Lược Thiên Ký

Chương 129: Q.1 - Chương 129: Cáo Mượn Oai Hùm




Lại nói Hứa Linh Vân lúc này, đã khống chế bạch hạc bay ở giữa không trung, thật lâu không thấy Phương Hành đi ra ngoài, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nàng lại biết, yêu cầm đều lấy yêu tính làm chủ, kiệt ngạo cương liệt, dã tính khó thuần phục, Phương Hành muốn nhẹ nhàng như vậy thuần phục kim ô căn bản rất không có khả năng, đang nghĩ có cần đi khuyên hắn không, lại chợt thấy Phương Hành cười ha ha, khống chế con yêu cầm này bay lên....

Hứa Linh Vân thấy thế, trong lòng không khỏi mỉm cười một cái, nghĩ thầm hắn thật sự thuần phục thành công ư?

Nàng lại không biết, yêu cầm bình thường tràn đầy yêu tính, thần trí thấp, tự nhiên khó có thể thuần phục, nhưng kim ô lại đã quen giả thần giả quỷ, so với người còn thông minh hơn, hoàn toàn không cần thuần phục, đưa ra điều kiện hài lòng là được.

Đợi kim ô đi tới trước mặt, Hứa Linh Vân đánh giá Phương Hành một cái, lại thấy hắn đổi một thân đạo bào màu xanh, tính chất bất phàm, chân đi một đôi giày da thú ngang gối, đầu tóc dày nhưng trắng đen lẫn lộn đơn giản dùng thiết hoàn buộc ở sau gáy, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ thanh tú, thần sắc hưng phấn, cầm trong tay một thanh đại đao so với hắn còn dài gấp hai, nằm ngang đặt tại trên hai đầu gối, uy phong lẫm lẫm.

Cưỡi lên kim ô, một thân kim vũ, cũng rất xinh đẹp, chính là phần lớn địa phương phía trên không có lông, lộ vẻ hết sức quái dị.

”Không dùng Khổn Tiên Tác, ngươi thật sự đã tuần phục nó ư?”

Hứa Linh Vân có chút tò mò hỏi.

Phương Hành ha ha cười một tiếng, nói: “Dĩ nhiên, dùng tình cảm để cảm hóa nó!”

Phía dưới kim ô lập tức quay đầu khinh bỉ nhìn hắn một cái, Phương Hành cũng liếc mắt nhìn nó một cái.

”Đi thôi, ta đã hỏi vị trí của bọn họ rồi!”

Hứa Linh Vân nhẹ nhàng mỉm cười, không hỏi nhiều nữa, sau đó bạch hạc dưới chân kêu vang một tiếng, nhanh chóng bay về phía trước.

Phương Hành cũng hăng hái bừng bừng. Lúc ấy lần đầu cỡi kim ô chính là chạy trốn, không có cẩn thận thể nghiệm, hôm nay cảm giác tư vị khác biệt rất lớn, thấy Hứa Linh Vân trong thời gian ngắn bay ra trăm trượng, đại đao hướng trên mông kim ô vỗ, quát lên: “Giá!”

Kim ô nóng nảy, kêu lên: “Ta không phải là ngựa của ngươi...”

Phương Hành vội vàng trấn an: “Đúng đúng, thật sự xin lỗi. Ngươi là chim của ta!”

Kim ô giận dữ, quát lên: “ @#$%$@, liều mạng với ngươi!”

Trên không trung tung mình, đang muốn quay lại mổ Phương Hành.

”Muốn tạo phản ư?”

Phương Hành cũng giận dữ, giơ quả đấm cùng nó đánh nhau.

Bùm bùm cách cách, một người một quạ trên không trung đánh nhau quay cuồng.

Hứa Linh Vân đã bay ra mấy trăm trượng, lại thấy Phương Hành không theo tới, quay đầu nhìn lại, thấy hắn cùng kim ô đánh lợi hại, không khỏi khẽ lắc đầu, nói: “Ta cũng đã nói yêu cầm không dễ dàng thuần hóa như vậy...”

Lúc này chúng đệ tử Thanh Vân Tông, cũng không trực tiếp chạy tới nơi phong ấn, mà là đang du tẩu trong Loạn Hoang sơn, săn giết yêu thú, không có biện pháp, lần này trước khi đến, truyền pháp trưởng lão các cốc cũng đã nói, Loạn Hoang sơn hành trình mặc dù là lịch luyện, nhưng coi như là tông môn cho bọn hắn một lần cơ hội thu thập tài nguyên, toàn bộ yêu đan linh dược, tông môn cũng sẽ không lấy, lưu lại cho mình.

Cũng tức là nói, tông môn đưa ra một cái cơ duyên lớn lao, nhưng có thể đạt được bao nhiêu tài nguyên, đều xem bản thân ngươi.

Trên một ngọn núi thấp, Hạt Vĩ Sư đầu có xích lân, đầu sư tử đuôi bò cạp lười biếng đi ra, nó thân dài chừng ba trượng, phảng phất một đầu cự tượng, đây cũng là một yêu thú thất giai, xem khóe miệng có máu tanh, tựa hồ mới vừa trải qua bữa ăn, đang muốn lười biếng trở lại trong huyệt động của mình, nhưng mà bỗng nhiên, trên cổ nó bộ lông kích trương lên, dựng đứng như châm.

