Phương Hành ở trong Luận Kiếm Quật chuyển vài vòng, cũng không có phát hiện công pháp nào thích hợp mình, mặc dù có một ít bí thuật Kiếm đạo, có thể cho mình chút cảm ngộ, nhưng tác dụng không lớn, ngược lại không công lãng phí một tấm Huyền Băng Lệnh, không bằng cầm đi đổi chút Linh Thạch chi tiêu, dù sao hiện tại mình không có thần dược gì có thể tăng lên tu vi, còn phải dựa vào Linh Thạch tu luyện, mà mình là Đạo Cơ màu tím, mỗi tăng lên một cấp, cần Linh Thạch cơ hồ đều gấp mấy lần người khác, quả thực là một cái động không đáy.
Quyết định chủ ý, Phương Hành thấy thời gian không sai biệt lắm, liền từ trong Kinh Quật thò ra một cái đầu, nhìn phía ngoài, thấy Sở Từ đã đi mới yên tâm, nghênh ngang đi ra, khởi động pháp thuyền trở về.
Còn chưa đi xa, liền ẩn ẩn cảm thấy đằng sau có một đoàn Âm Vân lặng yên không tiếng động theo lên.
- Hắc hắc, quả nhiên mắc câu rồi...
Trong lòng Phương Hành cười cười, gọi Đại Bằng Tà Vương đang ngủ say ở trong Vạn Linh Kỳ:
- Lão Tà, đã chuẩn bị xong huyết tế cho ngươi!
- Hừ, tiểu quỷ, chúng ta nhìn ngươi chạy đi đâu...
Kiều công công theo sau lưng Phương Hành, trong nội tâm sát ý vô hạn, Phương Hành điều khiển pháp thuyền tốc độ có hạn, không cách nào bỏ hắn lại, sau khi đuổi một khoảng cách, hắn liền thu được ngọc phù truyền tin của An công công, biết phía trước đã bố trí tốt, cảm thấy không còn sơ hở, thôi phát linh lực, Âm Vân gia tốc lao về phía pháp thuyền của Phương Hành, sát khí bức người, giống như Âm Ma hàng lâm.
- Ah... Thái giám chết bầm, đuổi theo tiểu gia làm gì?
Phương Hành ở trên pháp thuyền quay đầu nhìn lại, giả bộ như hoảng sợ, kêu to đào tẩu.
- Ha ha ha ha, tiểu cẩu ngươi cũng biết sợ? Chúng ta muốn nghiền xương ngươi thành tro...
Kiều công công thấy thế cười phá lên. Âm Vân tản ra, muốn bức Phương Hành tới một phương hướng.
- Đừng đuổi theo ta, ta biết sai rồi...
Phương Hành vừa trốn vừa kêu to, bộ dáng cực kỳ bối rối.
Đại Bằng Tà Vương ở trong Vạn Linh Kỳ hít một hơi nói:
- Không sai biệt lắm được rồi, diễn quá sâu sẽ không tốt...
Một cái đuổi, một cái trốn, trong nháy mắt Phương Hành và Kiều công công bay ra hơn mười dặm, ở dưới Âm Vân chặn đường, Phương Hành đã trệch khỏi lộ tuyến về Vạn La Viện.
Thấy hắn bỏ chạy về phía cạm bẫy, Kiều công công cũng không vội đuổi theo, cố ý để Phương Hành rời xa Vạn La Viện và Kinh Quật một ít lại động thủ, như vậy càng dễ xử lý phiền toái phía sau.
Phương Hành theo ý của hắn, hắn đuổi mình chạy tới đâu thì chạy tới đó, còn vụng trộm thương lượng với Đại Bằng Tà Vương, đợi trốn ra tầm trăm dặm, lại thấy phía trước lại có một đóa Âm Vân cản đường, người trong mây thân hình nửa ẩn nửa hiện, trên mặt cười lạnh, đúng là An công công sớm rời đi. Ở bên cạnh hắn thì có tám người mặc trang phục thị vệ, sát khí lành lạnh không che dấu chút nào.
- Tiểu tạp chủng, chúng ta đã bày ra thiên la địa võng, ngươi còn muốn chạy trốn?
An công công cười to, bàn tay vung lên, một đạo Âm Vân tản ra, bao phủ về phía Phương Hành.
- Cứu mạng...
Phương Hành kêu to, đầu xoay chuyển, thấy cách đó không xa có một tuyết cốc, liền thay đổi phương hướng, lao vào trong tuyết cốc.
- Hắc hắc, tiểu quỷ này hoảng hốt chạy bừa, lại tự mình chui vào tử địa...
Kiều công công và An công công ở trên không trung thấy vậy liếc nhau, không khỏi vui mừng, dẫn tám thị vệ lao vào trong cốc.
Lại nói sau khi Phương Hành độn vào sơn cốc, lập tức thu hồi pháp thuyền, hai tay chấn động, Kim Sí sinh ra ở sau lưng, tốc độ lập tức tăng lên gấp ba, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ trận kỳ, hai tay huy động liên tục, ném trận kỳ về phía các phương vị, mình thì trong chốc lát tránh lui, tay cầm trận kỳ cuối cùng đi vào một miệng hang, ẩn giấu thân hình.
- Ồ? Tiểu tạp chủng kia đi nơi nào rồi?
Kiều công công và An công công đuổi vào sơn cốc, nhưng không thấy bóng dáng của Phương Hành, cảm thấy kinh ngạc.
- Ha ha...
Đúng lúc này, Phương Hành từ trong đống tuyết nhảy ra, ném trận kỳ cuối cùng tới, cắm ở vị trí miệng hang, trong chốc lát, trên trận kỳ có một đạo linh quang xông lên trời, lại cùng bảy trận kỳ ở ngoài giao nhau tương ứng, tạo thành một tấm lưới lớn do linh khí đan vào, bao phủ ở trên sơn cốc, mấy hơi sau, linh quang biến mất không thấy gì nữa, nhưng uy lực của đại trận đã được kích hoạt.
- Ân?
Kiều công công và An công công mới thấy đại trận, không khỏi lắp bắp kinh hãi, còn tưởng Phương Hành đang thi triển thủ đoạn dốc sức liều mạng gì, đợi cho tinh tế cảm ứng, lại lập tức yên lòng, Kiều công công cười lạnh nói:
- Tiểu quỷ, ngươi kiềm lư kỹ cùng, muốn dùng pháp trận này vây khốn chúng ta sao? Chỉ tiếc quá ngây thơ, pháp trận trình độ bực này, chúng ta phất tay có thể phá vỡ, ngươi làm sao có thể vây được chúng ta?
Phương Hành cười ha ha, tay cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo, chậm rãi đi ra phía trước nói:
- Ai nói muốn vây khốn các ngươi, ta chỉ là lo lắng ở đây đánh nhau, linh quang tiết ra ngoài, sẽ kinh động người khác tới xem mà thôi!
- Tiểu quỷ, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị Sưu Hồn Thuật của ta...
Sắc mặt An công công phát lạnh, quanh người ngưng tụ sát khí, muốn bắt về phía Phương Hành.