Lược Thiên Ký

Chương 228: Q.1 - Chương 228: Phúc này họa này (1)




- Thường đi ở bờ sông, nào có đạo lý không ướt giày...

- Đi đêm nhiều ắt có ngày gặp ma...

- Ngày ngày đánh nhạn, sớm muộn gì cũng bị nó mổ mắt...

Trong đại điện màu đen trống rỗng, Phương Hành tay cầm cây chổi, vừa than tiếc vừa quét dọn mặt đất vốn không có vật gì, thanh âm của hắn cực kỳ chua xót, bất đắc dĩ, bi ai, cảm giác cả người lâm vào đáy vực của cuộc đời, khó có thể tự kềm chế, lúc này lòng hắn như tro tàn, quả thực còn hơn cả lão hòa thượng, tâm như mặt nước phẳng lặng, đã có ý xuất gia rồi.

Ai có thể nghĩ đến, mình sẽ ở Đại Tuyết Sơn, gặp phải tác giả của Vạn La Quỷ Diện Chú?

Sau khi biết được chân tướng khủng bố kia, Phương Hành cảm giác mình đã bị đóng ở trên trụ sỉ nhục của cường đạo!

Ai sẽ đeo mặt nạ do Chú Khí Sư chế tác đi lừa gạt Chú Khí Sư đó chứ?

Đây quả thực giống như mặc long bào đi lừa gạt Hoàng đế!

Lão nhân này cũng thế, Phương Hành thấy Vạn La Quỷ Diện cũ nát, còn tưởng người chế tác nó đã sớm chết không biết bao nhiêu năm, ai nghĩ đến lại vẫn còn sống, hơn nữa xuất hiện ở trong Đại Tuyết Sơn?

Nói thực ra, lúc này đây đối với Phương Hành mà nói, đả kích là rất lớn!

Bất quá Vạn La lão quái không có làm khó Phương Hành, ngược lại bởi vì phát hiện Phương Hành mà lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, theo hắn giải thích, đám lão quái bọn hắn sớm đã phát hiện Phương Hành là một “ hạt giống tốt “, thậm chí đã chuyên môn hỏi qua bộ dáng của Phương Hành, cũng chính vì vậy, Vạn La lão quái mới có thể vừa thấy Phương Hành, liền nhận ra sau mặt nạ đúng là tiểu ma đầu kia.

Về phần tại sao đám người kia muốn tìm mình, lúc ấy Phương Hành ủ rũ nên không có hỏi, chỉ nghe Vạn La lão quái nói vài câu. Hôm nay cơ hồ trong Sở Vực và bảy nước xung quanh, tất cả thiên kiêu hơi có danh tiếng đều bị bọn hắn đưa tới Đại Tuyết Sơn, hơn nữa bọn hắn còn có thể bảo tồn thời gian thí luyện kia rất lâu, phàm là người có thể thông qua thí luyện, đều có thể tiến vào Đại Tuyết Sơn.

Dùng Vạn La lão quái nói, đây là đại cơ duyên cho tất cả thiêu kiêu Sở Vực, người tiến vào trong Đại Tuyết Sơn, sẽ đạt được công pháp huyền pháp mà bình thường bọn hắn nằm mơ cũng không chiếm được, có linh đan diệu dược mà táng gia bại sản cũng cầu không được, cùng với một vị Kim Đan cảnh dù đầu thai mười lần cũng không đổi được dốc lòng dạy bảo, vô luận đối với ai mà nói, đây đều là một cơ duyên nghịch thiên.

Mà lúc ấy Phương Hành ở trong đại điện màu đen nhìn thấy bốn lão đầu, cộng thêm Hồ Cầm Lão Nhân, là năm vị Kim Đan cảnh của Sở Vực hôm nay, trong bọn họ, trẻ nhất cũng đã trên 600 tuổi. Đều đã từng là đại nhân vật danh chấn một thời, rất nhiều người, kể cả Vạn La lão quái hèn mọn bỉ ổi kia, cũng đã là cao nhân lánh đời mấy trăm năm không lộ diện.

Hết thảy sự tình của Băng Âm Cung, đều là bọn hắn ở sau lưng bố trí, mà sở dĩ thế gia của Sở Vực và bảy nước xung quanh sẽ tận sức đưa thiên kiêu nhà mình tới Đại Tuyết Sơn, ngoại trừ thanh danh của Hồ Cầm Lão Nhân, còn bởi vì những lão tổ kia từ từng con đường biết được tiếng gió. Biết có đại biến cố sắp phát sinh, lúc này mới đưa thiên kiêu tới.

- Đám vương bát đản này, đến cùng đang làm cái gì thế không biết? Chẳng lẽ rảnh rỗi đến không có chuyện gì làm, nên đưa rất nhiều chỗ tốt ra ngoài?

