Mà thông qua hai loại lực lượng này, Phương Hành có thể tu luyện Âm Dương Đại Ma Bàn, có uy năng quỷ thần khó lường.

Cũng chính vì hắn muốn hàng phục Sát Linh, mà không phải áp chế hoặc hóa giải Sát Linh, cho nên mới không thể tiến vào Ngộ Đạo Viện, ngược lại phải phóng thích tất cả lực lượng của Sát linh, bởi vì trong Ngộ Đạo Viện, Thông Minh U Hàn Ngọc sẽ áp chế Sát Linh, khiến cho lực lượng của Sát linh co lại thành một đoàn, Phương Hành rất khó đánh lạc ấn Chân Linh vào trong cơ thể nó.

Đây là một bước khó khăn nhất, cũng là một bước trọng yếu nhất.

Sát Linh vốn là vì thôn phệ mình mà sinh, lực lượng của nó mạnh hơn bản thể, hơn nữa sát khí khắc chế lực lượng Chân Linh của mình, nói cách khác, Chân Linh cơ hồ không có khả năng áp chế Sát Linh, giống như con chuột không có hi vọng ăn mèo, nhưng hôm nay Phương Hành lại dứt khoát làm một con chuột ăn mèo, lộ ra răng nanh hung tàn, cùng mèo ác chiến.

Thời gian dần trôi qua, hắn đã rơi vào hạ phong, bị thương nghiêm trọng.

Lực lượng Chân Linh tiêu hao rất nhanh, có chút ảm đạm vô quang, không chỉ vì lực lượng Chân Linh bị Sát Linh khắc chế, càng bởi vì đang ở trong thức hải ác chiến, thức hải bị thương, sẽ phản chấn đến trên Chân Linh, bởi vậy Chân Linh sẽ càng lúc càng yếu, mà Sát Linh hấp thu lực lượng Chân Linh của hắn, thì sẽ càng ngày càng mạnh...

Lúc này ngoại giới, mười chín ánh nến ở quanh người hắn, dĩ nhiên dập tắt mười ba cái.

Mười chín ánh nến kia liên hệ lấy Chân Linh của hắn, đợi cho Chân Linh của hắn tan biến, ánh nến cũng sẽ hoàn toàn dập tắt.

Tới lúc đó, cũng đại biểu cho Phương Hành tu luyện thất bại, thân tử đạo tiêu.

- Phốc phốc phốc...

Lại có ba ánh nến dập tắt, thần sắc của Vạn La lão quái cũng khẩn trương lên.

- Muốn thất bại sao?

Hắn thì thào nói, bờ môi run rẩy, tựa hồ còn sốt ruột hơn Phương Hành.

Nếu Phương Hành thất bại, cũng đại biểu cho lý niệm của Vạn La lão quái thất bại, đây là một pháp môn năm đó hắn không có cơ hội xác minh, đến hôm nay, trải qua hắn cải tiến, đã trở nên cường đại hơn, cũng càng phiền phức, hắn truyền thần thông này cho Phương Hành, chính là coi Phương Hành thành mình khi còn trẻ, muốn thông qua Phương Hành đến nghiệm chứng lý niệm của mình phải chăng chính xác.

Đồng thời, hắn cũng muốn thông qua Phương Hành đến nhìn một chút, luyện thành môn thần thông này, uy lực sẽ mạnh như thế nào.

Nhưng nếu thất bại, hắn cũng thất bại theo.

Bởi vì đối với hắn mà nói, chẳng khác gì là “đạo lý” của hắn thất bại.

Môn thần thông này, chứng thực đạo lý là “Người” cũng có thể thắng “Ma” .

Chân Linh chính là lý trí của người hiển hóa, là một người chân chính, mà Sát Linh thì đã mất đi linh thức, điên dại, điên cuồng, khát máu, chính là “Ma”, bình thường ma đều cường đại hơn người, nhưng Vạn La lão quái tin tưởng người có thể hơn ma.

Bởi vì ma biến hóa cùng cực, lại tiến vào ngõ cụt, nhưng người lại có rất nhiều khả năng.

Thế gian có người mượn nhập ma mà thu hoạch lấy lực lượng cường đại, nhưng Vạn La lão quái lại tin tưởng vững chắc đó là tử lộ.

- Tiểu quỷ, chớ để lão phu thất vọng...

Ánh nến bên người Phương Hành lại tắt một chiếc, ánh mắt của Vạn La lão quái ngưng trọng lên, nội tâm lo lắng, thậm chí còn... cầu nguyện!

- Ta sẽ không thua...

Lúc này Phương Hành đã bị Sát Linh hoàn toàn áp chế, nhưng lại cắn răng nở nụ cười.

- Lão vương bát đản Vạn La nói, lực lượng của ngươi vĩnh viễn áp ta một đường, ta bằng vào lực lượng vĩnh viễn không phải là đối thủ của ngươi...

- Hắn còn nói đối mặt ngươi, ta giống như con chuột gặp phải mèo...

- Nhưng tiểu gia không tin, ta trời sinh là mệnh làm lão hổ, ngươi chỉ là mèo nhỏ cũng muốn thắng ta?

- Lực lượng của ngươi là chết, nhưng tiểu gia... ta ngay cả mình cũng không biết mình lợi hại bao nhiêu nha...

Đột nhiên Phương Hành lệ quát một tiếng, dưới tình huống mình đã hoàn toàn bị áp chế đến hạ phong, không chỉ không cân nhắc phòng thủ, ngược lại dùng hết lực lượng lao về phía Sát Linh, Chân Linh giống như một mũi tên nhọn, xuyên thẳng trung tâm biển khói màu đen, mà đầu mũi tên, đúng là Chân Linh của Phương Hành.

Phốc phốc...

Lúc này ở ngoại giới, quanh người Phương Hành còn sót lại hai ngọn nến đột nhiên dập tắt, tan thành mây khói.

Mà Vạn La lão quái, ở thời khắc này đột nhiên ngơ ngẩn, qua nửa ngày, “phốc” một tiếng, một ngụm máu tươi tràn ra.

- Thua sao?

Vạn La lão quái thì thào nói.

Cùng lúc đó, Chân Linh của Phương Hành ở trong thức hải thấp giọng nói:

- Thắng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.