- Hồ Cầm đạo hữu, trong sơn cốc chỉ có hai người các nàng, Long Huyết Thánh Đan không có khả năng hư không tiêu thất, các nàng tổng cộng chỉ tìm được năm viên, vậy thì còn có năm viên chẳng biết đi đâu, coi như ngươi có ý định thu tiểu cô nương này làm đệ tử thứ tư, lão phu hỏi thăm nàng chuyện gì đã xảy ra, xem có thể tìm được đầu mối gì hay không còn không được sao?
Sở Thái Thượng cũng nhẫn nhịn một bụng hỏa khí, lạnh giọng hỏi.
Hồ Cầm Lão Nhân lạnh nhạt nói:
- Đây lại là sự tình khác rồi!
- Ân? Lời ấy có ý gì?
Hồ Cầm Lão Nhân nhìn Ứng Xảo Xảo, mỉm cười nói:
- Con lấy được Long Huyết Thánh Đan nhiều hơn một hạt, liền thắng trận thí luyện này, kể từ hôm nay, con là đệ tử thứ tư của lão phu, kế thừa Long Huyền Tranh của ta, con có bằng lòng không?
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều sợ hãi, nghẹn họng nhìn Hồ Cầm Lão Nhân.
Nhất là đám người Sở Thái Thượng vốn đã nắm chắc phần thắng, thì bị biến hóa bất thình lình làm kinh hãi, một câu cũng nói không nên lời.
Mà Ứng Xảo Xảo thì ngẩn ngơ, sau đó dùng sức gật đầu:
- Con nguyện ý!
Nói xong quỳ xuống, khấu đầu ba cái.
Hồ Cầm Lão Nhân nhẹ gật đầu nói:
- Sau khi dập đầu, lão phu cùng con kết xuống nhân quả, từ hôm nay trở đi, con tu hành, ta đến chỉ điểm, con đường của con, ta đến chỉ dẫn, an nguy của con, ta đến bảo hộ...
Nói xong nhìn thoáng qua đám người Sở Thái Thượng, lại nói:
- Nếu có cùng thế hệ lấn con, lão phu cho con Huyền khí, truyền thụ con pháp môn, để cho người khác không lấn được con, nếu có trưởng bối lấn con, lão phu bất luận đối phương là ai, tu vi cao như thế nào, cam lòng thân này tan thành mây khói, cũng đánh đến tận cửa, giúp con đòi lại công đạo...
Đang khi nói chuyện, bàn tay già nua khô gầy đè ở trên trán Ứng Xảo Xảo, khí cơ vô hình phóng thích, bay thẳng trời cao.
Trên bầu trời Đại Tuyết Sơn, quanh năm u ám, gió tuyết bay lả tả, nhưng lúc này, âm vân trên bầu trời lại tản ra, một tia ánh mặt trời chiếu xuống, bao phủ Ứng Xảo Xảo và hắn.
Giờ khắc này, giống như Thiên Địa chứng kiến, thầy trò đã định.
Ứng Xảo Xảo quỳ trên mặt đất, đã rơi lệ đầy mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy nước mắt.
Mà Sở Thái Thượng nhìn một màn này, thì sắc mặt âm trầm tới cực điểm, hắn tự nhiên biết Hồ Cầm Lão Nhân là làm cho mình xem, cho thấy thái độ của hắn, lúc này đây, Sở Vương Đình bọn hắn hao tốn cái giá lớn, muốn Sở Từ công chúa đoạt được tư cách kế thừa Long Huyền Tranh, thủ đoạn âm hiểm cũng dùng không biết bao nhiêu, cuối cùng làm cho Hồ Cầm Lão Nhân nới tay, mới có lần thí luyện này.
Có thể nói, lần thí luyện này chỉ là đi ngang qua sân khấu, Sở Từ đã thắng định rồi.
Chỉ là ai cũng không biết, cuối cùng vậy mà xảy ra ngoài ý muốn như vậy, “con vịt” đến tay vậy mà bay mất!