Tuỳ tiện quét vài chổi, Phương Hành ngồi ở trên bậc thang, ngẩng đầu xuất thần.

Khi hắn biết mình đã lấy được một phần cơ duyên, còn có cơ hội được Vạn La lão quái toàn lực tài bồi, cũng không có bị chỗ tốt từ trên trời giáng xuống nện chóng mặt, mà lập tức ý thức được, chuyện này không đúng, cực kỳ không đúng.

Đám lão quái này cũng không phải người cô đơn, tài nguyên không chỗ sử dụng.

Ngoại trừ Vạn La lão quái đã không có bất kỳ thân nhân nào ra, mấy vị Kim Đan cảnh khác đều có một đống lớn môn nhân. Nói thí dụ như Hồ Cầm Lão Nhân, bản thân hắn là Thái Thượng trưởng lão của Băng Âm Cung, Băng Âm Cung có ba bốn ngàn đệ tử, hắn đã có cơ hội tốt như vậy, vì cái gì không cho đệ tử của Băng Âm Cung?

Mà lão giả mặc áo bào màu vàng, sắc mặt uy nghiêm kia chính là Sở Thái Thượng, lão tổ của Sở Vương Đình, con cháu đến bây giờ còn khống chế một quốc gia của Sở Vực, có chỗ tốt như vậy, vì cái gì không lưu cho người của Sở Vương Đình?

Còn có lão đầu râu bạc trắng, thoạt nhìn tính tình hòa ái, thì chính là Thái Thượng trưởng lão của Đại Diễn Tông Trương Đạo Nhất, lại lặng lẽ không một tiếng động đi tới Đại Tuyết Sơn, trở thành một trong năm vị Kim Đan lão quái ban phát cơ duyên...

Người như vậy, tại sao lại đưa miễn phí ra nhiều đại cơ duyên cho người ngoài như thế?

Mà Vạn La lão quái kia, Phương Hành cũng lặng lẽ hỏi thăm Đại Bằng Tà Vương một chút, Đại Bằng Tà Vương từng nghe nói qua người này, khi còn trẻ xác thực là một đời quái tài, thanh danh vang dội đã từng lập ra Vạn La Tông, chỉ là về sau nghe nói bị một đám nữ nhân đánh đến tận cửa, chiêu bài bị hủy, lão nhân này cũng từ đó không còn tin tức, đồn đãi là đã chết rồi.

Đám người kia giống như đã biến mất khỏi Tu Hành Giới, lúc này lại xuất hiện cả đám, là muốn làm cái gì?

Phương Hành trăm mối vẫn không có cách giải!

Theo hắn, trên đời này căn bản không có cơm trưa miễn phí, dù là đám lão quái Kim Đan cảnh ra vẻ đạo mạo kia, cũng sẽ không có thiện tâm như vậy...

Huống chi Vạn La lão quái nhìn như thế nào cũng không giống người tốt!

- Tiểu quỷ, cân nhắc thế nào?

Ở nơi xa vang lên thanh âm của Vạn La lão quái, quanh quẩn ở trong cung điện.

Phương Hành thở dài, cầm cây chổi đi về nơi xa của cung điện.

Sau khi Vạn La lão quái nói với hắn đại cơ duyên ở Đại Tuyết Sơn, bởi vì trong nội tâm hắn hồ nghi, còn một mực không có đáp ứng, Vạn La lão quái nói ta sẽ không ép ngươi, cho ngươi một cơ hội suy nghĩ! Sau đó lại cho hắn một cây chổi, để hắn đi quét rác, nói chừng nào ngươi suy nghĩ kỹ càng, thì buông chổi đi tìm ta...

Đằng sau lại bồi thêm một câu, đương nhiên nếu ngươi cự tuyệt, vậy thì quét tiếp đi!

Phương Hành nghe mà mắt trợn trắng, nghĩ thầm cái này còn không phải bức bách sao?

Quăng cây chổi đi, Phương Hành đứng trước mặt Vạn La lão quái đang nằm ở trên ghế, rất chăm chú hỏi:

- Thật sẽ có vô số công pháp để cho chúng ta tùy ý đọc, vô số tài nguyên mặc chúng ta sử dụng?

Vạn La lão quái vuốt một cái ngọc bội trong tay, cười hắc hắc nói:

- Đó là đương nhiên, chẳng lẽ bản Chân Nhân lại lừa tiểu hài tử như ngươi?

Phương Hành hồ nghi gãi lỗ tai, bỗng nhiên nói:

- Có phải các tiền bối có chuyện gì muốn chúng ta đi làm hay không?

Hắn thật không muốn đấu trí với loại lão hồ ly sống bảy tám trăm năm kia, quyết định hỏi trực tiếp cho nó lành.

Vạn La lão quái nao nao, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Phương Hành.

Phương Hành can đảm đón ánh mắt của hắn, bộ dáng không được đáp án thề không bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.