Lược Thiên Ký

Chương 272: Q.1 - Chương 272: Mượn kế thi kế (1)




Sắc mặt Sở Hoàng Thái Tử âm lãnh, chậm rãi đi về phía Phương Hành.

Hắn không giống Sở Thái Thượng, so sánh với Hầu Quỷ Môn và Tiêu Tuyết, hắn càng hoài nghi hạ nhân của Bách Thú Tông kia.

Tuy lúc này hắn không có bất kỳ chứng cớ nào nói rõ là Phương Hành lẻn vào Lạc Tuyết Cốc, đánh ngất xỉu Sở Từ công chúa, đánh cắp năm viên Long Huyết Thánh Đan, nhưng trên trực giác lại hoài nghi là hắn.

Có thể làm được hết thảy, hơn nữa sau đó giá họa Hầu Quỷ Môn, còn không có để Tiêu Tuyết phát giác, ít nhất cũng là Trúc Cơ cảnh, Kim Đan Ngũ lão không có khả năng làm ra sự tình bực này, duy nhất có khả năng là Phương Hành.

Hơn nữa hạ nhân này trợ giúp Ứng Xảo Xảo, cũng có đầy đủ lý do, dù sao hắn cũng xuất thân từ Bách Thú Tông.

Thấy Sở Hoàng Thái Tử chậm rãi đi tới, trên người nhàn nhạt phóng thích uy thế, Phương Hành lại hoàn toàn không ưa, liếc mắt nói:

- Vừa rồi ta trốn ở trong Vạn La Viện hầm thịt vương bát đản, ngươi quản được sao?

Sắc mặt Sở Hoàng Thái Tử bình thản, không vì Phương Hành nói mà thay đổi, thản nhiên nói:

- Việc này có quan hệ tới uy tín của Sở Vương Đình chúng ta, thanh bạch của Hầu huynh và Tiêu sư muội, thậm chí liên quan đến yên ổn trong Đại Tuyết Sơn, cho nên ngươi tốt nhất trả lời vấn đề của ta!

Nghe hắn nói, mấy tiểu bối ở đây đều quay đầu nhìn hắn và Phương Hành.

Trong lòng Phương Hành thầm mắng:

- Lần trước vương bát đản màu vàng này ăn phải lỗ vốn, lần này học thông minh, mắng hắn cũng không tức giận, đi lên liền chụp mũ, nếu như ta không thành thành thật thật trả lời, chẳng khác nào làm hại thanh bạch của Tiêu Tuyết và Hầu Quỷ Môn, thậm chí ảnh hưởng tới Đại Tuyết Sơn yên ổn, nhưng nếu ta thành thành thật thật trả lời, hắn sẽ tìm ra sơ hở...

Cân nhắc thấu môn đạo trong đó, tự nhiên không để Sở Hoàng Thái Tử nắm mũi dẫn đi. Ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Hoàng Thái Tử, sắc mặt đỏ bừng, bỗng nhiên quát mắng:

- Ngươi lại hoài nghi ta? Tin ta liều mạng với ngươi hay không?

Sở Hoàng Thái Tử nao nao, ngừng chân tại nguyên chỗ, hắn nghĩ kỹ hơn mười loại phương thức trả lời của Phương Hành sau khi bị mình từng bước ép sát, lại tuyệt đối không nghĩ tới tiểu quỷ này sẽ trực tiếp chửi ầm lên, biến hóa bất thình lình làm cho hắn có chút trở tay không kịp, dừng bước, quát lạnh nói:

- Ta chẳng qua là muốn hỏi ngươi thử xem, nếu như trong lòng ngươi không có quỷ, cần gì phải kích động như vậy?

Phương Hành giận dữ nói:

- Ngươi cho rằng ta không biết ngươi nghĩ cái gì sao? Tiện nhân như ngươi, vừa vểnh đuôi là ta biết ngay ngươi muốn thả cái rắm gì, hôm nay ta thấy mấy vương bát đản của Sở Vương Đình các ngươi cắn đệ tử của Quỷ Thần Cốc, lại cắn sư tỷ xinh đẹp kia, kế tiếp khẳng định là sẽ cắn người Vạn La Viện, hừ hừ, cuối cùng người Huyền Âm Viện nhất định cũng tránh không thoát!