Cũng ngay lúc này, bỗng nhiên có một người quát lên: “Tế kiếm!”

”Sưu sưu sưu...”

Loạn Hoan sơn, hơn mười đạo kiếm quang bay ra, đan vào thành lưới, cản trở đường lui của nó.

”Tỏa yêu liên!”

Thanh âm kia lại vang lên, lập tức có bốn bóng người vọt ra, cầm hai sợi xích xích hồng, tốc độ bay nhanh đến vòng quanh Hạt Vĩ Sư, lập tức đem nó trói lên, trên xích sắt nổi lên hồng quang, Hạt Vĩ Sư cứng rắn lân bì lập tức phát ra thanh âm bị nướng cháy, nó đau rống to, dưới cơn cuồng nộ, đuôi bò cạp vung, hướng bên trái một người đâm đi.

”Thần cơ nỏ...”Thanh âm kia vội quát, “Sưu sưu sưu” ba đạo bạch quang, từ sau loạn thạch bắn ra, trong chốc lát ghim vào trong cơ thể Hạt Vĩ Sư.

Hạt Vĩ Sư gào thét một tiếng, thân thể mãnh liệt được quẩy người một cái, chán nản ngã xuống đất, song vào lúc này, tên đệ tử bên trái kia cũng lớn tiếng kêu thảm thiết, lại thấy trên cánh tay phải của hắn xuất hiện một cái hắc động, bên trong không ngừng xông ra máu đen, ngay cả tay áo cũng ướt, khuôn mặt kinh hoảng, kêu la không ngừng, lại là Hạt Vĩ Sư trước lúc trúng tên đâm vào, đã đả thương hắn.

Sau soạn thạch, một người nhảy ra thật nhanh, gương mặt đàng hoàng lộ ra thái độ lo lắng khẩn trương, đi tới trước người đệ tử này, tay đè trên vai phải, rồi sau đó kiếm quang chợt lóe, đem cánh tay phải của đệ tử chém xuống.

Hắn bôi thuốc thật nhanh cho đệ tử này, trong miệng áy náy nói: “Lưu sư đệ, trách ta, đều tại ta...”

Mấy đệ tử khác cảm giác hưng phấn vì thành công săn giết Hạt Vĩ Sư trong nháy mắt biến mất, cũng kinh ngạc nhìn cảnh này.

Đám người kia, chính là Đoán Chân cốc đệ tử, mà người phát hiệu lệnh, lại là Ngô Tương Đồng.

Phương Hành bị thương chưa lành, được Hứa Linh Vân hộ pháp bế quan, Ngô Tương Đồng vốn định dẫn dắt Đoán Chân cốc đệ tử cùng nhau đợi chờ Phương Hành xuất quan, lại bị Tiếu Kiếm Minh nhẹ nhàng khiển trách mấy câu, nói không nên bởi vì một người mà làm trễ nãi nhiệm vụ, trước mắt chạy tới nơi phong ấn, gia tăng phong ấn yêu vương mới là đúng đắn, vì vậy Đoán Chân cốc đệ tử không thể làm gì khác đành theo đại bộ phận nhân mã cùng nhau tiếp tục đi tới.

Nhưng Tiếu Kiếm Minh đám người vốn không trực tiếp chạy tới nơi phong địa, mà là trên đường một đường săn giết yêu thú, một bên từ từ đi tới, đối với chuyện này Đoán Chân cốc đệ tử cũng không có dị nghị, muốn săn giết thì săn giết, dù sao các đệ tử Đoán Chân cốc cũng không giàu có, hết lần này tới lần khác bởi vì chuyện Phương Hành, đến nỗi bị Tiếu Kiếm Minh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chèn ép Đoán Chân cốc đệ tử.

Bình thời kết phường săn giết yêu thú, cho dù là Đoán Chân cốc đệ tử có xuất lực, cuối cùng cũng phân không tới cái gì, như thế ăn mấy lần thiệt thòi, Ngô Tương Đồng cũng chịu không được nữa, dứt khoát dẫn Đoán Chân cốc đệ tử một mình đi ra ngoài săn yêu, chỉ bất quá hắn cũng không có thực lực như Phương Hành, vì vậy lựa chọn Đoán Chân cốc các đệ tử am hiểu nhất một loại phương pháp săn yêu, chính là mai phục, sau đó lại tính toán, thông qua pháp khí phối hợp, ở trước lúc yêu thú kịp phản ứng, liền đem nó đánh chết.

Chỉ bất quá, ngay cả hắn đã cẩn thận vô cùng, vẫn không tránh được xuất hiện thương vong, cái đệ tử cụt tay này, đã là người thứ ba bị thương rồi, hôm qua, lại càng có một người vì yêu thú vồ đến mà bỏ mạng.

”Phương tiểu sư huynh có ở đây thì tốt...”

Ngô Tương Đồng băng bó vết thương cho đệ tử cụt tay, trong bụng không khỏi than nhẹ.

