- Ngược lại là ngươi, có phải đau lòng hay không?
Nguyên Sinh Liên nhất thời không nói gì, thầm thở dài một tiếng, không mở miệng nữa.
Kim Quang lão quái thấy được một màn này, cũng khẽ nhíu mày.
Hắn vốn còn nghĩ, nếu Phương Hành thật có thể ở trong Huyền Vực lập đại công cho Kim gia, như vậy thu hắn làm đồ đệ, để hắn cả đời hiệu lực cho mình cũng tốt, chỉ là thấy một màn trước mắt, trong lòng của hắn lại hít một hơi, giết nha đầu kia, Kim gia và tiểu tử kia đã không chết không ngớt, xem ra đợi sự tình Huyền Vực kết thúc, chỉ có thể một chưởng đánh chết tiểu tử này...
- Nha đầu, ngươi không sao chứ? Ngươi sẽ không chết chứ?
Thanh âm của Phương Hành phát run, nhìn khuôn mặt Sở Từ tái nhợt, vậy mà chân tay có chút luống cuống.
Môi miệng Sở Từ đỏ thẫm, ánh mắt đã tan rã, nhẹ nhàng giơ tay lên, vô lực khoác lên tay Phương Hành, thanh âm hết sức yếu ớt, Phương Hành tiến đến bên miệng nàng, mới nghe được nàng nói gì:
- Tiểu Cửu, ngươi vẫn mang ta vào được...
- Không? Bổn sự của ta rất lớn, ta còn muốn mang ngươi đi giết ca ca của ngươi, ngươi đừng chết...
Phương Hành run rẩy, trái tim như bị người đâm một dao.
- Đừng giết ca ca ta, ngươi... ngươi cũng không phải đối thủ của hắn...
Thanh âm của Sở Từ yếu ớt, lại nói:
- Còn nữa... sau này ngươi đừng quỳ cầu người khác, ta nhìn lòng rất khó chịu...
Một cảm giác phẫn nộ khó tả từ trong đáy lòng Phương Hành dâng lên, con mắt hóa thành màu đỏ như máu, vốn hắn tiện tay bắt cóc công chúa này, cũng không coi là chuyện quan trọng, bất quá ở chung vài ngày, thấy cũng không ghét nha đầu kia, tự nhiên sinh ra chút cảm tình, nhưng tới lúc này, nghe nàng nói, trái tim không khỏi hung hăng co lại...
- Con mẹ nó, ngươi tưởng ta thích quỳ sao, còn không phải vì ngươi, ngươi đừng chết, ngươi nợ ta còn chưa trả đâu...
Phương Hành khẩn trương, vừa tức vừa vội, tuỳ tiện lấy ra mấy hạt đan dược chữa thương, nhét vào trong miệng của nàng, nhưng trơ mắt nhìn sắc mặt Sở Từ càng tái nhợt, khí tức cũng càng ngày càng yếu.
- Tiểu tử, Huyết Liên Tử...
Lúc này một đạo khói đen bay tới, quấn ở bên người Phương Hành, trầm giọng nhắc nhở.
- Đúng... Đúng đúng đúng...
Phương Hành tỉnh ngộ, luống cuống tay chân lấy ra một viên Huyết Liên Tử, nhét vào trong miệng nàng.
Huyết Liên Tử này, là bảo bối hắn bình thường sẽ không vận dụng, ẩn tàng rất sâu, lúc này vì quá lo lắng, lại nhất thời không nghĩ tới.
Huyết Liên Tử tiến vào trong miệng Sở Từ, nàng đã không cách nào nuốt được, Phương Hành khẩn trương, tiến đến bên miệng nàng, thổi một hơi vào.
Chỉ nháy mắt, hình như có huyết quang lờ mờ bao phủ quanh người Sở Từ, sắc mặt tái nhợt lại có chuyển biến tốt đẹp.
Huyết Liên Tử là thánh dược chữa thương, chắc hẳn có thể kéo lại tính mạng của nàng, chỉ là thánh dược chữa thương bực này, không thể chỉ ăn vào là xong, còn cần vận công hóa giải, tán nhập trong kinh mạch mới được, ngoài ra trên người nàng gãy xương cũng cần nối lại, nhưng lúc này thần thức của Sở Từ đã tan rã, căn bản không thể vận công, nối lại xương gãy, rất cần mình tương trợ.
- Ồ? Tiểu tử, đó là đan dược gì? Cầm đến cho ta xem!
Ngay lúc này, một thanh âm kinh nghi vang lên, Kim Phù tay cầm trường kiếm, chỉ ở sau lưng Phương Hành.
Nàng nhạy cảm nhận ra Phương Hành đút cho Sở Từ ăn Huyết Liên Tử kia thần dị, nên nổi lòng tham.
- Ngươi muốn Huyết Liên Tử, có mạng dùng sao?
Phương Hành thấy tình huống của Sở Từ chuyển biến tốt đẹp, không khỏi hơi yên tâm, sau đó đứng dậy, bụng đầy lửa giận và sát khí lành lạnh, nhìn thoáng qua Kim Quang Lão Tổ, không có mở miệng nói chuyện, mà cắm Vạn Linh Kỳ ở bên người Sở Từ, âm thầm dặn dò Đại Bằng Tà Vương:
- Thay ta bảo vệ nha đầu này, lại kiểm tra thử xem thương thế trên người nàng...
Sau đó hắn đứng lên, làm như không thấy kiếm trên tay Kim Phù, biểu lộ cực kỳ quái dị.
- Ngươi có biết nha đầu kia là con tin của tiểu gia không?
Phương Hành bỗng nhiên mở miệng, không đầu không đuôi nói một câu, lại làm cho Kim Phù khẽ giật mình.
- Ngươi có biết, nàng là con tin của ta, muốn giết cũng là tiểu gia giết, người khác không thể đụng vào hay không?
Trong ánh mắt Phương Hành như đốt đống lửa, bắt đầu bùng nổ:
- Ngươi có biết, ta nói qua với nha đầu kia, chỉ cần nàng đi theo ta, ta sẽ mang nàng an toàn tiến vào Huyền Vực, ngươi lại đả thương nàng, là muốn ta nói không giữ lời sao?
Sát khí đáng sợ trên người Phương Hành khiến cho Kim Phù cảm thấy sợ, nhịn không được lui về phía sau một bước, Nguyên Sinh Liên cũng sinh lòng cảnh giác, ẩn ẩn cảm thấy trên người Phương Hành truyền đến khí tức khủng bố, vội vàng bước lên một bước, chắn ở trước người Kim Phù.
- Hừ hừ, tiểu tử, Tỏa Thần Hoàn ở trên đầu ngươi, ngươi còn muốn tạo phản sao?
Kim Phù lui về phía sau môt bước, rất nhanh phản ứng qua, nhìn Phương Hành quát.
Theo nàng, Phương Hành đeo Tỏa Thần Hoàn, còn có thể tạo phản được sao?
- Tỏa Thần Hoàn?
Phương Hành cười lạnh.