Nói xong cười lạnh một tiếng, nói:

- Sở Vương Đình bá đạo như vậy, không bằng chúng ta cùng một chỗ nghe lời ngươi là được!

Sở Hoàng Thái Tử nghe đến nơi này, sắc mặt đã tái nhợt, đáy mắt lóe lên sát khí.

Mà Tiêu Tuyết và Hầu Quỷ Môn nghe, thần sắc cũng khó coi, Tiêu Tuyết cười lạnh nói:

- Điện hạ, ngươi là muốn nói cho chúng ta biết, một Linh Động cảnh có thể lẻn vào trong đại trận do Hầu Quỷ Môn bố trí xuống ám toán hắn, đồng thời còn không bị ta phát giác sao? Hay là, đúng như vị tiểu sư đệ này nói, Sở Vương Đình các ngươi muốn bắt đệ tử bốn viện lập uy?

Bên này đối thoại, Hầu Quỷ Môn cũng đã nghe được, ánh mắt phức tạp nhìn qua.

Mà trong nội tâm Ứng Xảo Xảo cũng khẩn trương, chỉ dùng sức gật đầu, không biết nói cái gì mới tốt.

Mà Phương Hành thì giống như chọi gà, tích lũy một bụng nói xạo, chuẩn bị mắng Sở Hoàng Thái Tử máu cho xối đầu.

Dù sao lúc này có Tiêu Tuyết ở bên cạnh, Vạn La Lão Tổ cũng ở cách đó không xa, hắn không sợ Sở Hoàng Thái Tử hành hung.

Lại không nghĩ tới đến lúc này, Sở Hoàng Thái Tử lại không hề hùng hổ dọa người nhìn hắn, buông xuống mí mắt, thản nhiên nói:

- Có làm hay không, trong nội tâm ngươi ta đều rõ ràng, lẫn qua nhất thời, chưa hẳn sẽ không lộ ra chân ngựa!

- Hừ, có bản lĩnh lấy ra chứng cớ, miệng phun đầy phân, khinh ta không biết mắng người sao?

Phương Hành dương dương đắc ý mắng một câu, quay người đi trở về.

Loại phương pháp khóc lóc om sòm này hắn không dám dùng nhiều, rất dễ lòi đuôi không nói, còn ảnh hưởng hình tượng to lớn cao ngạo của Phương đại gia, nhưng hắn vừa xoay người, bước ra hai bước, Phương Hành bỗng nhiên cảm thấy cái gì, trong nội tâm có chút kinh hãi, nhưng giả vờ cái gì cũng không biết, điềm nhiên như không có việc gì đi tới, chỉ là tạm thời cải biến phương hướng...

Lúc này Phương Hành cách Sở Hoàng Thái Tử chỉ có ba trượng, còn Âm Thị áo đỏ thì hai tay giấu ở trong tay áo, khuôn mặt âm trầm, đứng cách một trượng hầu ở bên cạnh Sở Hoàng Thái Tử, cách Phương Hành chỉ có hai trượng, phương hướng Phương Hành đi lại cách Tiêu Tuyết càng ngày càng xa, cách Âm Thị áo đỏ càng ngày càng gần.

Hào khí vốn đã bình tĩnh lại, mọi người cũng từng người tách ra lực chú ý, chuyên tâm chữa thương hoặc suy nghĩ cục diện hôm nay, nhưng thời điểm Phương Hành đi qua trước người Âm Thị áo đỏ, Âm Thị áo đỏ kia thoạt nhìn một câu cũng không dám tùy tiện nói, trên người lại đột nhiên bộc phát ra sát khí khủng bố, hai tay khô gầy, tựa như U Minh Quỷ Ảnh đi tới trước mặt Phương Hành.

Đột biến nảy sinh, mọi người đều kinh hãi.

- Con mẹ nó, quả nhiên là muốn thăm dò ta...

Trong lòng Phương Hành cười lạnh lùng, trên mặt giả bộ như kinh hoàng, hú lên quái dị, đỉnh đầu có một hư ảnh Đại Bằng màu vàng biến ảo ra, lệ minh một tiếng, đâm vào song trảo của Âm Thị áo đỏ, trong chốc lát, hư ảnh Đại Bằng bị Âm Thị áo đỏ đánh ảm đạm vô quang, rút về trong cơ thể Phương Hành, Phương Hành cũng kêu một tiếng, bay đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.