Vào lúc này, có cao thủ tọa trấn tác dụng đã thể hiện ra rồi, nếu là Phương Hành ở chỗ này, dựa vào phản ứng cùng thực lực của hắn, rất có thể giữ được cánh tay cho đệ tử này, thậm chí nói, vừa thấy yêu thú nguy hiểm, không chừng một mình hắn nhảy ra đem chém, dù sao thực lực chém giết yêu thú lục giai như cắt cỏ kia không phải chuyện đùa.

Hạt Vĩ Sư đã bị trọng thương, chỉ còn một hơi tàn, Ngô Tương Đồng băng bó cánh tay đệ tử bị thương xong, đang muốn phân phó người khác đem yêu thú này giết chết lấy đan, nhưng chợt thấy cách đó không xa một đạo nhân ảnh đi tới, kiếm quang bay vút, trong chốc lát chém trên cổ họng Hạt Vĩ Sư, đem nó một hơi cuối cùng kết liễu, đồng thời cười to: “Ha ha, lại kiếm được một cái yêu đan thất giai...”

Ngô Tương Đồng quay đầu, liền thấy người tế ra phi kiếm, đương nhiên đó là Thân Kiếm, lúc này Thân Kiếm bộ dáng tự đắc, trên mặt treo nụ cười thần thái phi dương, khiêu khích nhìn Ngô Tương Đồng, giơ tay gọi phi kiếm trở về.

Ngô Tương Đồng mặt lộ vẻ giận dữ, quát lên: “Thân Kiếm Thân sư huynh, ngươi có ý gì?”

Thân Kiếm cười nói: “Gặp được yêu thú, người người đều có thể chém, mọi người đều bằng bản lãnh, ai giết nó, yêu đan thuộc về người đó!”

Ngô Tương Đồng tức cơ hồ nói không ra lời, bỗng nhiên hét lớn: “Nhưng nó rõ ràng là do chúng ta đả thương!”

Thân Kiếm cười lạnh nói: “Chúng ta Thanh Vân Tông đệ tử nhiều người như vậy cũng tới Loạn Hoang sơn, đồng tâm hiệp lực trảm yêu, sao có thể được chia rõ ràng ai xuất thủ ai không xuất thủ? Tiếu Kiếm Minh sư huynh đã lập ra quy củ, cũng miễn đi tranh đoạt, ai chém giết yêu thú cuối cùng để phân chia sở hữu, ta cũng không biết chuyện khác, chỉ biết là một kiếm cuối cùng, chính là ta Thân Kiếm chém!”

Nghe hắn nói ra ba chữ “Tiếu Kiếm Minh”, Ngô Tương Đồng nhất thời giận dữ.

Mấy ngày qua, Tiếu Kiếm Minh để ý thân phận, cũng không trực tiếp nhằm vào Đoán Chân cốc, ngược lại mấy người đệ tử lấy Thân Kiếm cầm đầu, không ít người mang danh nghĩa của hắn khi nhục chèn ép Đoán Chân cốc đệ tử, nhưng dù Tiếu Kiếm Minh không trực tiếp nhằm vào, ở Đoán Chân cốc đệ tử kêu bất bình, hắn nhàn nhạt mấy câu “Lấy đại cục làm trọng”, cũng đem Đoán Chân cốc đệ tử ép nói không ra lời.

Phía trước mấy lần, Ngô Tương Đồng cũng đã nhường rồi, dù sao hắn không dám đắc tội Tiếu Kiếm Minh, cũng không muốn đắc tội, nhưng lần này, Hạt Vĩ Sư lại là Lưu sư đệ dùng một cánh tay đổi lấy, hắn làm sao cam tâm chắp tay nhường cho?

”Vì tru diệt con yêu thú này, Đoán Chân cốc Lưu sư đệ mất một cánh tay, kính xin Thân sư huynh đừng nên bức bách!”

Ngô Tương Đồng cuối cùng cưỡng chế lửa giận, lạnh giọng mở miệng, hi vọng Thân Kiếm sẽ lui một bước.

Thân Kiếm ngẩn ra, hơi lộ ra vẻ do dự, song đúng lúc này, bỗng nhiên Lưu sư đệ cánh tay bị thương tức giận, lớn tiếng quát: “Thân Kiếm, ngươi ức hiếp chúng ta như vậy, chẳng lẽ không sợ Phương tiểu sư huynh chạy tới đòi lại công đạo cho chúng ta sao?”

”Phương tiểu sư huynh?”

Thân Kiếm trên mặt hốt nhiên hiện ra một tia hận ý, nói: “Hắn ba ngày thời gian cũng không đuổi theo, còn không biết bị thương thành hình dáng ra sao, hơn nữa hắn đã đắc tội Tiếu Kiếm Minh sư huynh, còn có thể lo cho các ngươi sao? Hừ, các ngươi đến bây giờ còn không biết hối cải, các ngươi đã đem tiểu quỷ này làm thành cây cỏ cứu mạng, vậy yêu thú này ta muốn chắc rồi, có bản lãnh để cho hắn tới tìm ta đòi đi!”

Vừa nói bước dài, hướng Hạt Vĩ Sư chộp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.