Ứng Xảo Xảo cắn môi nói:
- Vì cái gì ngươi xác định như vậy?
Sở Từ công chúa khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Bởi vì ta có một hoàng huynh tốt...
Sau khi nói xong, thân hình phiêu diêu như Tiên Tử, lao về phía một sườn dốc.
Ứng Xảo Xảo giật mình tại nguyên chỗ, trong đầu hiện lên hình ảnh nam tử ở ngoài sơn cốc kia, lúc đó nàng kiên quyết muốn tiếp hết ba chưởng, ngoại trừ không muốn buông tha, một ý nghĩ khác là vì nàng tin tưởng mình đã đi tới một bước kia, Sở Hoàng Thái Tử không có khả năng thật sự đánh chết mình, bởi vậy liều mạng trọng thương cũng muốn tiếp...
Chỉ là về sau gặp được Hồ Cầm Lão Nhân, nàng mới biết lúc đó tình cảnh của mình nguy hiểm như thế nào!
Ngay cả Hồ Cầm Lão Nhân cũng nói mình nên cẩn thận người Sở Vương Đình.
Giết chết mình, có lẽ hắn sẽ không làm, nhưng phế mình, hắn không có một chút do dự.
...
...
Đúng vậy, đối mặt truyền nhân hoàng gia Đạo Cơ màu vàng, tiền đồ vô lượng, mình lấy cái gì liều đây?
Theo lý thuyết, mình ở Bột Hải quốc coi như là một tiểu công chúa, chỉ là so sánh với công chúa chân chánh kia, mình lại được coi là cái gì? Ngay cả tu vi của cha mình, chỉ sợ cũng kém một vị Đại tướng quân của Vương Đình người ta?
- Người ta có một vị hoàng huynh tốt, mình lại có cái gì đây?
Ứng Xảo Xảo cười có chút mỏi mệt, nhẹ nhàng cúi đầu.
Trong đầu, không hiểu thấu nhớ tới một khuôn mặt cười xấu xa...
- Tiểu Cửu ca ca?
Là hắn mạo hiểm tính mạng đánh lén Sở Hoàng Thái Tử, mới để mình thông qua thí luyện, như vậy hiện tại thì sao?
Ứng Xảo Xảo lắc đầu, ném ý nghĩ không thực tế kia đi.
Mặc dù Tiểu Cửu ca ca thoạt nhìn xấu xa, không gì làm không được, nhưng lúc này cũng không giúp được mình!
Thậm chí hắn còn không biết, mình đang bị khi dễ...
Ứng Xảo Xảo nghĩ như vậy, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong, có loại nghĩ bổ nhào vào trong ngực Tiểu Cửu ca ca khóc một trận.
Từ khi tiểu quỷ đáng giận kia ở ngay trước mặt mình chém giết Chiêu Dương ca ca, Ứng Xảo Xảo đã thật lâu không có qua cảm giác an tâm, ác mộng liên tục, ngay cả một giấc ngủ an ổn cũng không có, dù ở trước mặt Sở Vực đệ nhất nhân Hồ Cầm Lão Nhân, nàng cũng khó có cảm giác an tâm, trong nội tâm luôn có một loại khủng hoảng không hiểu, thời điểm một người một chỗ, chỉ cảm giác nội tâm phát lạnh.
Duy chỉ có ở bên người Tiểu Cửu, nàng mới có cảm giác an tâm, duy nhất một lần ngủ an ổn, là ở thời điểm Tiểu Cửu cõng nàng vào Đại Tuyết Sơn, bả vai thon gầy hữu lực kia, làm cho nàng cảm giác vô cùng an tâm, ở khi đó, tuy bởi vì nàng bị thương nặng ngất đi, lại ngủ cực kỳ ngon, không có ác mộng, tựa hồ rời xa hết thảy nguy hiểm...
- Được rồi, về Bột Hải quốc thôi, chỉ là trước khi đi, ta nhất định phải gặp Tiểu Cửu ca ca một lần!
Ứng Xảo Xảo cầm viên Long Huyết Thánh Đan kia lên, trong lòng nghĩ, bị người thương hại thì thương hại, dù sao mình cũng không phải người có tiền đồ gì, chỉ là Tiểu Cửu ca ca tiến vào Vạn La Viện, tiền đồ vô lượng, nhất định rất cần tài nguyên, mang cho hắn viên Long Huyết Thánh Đan này a, sau khi về Bột Hải quốc, cũng muốn nói động phụ thân, để Bách Thú Tông lấy ra tài nguyên cung cấp cho hắn!
Nghĩ như vậy, Ứng Xảo Xảo đi tới trước, cầm lên viên Long Huyết Thánh Đan kia.
Nghĩ tới bộ dáng của Tiểu Cửu, trên mặt nàng nhịn không được lộ ra vẻ mĩm cười, nhẹ nhàng kêu:
- Tiểu Cửu ca ca...
- Gọi ta làm gì vậy?
Ứng Xảo Xảo chỉ vô ý thức kêu gọi, lại không nghĩ tới có người trả lời, sau đó chứng kiến ở dưới sườn dốc, một thiếu niên dáng người thon gầy nhảy ra, trên vai còn khiêng một người, nhìn kỹ, không phải Sở Từ công chúa sao? Chỉ là lúc này vị tiểu công chúa kia đã mất đi ý thức, tựa hồ bất tỉnh.
Trên ót nàng sưng như trứng ngỗng, chứng minh nàng là bị người đánh một gậy bất tỉnh.
- Tiểu Cửu ca ca?
Ứng Xảo Xảo sợ ngây người, dụi dụi mắt, còn cho là mình bị ảo giác.
- Gọi ta làm gì vậy?
Người kia không kiên nhẫn mắng:
- Còn không mau tới hỗ trợ?