Lược Thiên Ký

Chương 317: Q.1 - Chương 317: Cướp đoạt trận mạch (2)




Hôm nay, nước cờ này quả nhiên có hiệu quả, Phương Hành đã thành công vọt tới trước cầu đá.

- Còn muốn thông qua cầu đá, nằm mơ...

Trước cầu đá còn có hơn mười đệ tử Kim Quang nhất mạch chưa qua, thậm chí ngay cả Kim Phù bởi vì lo lắng Hồng thúc, mà không có lên cầu, Nguyên Sinh Liên thì ở bên người nàng, bọn hắn vừa thấy Phương Hành vọt tới, lập tức hét lớn, thi triển Pháp khí đánh tới, rất nhiều công kích dệt thành một tấm lưới ở trước người Phương Hành, hạ quyết tâm dù không giết được hắn, cũng phải ngăn cản hắn.

Tốc độ của tu sĩ Kim Đan cảnh cực nhanh, chỉ cần tiểu tử này chậm nửa giây sẽ bị Kim Quang Lão Tổ chụp chết.

- Kẻ ngăn ta, chết...

Thời điểm Phương Hành kích hoạt Thập Lý Na Di Phù cũng đã nghĩ kỹ tất cả tình huống, trước khi hiện thân ở trên cầu đá, lập tức rống to một tiếng, huy động Vạn Linh Kỳ, chốc lát tầm đó, khói đen cuồn cuộn bao phủ, các tu sĩ Linh Động cảnh vọt tới bị đánh huyết nhục cơ hồ, hấp thu sạch sẽ, hóa thành xương khô nhao nhao ngã xuống đất, ngay cả Nguyên Sinh Liên và Kim Phù cũng đột nhiên biến sắc, lách mình né tránh.

Phương Hành thì mượn cơ hội này, không ngừng chút nào, trực tiếp sải bước lên cầu.

- Tiểu tạp chủng muốn chết...

Kim Quang lão quái nhìn đệ tử của mình bị đại kỳ của Phương Hành vung lên giết bốn năm người, nộ khí không cần phải nói.

Tâm niệm vừa động, liền lách mình đến trước cầu đá, một chưởng đập qua, nhưng hắn ở trên không trung có chút phân thần, Phương Hành đã thông qua một nửa cầu đá, lúc này chưởng lực của hắn đánh qua, chỉ quét thân hình của Phương Hành lảo đảo, mượn lực tháo chạy về phía trước, thân như lưu quang, nhất cổ tác khí thông qua cầu đá...

- Ha ha ha ha, lão tạp chủng, ta vẫn tiến vào được, ngươi có thể làm gì...

Phương Hành thông qua được cầu đá, cười ha ha, trong nội tâm cực kỳ đắc ý.

- Ngươi... các sư đệ, chúng ta cùng tiến lên giết hắn...

Các đệ tử Kim Quang nhất mạch đã tiến vào Huyền Vực đang tụ ở đầu cầu, nhìn thấy Phương Hành tiến đến, lập tức vây hắn lại.

Chỉ là vừa rồi bọn hắn cũng nhìn thấy Phương Hành vung hắc kỳ liền giết chết bốn năm người, nên đều không dám động thủ.

- Tốt nhất chớ lộn xộn, nếu không ta không ngại giết vài người lập uy!

Phương Hành cười lạnh, vung đại kỳ lên, khói đen cuồn cuộn, giống như một mảnh yêu vân, bao phủ ở trên đỉnh đầu của mọi người.

Đệ tử của Kim Quang nhất mạch biết lợi hại, nhất thời sắc mặt đại biến, không dám mạo hiểm vọng động.

- Kim Quang lão quái, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chưa?

Phương Hành cười cười, ngồi ở trên cầu đá, nhìn Kim Quang lão quái nói.

- Tiểu tử, bổn sự của ngươi không nhỏ nha, vậy mà có thể ở dưới mí mắt của lão phu tiến vào...

Kim Quang lão quái lành lạnh nói, khuôn mặt âm trầm, tâm tư xoay chuyển, đã suy nghĩ cẩn thận mưu kế của Phương Hành.

- Ha ha, ta đã sớm nói, bổn sự của ta rất lớn, là tiện nữ nhân kia không có mắt, số mệnh không tốt, hết lần này tới lần khác tới chọc ta...

Phương Hành cười lạnh, sau đó vung tay lên quát:

- Được rồi, thời gian cấp bách, trận mạch mở ra chỉ có một nén hương thời gian, chúng ta cũng đừng nói nhảm, hiện tại đám đệ tử kia của ngươi đều là con tin của tiểu gia, nếu như không muốn bọn hắn chết sạch, ta nói cái gì ngươi nghe cái đó!

Sắc mặt của Kim Quang Lão Tổ lành lạnh, lạnh giọng nói:

- A, ngươi là đánh cái chủ ý này, sau khi vọt vào Huyền Vực, liền có thể dùng đệ tử của lão phu làm vật thế chấp, uy hiếp ta sao? Có gan, thật có gan, ngay cả lão phu cũng có chút bội phục ngươi rồi, nói đi!

Phương Hành cười hắc hắc nói:

- Rất đơn giản, ngươi lăn xa một chút, không nên đứng ở đầu cầu, ta thấy ngươi liền tâm phiền, Đại Đạo chỉ lên trời, ai cũng có thể đi, ngay cả Huyền Quan cũng không có quy định người khác không thể vào, dựa vào cái gì ngươi bá đạo như vậy? Cái trận mạch này bây giờ là ta định đoạt, ai thích thì vào, vào trả thù lao, ta sẽ không khó xử huyền tôn nữ của ngươi, như thế nào?

Kim Quang lão quái nghe vậy, ánh mắt lành lạnh, nhất thời không có lên tiếng.

Kim Phù thì nổi giận, lạnh lùng nói:

- Lão tổ, không nên đáp ứng hắn, để cho con đi vào chém gia hỏa này!

Nguyên Sinh Liên vội vàng kéo nàng lại, thấp giọng nói:

- Phù sư muội đừng kích động, lá cờ trong tay tiểu tử kia rất lợi hại!

Kim Phù hận nghiến răng, nhưng không có xông lên cầu đá.

Thậm chí trong lòng nàng còn có chút vui mừng, may mắn mình không có tiến vào Huyền Vực.

Đại kỳ trong tay tiểu tử kia thật lợi hại, mình thực không có nắm chắc ngăn cản, xem ra mình thật gây ra đại họa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.