Lược Thiên Ký

Chương 314: Q.1 - Chương 314: Thiên phú thần thông lại hiện ra (1)




Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã dần dần tiếp cận tảng sáng. Mắt thấy đám mây phía đông đã khảm nạm viền vàng, hình như sau một khắc sẽ có đạo ánh sáng thứ nhất xuất hiện, các đệ tử của Kim Quang nhất mạch đều nhao nhao nhảy lên, ngưng thần tĩnh khí, nhìn qua cầu đá, chờ đợi tiến vào Huyền Vực, đoạt cơ duyên, duy chỉ có Kim Phù, hình như có chút lo lắng, không ngừng nhìn xa xa.

- Bất quá là chém giết một Trúc Cơ sơ kỳ, sao Hồng thúc còn chưa trở lại?

Kim Phù cảm thấy hơi nghi hoặc, tâm thần có chút không tập trung.

Nguyên Sinh Liên thấy thế, liền lặng lẽ kéo tay của nàng, làm cho nàng an tâm hơn không ít.

Sắc trời dần dần sáng, luồng tử khí thứ nhất sắp rơi xuống đại địa, Kim Quang Lão Tổ dĩ nhiên cảm thấy tia tia linh khí bắt đầu sinh động, trận pháp bao phủ ở trên cầu đá cũng bắt đầu buông lỏng, trận mạch sắp mở ra...

- Lão tổ... Lão tổ cứu mạng...

Ngay lúc này, trong núi rừng xa xa, một thanh âm thê lương truyền ra, cực kỳ hoảng sợ.

Kim Phù nghe được thanh âm này, lập tức kinh hãi, nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Ngay cả Kim Quang Lão Tổ cũng nao nao, kinh ngạc nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Chỉ thấy trong núi, đột nhiên có một lão giả áo xám lảo đảo lao ra, trên người hắn rách tung toé, huyết nhục mơ hồ, giống như bị thương không nhẹ.

- Lão hỗn đản, đã đến trong tay ta, ngươi còn muốn chạy trốn?

Ở sau lưng lão giả áo xám không xa, một thanh âm hung hăng quát chói tai, quăng xiềng xích qua cuốn lấy, lại giật lão bộc kia trở về. Sau đó dẫn theo lão bộc này chậm rãi từ trong núi rừng đi ra, dáng người thon gầy, tóc tán loạn, sát khí dây dưa, khiến cho hắn giống như Ma Thần, uy phong lẫm lẫm, mặt mũi tràn đầy bướng bỉnh.

- Hồng thúc?

Kim Phù xa xa thấy được một màn này cũng sợ hãi, đứng bật lên, sắc mặt tái nhợt.

Đây là có chuyện gì?

Rõ ràng chỉ là bảo Hồng thúc đi giết một Trúc Cơ sơ kỳ, vì sao ngược lại là Hồng thúc rơi vào bộ dáng như vậy trở lại?

Bổn sự của tiểu tử kia lớn như vậy, có thể bức Hồng thúc đến tình trạng này?

Trong lúc nhất thời, rất nhiều nghi vấn không kịp hiểu, Kim Phù vô ý thức lướt đến, miệng hét lớn:

- Tiểu tử, buông Hồng thúc ra!

- Buông hắn ra?

Phương Hành cười lạnh, cả người là huyết, tăng thêm vài phần đáng sợ:

- Xú nữ nhân, ngươi phái lão đầu này tới lấy mạng ta, thì phải làm tốt chuẩn bị bị người lấy mạng. Hiện tại hắn lọt vào trong tay ta, ngươi còn muốn ta buông hắn ra? Ta rõ ràng nói cho ngươi, hôm nay đừng nói hắn, coi như là ngươi cùng nón xanh miệng tiện kia, cũng phải tế đại kỳ của ta, chuẩn bị nạp mạng đi!

- Ngươi, ngươi muốn chết...

Kim Phù giận dữ, rút ra trường kiếm, chỉ về phía Phương Hành vọt tới.

- A? Vậy ngươi tới giết ta đi...

Phương Hành cười lạnh, đáy mắt có chút chờ mong, nếu như tiện nữ nhân này thực xông lại ra tay, vậy thì quá tốt.

Trong tay chỉ có một lão bộc làm thẻ đánh bạc, nắm chắc chưa đủ lớn, có nữ nhân này thì tốt hơn rồi.

Nhưng Kim Phù rút kiếm ra, còn chưa vọt tới, liền nghe một tiếng quát lạnh:

- Phù nhi dừng tay!

Thanh âm này cũng không cao, nhưng cuồn cuộn mà đến, lại mờ mờ ảo ảo mang theo uy thế ngập trời, đúng là Kim Quang Lão Tổ mở miệng.

- Sinh Liên, kẻ này là ai?

Kim Quang Lão Tổ nhàn nhạt liếc nhìn Phương Hành, hỏi thăm Nguyên Sinh Liên.

- Lão tổ, người này là một trong mấy người Phù muội muốn giết, lại không nghĩ tới Hồng thúc lại rơi vào trong tay hắn...

Nguyên Sinh Liên còn muốn nói, nhưng Kim Quang Lão Tổ đã khoát tay áo, ý bảo mình đã biết, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Hành, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, người Kim Quang nhất mạch ta muốn giết, thật đúng là không có mấy cái sống sót, ngươi đã sống, lăn rất xa thì cũng thôi, ngược lại không nghĩ tới lá gan của ngươi không nhỏ, còn dám bắt giữ nô tài của Kim gia ta đến nơi đây, là muốn thị uy với lão tổ ta sao?

- Ha ha, thị uy thì không dám, bất quá ta có thù báo thù, tuyệt đối không giảm giá, hai hậu bối của ngươi miệng quá tiện, trêu chọc ta, ta tới lấy cái công đạo mà thôi...

Phương Hành cầm lão giả áo bào xám, chậm rãi tiến lên, dừng lại ở bên ngoài 300 trượng, không gần thêm nữa.

- Ha ha ha ha...

Kim Quang Lão Tổ cười to:

- Lão phu tung hoành cả đời, tìm ta đòi công đạo không ít, nhưng sống sót lại không nhiều, tiểu tử ngươi là đệ tử của ai, lại dám đến tìm ta đòi công đạo, lá gan thật đúng là không nhỏ!

- Hắc hắc, nô tài của ngươi dám cướp giết ta, lá gan cũng không nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.