Lược Thiên Ký

Chương 319: Q.1 - Chương 319: Quỳ thì quỳ! (2)




- Nàng và tiểu tử kia là một nhóm...

Ánh mắt của Kim Quang Lão Tổ lạnh lẽo, mắt lộ ra hàn quang nhìn sang.

Phương Hành cũng nghe được Kim Phù kêu to, trong nội tâm lộp bộp một tiếng, vội vàng đứng lên, nhìn về phía Hắc Phong đạo nhân cách cầu đá chỉ có mấy trượng nói:

- Mau đưa nha đầu kia vào...

Lúc này Sở Từ đã đơn giản cải trang cách ăn mặc, bỏ trang sức, là không muốn bị Kim Phù nhận ra, tránh rắc rối bất ngờ, lại không nghĩ cẩn thận như thế, lại vẫn bị Kim Phù khám phá, bất quá lúc này vẫn có cơ hội, Hắc Phong lão tổ cách cầu đá rất gần, chỉ cần hắn nhẹ nhàng đẩy, dùng tu vi của hắn rất dễ dàng đưa Sở Từ đến cầu đá...

Nhưng lúc này, Kim Quang Lão Tổ lạnh giọng hét lớn:

- Lão đạo kia, ngươi muốn cùng lão phu là địch sao?

Bàn tay của Hắc Phong đạo nhân đã khoác lên vai Sở Từ, trong nội tâm run lên, không có lập tức phát lực, đồng thời tâm niệm xoay chuyển, vừa rồi ở trong núi rừng hù dọa đối phương, không thò đầu ra mặt, đối phương không làm khó dễ ta được, nhưng bây giờ đưa tiểu cô nương này vào, sẽ đắc tội Kim Quang lão quái, cũng không biết hai người Xích Mi có giúp ta ngăn địch hay không...

Lại đảo mắt nhìn xem, đệ tử Thái Huyền Môn của mình không sai biệt lắm đã tiến vào Huyền Vực, mục đích đã đạt tới, chuyện còn lại là sự tình của Kim Quang lão quái và tiểu tử kia, mình chen vào làm gì?

Tâm tư chuyển mấy vòng, vậy mà không có đưa Sở Từ qua.

Mà lúc này Sở Từ cũng ý thức được nguy hiểm, trong nội tâm giật mình, cất bước chạy tới cầu đá.

- Ha ha...

Kim Quang lão quái cảm thấy cực kỳ vui mừng, bàn tay tìm tòi, một đạo lực lượng vô hình dò xét tới, bắt Sở Từ đến trong tay.

- Kim Quang lão hỗn đản, ngươi dám thương nha đầu kia một sợi lông, ta sẽ giết đệ tử của ngươi...

Phương Hành giận tím mặt, trên Vạn Linh Kỳ khói đen cuồn cuộn, bao phủ tất cả mọi người đã tiến vào cầu đá, ngay cả đệ tử của Thái Huyền Môn cùng với Xích Mi, Lam Y nhất mạch cũng không có buông tha, làm ba lão quái kia sắc mặt đại biến.

- Ha ha, muốn giết ngươi cứ giết, đệ tử của lão phu có bốn mươi ba người, ngươi giết những người bên trong, bên ngoài còn có mười hai, nhưng nha đầu kia lại chỉ có một, không bằng chúng ta cùng nhìn xem, ai giết càng thống khoái?

Kim Quang Lão Tổ bắt được Sở Từ, thấy dáng vẻ lo lắng của Phương Hành, liền biết nha đầu kia quan hệ rất thân cận, cười ha hả.

Sở Từ bị Kim Quang Lão Tổ bắt giữ, không giãy giụa được, ánh mắt sợ hãi, khủng hoảng nhìn về phía Phương Hành.

- Ách...

Phương Hành ngẩn ngơ, đột nhiên thay đổi khuôn mặt tươi cười nói:

- Tội gì khổ như thế chứ, đều là nhân mạng, giết tới giết lui không có ý nghĩa! Kim Quang tiền bối, đừng trách vãn bối không có nói cho ngươi, nha đầu trong tay ngươi là tiểu công chúa của Sở Vương Đình, nàng có một lão tổ, tên là Sở Thái Thượng, kia cũng là hung nhân, nếu ngươi tổn thương nha đầu kia, lão hỗn đản kia tìm ngươi phiền phức sẽ rất nghiêm trọng!

Kim Quang Lão Tổ cười nói:

- Nếu ngươi muốn biên, thì biên cho giống một chút, tùy tiện lấy ra một nha đầu, liền nói là tiểu công chúa của Sở Vương Đình, như vậy cũng được sao?

Phương Hành khẩn trương nói:

- Nàng thật là tiểu công chúa của Sở Vương Đình...

Kim Quang Lão Tổ quát:

- Lão phu không tốn hơi thừa lời với ngươi, ta đếm ba tiếng, ngươi quỳ xuống cho ta, nếu không...

Sắc mặt Phương Hành đại biến.

- Một …

Kim Quang Lão Tổ mở miệng, sắc mặt lạnh lùng.

Bá...

Phương Hành trực tiếp quỳ xuống nói:

- Lãng phí thời gian làm gì chứ, không phải là quỳ sao, ngươi nói một tiếng chẳng phải xong!

Kim Quang Lão Tổ giật mình, hắn vốn muốn thông qua cái quỳ này, thăm dò thử xem nha đầu kia phải chăng thật trọng yếu như thế, cũng tiện kế hoạch bước tiếp theo, lại không nghĩ tới chỉ đếm một tiếng, tiểu tử kia đã dứt khoát quỳ xuống, xem bộ dáng không coi quỳ là chuyện quan trọng, cũng làm cho hắn có chút sờ không rõ kế hoạch phía sau nên thi triển như thế nào...

Mà Sở Từ thì hai mắt đẫm lệ, nàng đã từng thấy qua hoàng huynh của mình cùng một người đại chiến, đại chiến đến cuối cùng, cũng muốn đối phương quỳ xuống, nhận hắn làm chủ, kết quả đối phương dù chết cũng không chịu quỳ, bị hoàng huynh một chưởng đánh chết, có thể thấy được đối với tu sĩ mà nói, cái quỳ này là trọng yếu bực nào, thế nhưng Phương Tiểu Cửu vì mình, vậy mà không tiếc quỳ, phần quý trọng này...

Bất quá vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ ra, Phương Hành vẫn luôn không để ý mặt mũi như thế, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề, đừng nói quỳ, dập đầu cũng được, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, sau khi làm thịt đối thủ, mình vẫn là đại gia!

Thời gian cấp bách, thời gian trận mạch khép kín rất nhanh liền tới, Kim Quang Lão Tổ cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn nha đầu kia sống, đơn giản, ngươi đã giết nô tài của Kim gia ta, vậy lão phu muốn ngươi tự nguyện đeo lên Tỏa Thần Hoàn, lập lời thề, lần này ở trong Huyền Vực, làm nô cho Kim gia ta, thay lão phu tranh đoạt cơ duyên, đợi cho sự tình Huyền Vực kết thúc, trả lại ngươi tự do, như thế nào?

- Tỏa Thần Hoàn?

Phương Hành khẽ giật mình, sau đó chém đinh chặt sắt nói:

- Tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.