Một một giấc mộng, là một nhân sinh.
Có ngắn như hạ trùng, có lại mấy chục năm phấn đấu, có rực rỡ mạnh mẽ chấm dứt, có cơ khổ mà vong...
Một thanh âm như có như không, giống như thần chung mộ cổ quanh quẩn ở trong đầu Phương Hành: Đạo ở chân thật, đạo không hư nịnh...
- Ân, tại sao có thể có nhiều Tà Linh đến như vậy, chẳng lẽ đại trận ngăn cách Thiên Địa xảy ra vấn đề?
Dưới núi Ngộ Đạo Viện, lão bộc trấn thủ nơi đây đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn không trung.
Chung quanh Đại Tuyết Sơn, tàn linh không biết từ chỗ nào kéo đến, phảng phất như huỳnh quang hiển hiện, chừng hàng trăm hàng ngàn, giống như mưa sao băng vây quanh Đại Tuyết Sơn, ở trong Đại Tuyết Sơn, hàn khí của Thái Âm Huyền Ngọc lại không thể xua tan chúng, càng có một ít lợi hại, trực tiếp vọt về phía pháp trận ở xung quanh Đại Tuyết Sơn, dù tan thành mây khói cũng không tiếc.
- Nghiệt súc, dám đến Đại Tuyết Sơn quấy nhiễu đệ tử của chúng ta bế quan, muốn hồn phi phách tán sao? Lui cho ta!
Lão bộc quát chói tai, bay lên trên hư không, tay niết pháp trận, một cây sáo trúc tử sắc dạt dào xuất hiện ở trước người hắn, lão bộc cầm lấy, tiếng sáo lập tức vang lên, trong tiếng sáo lại ẩn chứa một loại lực lượng khủng bố, Tà Linh bị tiếng sáo chấn nhiếp, như băng tuyết gặp nước sôi, kêu gào thê thảm, nhao nhao tiêu tán, còn sót lại thì phi độn ra xa...
- Hừ, chỉ là Tà Linh, cũng dám đến Đại Tuyết Sơn quấy nhiễu, tự tìm đường chết!
Lão bộc xua tán Tà Linh, hừ lạnh một tiếng, đi tới kiểm tra pháp trận, thấy pháp trận không việc gì, không khỏi kinh ngạc.
- Pháp trận không tổn hại, vì sao đưa tới nhiều Tà Linh như vậy?
Suy tư một hồi, lão bộc nghĩ mãi mà không rõ, lại lần nữa ngồi trở lại góc núi, trấn thủ Ngộ Đạo Viện.
Mặc dù sự tình quỷ dị, lại không nghiêm trọng lắm, loại địa phương như Ngộ Đạo Viện này, vốn dễ dàng khiến Tà Linh rình mò, dù pháp trận không tổn hại, cũng khó ngăn Tà Linh ở trong tối tăm cảm ứng đến, giống như đạo kiếp, rất khó tránh né, bởi vậy hắn không có hoài nghi gì, dù sao lúc này trong Ngộ Đạo Viện có đến hai người đang Trúc Cơ, có lẽ là đạo kiếp của bọn hắn ảnh hưởng cũng nói không chừng.
- Đạo ở chân thật, đạo không hư nịnh...
Lúc này Phương Hành tỉnh dậy, nỉ non tự nói, chỉ cảm thấy nhức đầu, giống như say rượu.
Đây là một loại cảm giác đã lâu chưa gặp, sau khi đạp vào con đường tu hành, thể phách của hắn càng cường tráng, đã vô duyên với loại cảm giác này.
Trong đầu còn có thanh âm giống như chuông lớn ông ông quanh quẩn, thật lâu không dứt.
- Móa nó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Phương Hành xoa đầu, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác sự tình có chút không đúng, bình tĩnh ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận xem xét thân thể của mình, chuyện vừa rồi quá quỷ dị, một giấc thiếp đi, vô số quái mộng kỳ dị, cảm giác tuyệt vọng, thân thể khốn cùng vô lực, đau đầu muốn nứt… để cho hắn hoài nghi mình cưỡng ép tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Kinh xảy ra vấn đề.
- Ân? Không đúng... Không đúng...
Sau khi dò xét, Phương Hành phát hiện thân thể của mình vấn đề không lớn, chỉ là linh lực tiêu hao quá lớn, phảng phất như trải qua một phen đại chiến, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, bổ sung linh lực liền không có vấn đề, nhưng thần trí của hắn lại có chút không đúng...
Trong lúc vô hình, thần thức lại cường đại hơn rất nhiều, phảng phất như cất cao thêm một đoạn!
- Ta xây Đạo Cơ tầng hai, thần thức đề cao là khẳng định, nhưng tựa hồ không nên tăng lên nhiều như vậy...
Phương Hành chắt luỡi, thần thức lan tràn ra, trong chốc lát phát hiện, trước kia chỉ có thể nhìn phương viên mười trượng, hôm nay bất ngờ tăng lên tới hơn hai mươi trượng, xa hơn dự liệu ba bốn trượng!
Sắc mặt hắn trang nghiêm, lại kiểm tra thân thể của mình biến hóa, phát hiện xác thực không có tai hoạ ngầm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, âm thầm rơi vào trầm tư:
- Hẳn là sau khi ta ngủ, trong lúc vô ý lại xúc động Thái Thượng Cảm Ứng Thiên? Trong quái mộng vô tận kia, để cho ta phân không rõ thật giả, trải qua sinh tử muôn màu, trong tuyệt vọng, vậy mà ân cần săn sóc thần thức...
- Ta sát, cái phá kinh này, căn bản là kiếm đi nhập đề, dùng quái pháp luyện thần thức a...
Phương Hành đoán được đại thể nguyên nhân, trong nội tâm chấn kinh, thật lâu không thể bình tĩnh.