Hồ Cầm Lão Nhân thì trực tiếp mượn cơ hội này chấm dứt, cùng Ứng Xảo Xảo xác định quan hệ thầy trò.
Đến lúc này, mình đã không thể xoay chuyển được gì nữa, nếu gây bất lợi với đệ tử của Hồ Cầm Lão Nhân, thực chọc Sở Vực đệ nhất nhân nổi giận, Vương Đình lão tổ như mình, cũng không nhất định tiếp được.
- Là ai nhúng tay thí luyện, tra, nhất định phải điều tra hắn ra!
Sở Thái Thượng quát, phóng thích Kim Đan chi uy, cuốn bay gió tuyết đầy đất, giống như thiên địa điên đảo.
Lúc này tâm tình của hắn cũng rất phức tạp, cảm giác việc này rất kỳ quặc, Lạc Tuyết Cốc có đại trận thủ hộ, người bên ngoài há có thể tùy ý ra vào? Hơn nữa trận thí luyện này cũng không tiết lộ cho người bên ngoài biết, là ai biết được tin tức, đúng lúc lẻn vào Lạc Tuyết Cốc, đánh cắp Long Huyết Thánh Đan? Trong lòng hắn ẩn ẩn hoài nghi Hồ Cầm Lão Nhân.
Hồ Cầm Lão Nhân một mực không thích việc Sở Vương Đình vì đạt được Long Huyền Tranh mà làm ra vô số thiết kế và an bài, chỉ là vì đại thế, mới không thể không cho Sở Vương Đình một cơ hội, Sở Thái Thượng hoài nghi, Hồ Cầm Lão Nhân âm thầm an bài người lẻn vào Lạc Tuyết Cốc, quấy đục thí luyện, sau đó hắn thuận theo tự nhiên cự tuyệt Sở Vương Đình, thu Ứng Xảo Xảo làm đệ tử thứ tư.
Bởi như vậy, Sở Vương Đình ở ngoài miệng cũng nói không nên lời, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Nhưng trong nội tâm Sở Thái Thượng lại tức giận, không muốn tiếp nhận cục diện này, nếu thật là Hồ Cầm Lão Nhân an bài người quấy phá, như vậy mình phải bắt được người kia, vãn hồi mặt mũi của Sở Vương Đình!
Lúc này, Sở Hoàng Thái Tử lạnh lùng mở miệng:
- Lão tổ, trên thân người kia có năm viên Long Huyết Thánh Đan, giấu không được!
Sở Thái Thượng nhẹ gật đầu nói:
- Lấy Long Văn Liên Đài ra!
Sở Hoàng Thái Tử nhẹ gật đầu, lấy Long Văn Liên Đài ra, đặt ở trước người Sở Thái Thượng, sau đó Sở Thái Thượng khoát tay, Sở Từ tiến lên, đưa hai viên Long Huyết Thánh Đan cho hắn, Sở Thái Thượng chỉ lấy một viên, bóp nát, sau đó ném vào Long Văn Liên Đài, trầm tư nửa ngày, mới quát khẽ một tiếng.
- Long Huyết Huyền Hoàng, bố vũ hành vân, phúc trạch muôn dân trăm họ, quân lâm thiên hạ...
Sở Thái Thượng miệng lẩm bẩm, ẩn ẩn có thanh âm nặng nề lại chấn động vang lên, lúc đầu còn nghe được hắn nói cái gì, nhưng về sau, thanh âm lại càng lúc càng mơ hồ, đã khó có thể phân biệt, chỉ cảm thấy từng đạo lực lượng kỳ dị từ trong Long Văn Liên Đài bay lên, khổng lồ, quỷ dị, không thể chống cự, thời gian dần trôi qua, loại lực lượng này khuếch tán cả Đại Tuyết Sơn...
Cũng đúng lúc này, ba viên Long Huyết Thánh Đan ở trong túi trữ vật của Ứng Xảo Xảo run rẩy lên, ba đạo tinh khí mắt thường có thể thấy được bay thẳng trời cao, giống như ba cột khói báo động, trong vòng trăm dặm, rõ ràng có thể phân biệt.