Cứ như vậy một đường cãi nhau, trêu chọc, rất may cuối cùng cũng đến gần Tuyệt Yêu Lĩnh, trên đường đi gặp được tu sĩ cũng nhiều hơn, có khống chế pháp thuyền, có cưỡi Linh thú, cũng có ngự mây mà đi, càng có một ít tu sĩ Linh Động cảnh sơ kỳ, cưỡi tuấn mã ở trên mặt đất, ngự lấy phi kiếm, hoặc lẻ loi một mình, hoặc tốp năm tốp ba, lao về phía Tuyệt Yêu Lĩnh.
Những tu sĩ này, tự nhiên sẽ không có chuyện tất cả đều được Linh Sơn Tự truyền tin mới biết sự tình cơ duyên, có rất nhiều người là cảm thấy dị trạng ở Tuyệt Yêu Lĩnh, lúc này mới tới tìm tòi, cũng có một ít là nghe được tiếng gió, liền đánh bạo đến tìm tiên duyên, mà người như vậy, theo thời gian trôi qua, sẽ càng ngày càng nhiều.
Lúc này thời gian còn ngắn, chạy tới chỉ là một ít tu sĩ ở phụ cận Tuyệt Yêu Lĩnh, chiếm được địa lợi mà thôi.
Nửa đêm ngày thứ ba, Tử Lôi Xa rốt cục đến gần Tuyệt Yêu Lĩnh, trên không trung đã có thể chứng kiến linh quang không ngừng lập loè ở phương xa, thậm chí trong không khí tràn ngập linh khí, để cho người mỗi hô hấp một cái, sẽ cảm giác xương cốt được linh khí tẩy luyện một lần, cái này để cho Phương Hành và Sở Từ đều cảm thấy rất kinh ngạc, đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
- Đó chính là chỗ có cơ duyên sao?
Sở Từ nhẹ giọng thở dài, trong mắt tràn đầy hướng tới.
- Chỉ sợ bao phủ phạm vi không dưới ba nghìn dặm...
Phương Hành nhìn qua địa vực có linh quang lập loè kia, không khỏi cực kỳ kinh ngạc nói.
Vốn tưởng cơ duyên là một động phủ, cũng có thể là một ngọn núi, nhưng không nghĩ tới, địa vực được linh quang bao phủ kia, ở rất xa thoạt nhìn phạm vi đã cực lớn, đến gần còn không biết sẽ lớn cỡ nào, nếu như phạm vi linh quang bao phủ đều là chỗ có cơ duyên, như vậy cơ duyên Huyền Quan này chỉ sợ có thể sánh bằng một thành trì dung trăm vạn người cư trú.
Hai người đang cảm thán, chỉ thấy Tử Lôi Xa run lên, trận pháp điều khiển trong lúc nhất thời mất đi khả năng huyền không, theo quán tính xông về trước trên dưới một trăm trượng, sau đó cắm đầu rơi xuống đất.
Hai người kinh hãi, Sở Từ công chúa suýt nữa đập đầu vào thùng xe, Phương Hành vội vàng kéo nàng tới mới tránh thoát kiếp nạn, hét lớn:
- Không tốt, nơi này có trận pháp cấm bay, Pháp khí phi hành không cách nào vận chuyển, chúng ta xuống dưới...
Đang khi nói chuyện, thò tay nhấc Sở Từ lên, sau lưng thoáng hiện Kim Sí, xoay tròn như mấy trăm đạo phi kiếm, khách lạt lạt… chém thùng xe thành mảnh vỡ, vọt ra khỏi Tử Lôi Xa đang rơi xuống, mượn lực lượng của Kim Sí bay lượn ở giữa không trung.
Thẳng đến lúc này hắn mới hiểu được, linh quang bao phủ địa phương Huyền Quan đáp xuống kia, bất ngờ cũng là một loại cấm chế cường đại đến cực điểm, khi ngươi cảm nhận được linh khí dồi dào, cũng đại biểu cho đã tiến vào phạm vi cấm chế bao phủ, mình có Âm Dương Thần Ma Giám, cũng không thể khám phá cấm chế ở nơi đây, lặng yên không một tiếng động trúng chiêu.
Ở trong phạm vi cấm chế bao phủ, vậy mà không cách nào sử dụng Pháp khí phi hành, ngược lại Thập Vạn Bát Thiên Kiếm của hắn là bí pháp của Bằng tộc biến thành, có thể coi là cánh chân thật, nên có thể cưỡi gió bay trên không trung.
Chỉ có điều loại cánh dùng linh lực biến ảo này, lại cực kỳ tiêu hao linh lực, không thể liên tục vận chuyển.
- Đằng Vân Thuật...
Phương Hành quát khẽ, ngón tay điểm một cái, trước người nhanh chóng ngưng tụ một đóa mây đen, nhưng hình như có lực lượng vô hình quấy nhiễu, ngày bình thường tiện tay là xong, lúc này lại thật lâu khó có thể thành hình, Phương Hành hơi tỉnh ngộ, buông tha cho ý nghĩ tiếp tục ngưng mây, thu hồi pháp thuật, mang theo Sở Từ, mượn lực lượng của Kim Sí vọt xuống mặt đất.
- A...
Trong quá trình này, Sở Từ sợ đến sắc mặt tái nhợt, không ngừng kêu to, Phương Hành chỉ làm như không nghe thấy.
Oanh...
Phương Hành rơi trên mặt đất, chân đạp một tảng đá lớn, nó cũng bị hắn đạp nát bấy.
- A...
Sở Từ vẫn thét lên, chấn màng tai của Phương Hành run rẩy...
- Đã rơi xuống đất, ngươi còn kêu cái gì?
Lúc này Sở Từ mới cẩn thận từng li từng tí rút đầu chôn ở trong ngực Phương Hành ra, nhìn chung quanh, vội giãy giụa nhảy xuống, lại gắt gao véo cánh tay của Phương Hành một cái, nổi giận đùng đùng nói:
- Ngươi bay xuống nhanh như vậy làm gì?
Phương Hành cốc đầu nàng một cái:
- Xú nha đầu, dám véo ta?
Sở Từ cắn răng, muốn xông lên liều mạng với đối phương, nhưng lại không dám, oán hận dậm chân nói:
- Không để ý tới ngươi nữa, ta đi tìm hoàng huynh và đám người lão tổ!
Nói xong liền lao đi, không bao lâu đã biến mất ở giữa rừng núi.
Phương Hành thở dài, ngồi xuống ở trên một gốc cây già, đợi không bao lâu, liền nghe Sở Từ oa oa kêu to chạy trở lại, tốc độ nhanh hơn lúc đi mấy lần, sau lưng là một đám lợn rừng còn lớn hơn cả trâu, Sở Từ đã bị hù đến khóc lên, trong tay nắm một cái dù, hình như là một kiện Pháp khí, có thể tạm thời bảo hộ lấy nàng.
- Cứu ta... Nhanh cứu ta...
Sở Từ liều lĩnh trốn tới chỗ Phương Hành, mặt mũi tràn đầy nước mắt.