Lược Thiên Ký

Chương 23: Q.1 - Chương 23: Yêu Linh Đan




Vị sư huynh này, chuyện này ta phải nói với ngươi, ngươi muốn dùng một quả Yêu Linh đan như vậy để đổi Thạch Tinh tán, thật sự là không đủ, Thạch Tinh tán, chính là vật cần có để luyện chế Phá Chướng đan, bị đạo môn vững vàng nắm giữ, muốn đạt được nó, hoặc là dùng gia tài bạc triệu để mua, hoặc là chính là nhận lấy đạo môn phù chiếu, lập nhiều công lớn với đạo môn để đổi, ngươi muốn đổi ở quỷ thị, sợ là không dễ dàng...

- Ha ha, ta tới quỷ thị, vốn chính là muốn thử thời vận, có thể đổi được thì đổi, đổi không được coi như xong, cùng lắm thì ta dựa vào quan hệ, để cho người ta mang ta đến quỷ thị của đệ tử nội môn cầu may một phen, hơn nữa, Yêu Linh đan chính là thứ tốt để tu luyện, so với linh thạch hiệu quả không biết hơn bao nhiêu lần, ta dù giữ lại, cũng sẽ không muốn bán đi!

Hậu Thanh khẩu khí rất cứng rắn, tựa như trừ Thạch Tinh tán, bất cứ thứ gì cũng sẽ không đổi.

- Cho dù ngươi lấy được Thạch Tinh tán thì thế nào? Tác dụng duy nhất của Thạch Tinh tán chính là luyện chế Phá Chướng đan, nhưng trừ Thạch Tinh tán ra, còn có mười mấy loại linh dược khác phối hợp mới được, còn nữa, cho dù ngươi kiếm đủ linh dược, không có đan sư giúp ngươi, cũng luyện không thành a...

Đệ tử muốn đổi Yêu Linh đan vẫn còn có chút lưu luyến, muốn thuyết phục Hậu Thanh.

- Chuyện này cũng không cần sư huynh phí sức rồi, trừ Thạch Tinh tán, vài loại linh dược khác vẫn tương đối dễ dàng mua!

Hậu Thanh cười nhạt nói:

- Về phần đan sư, ta tự có người quen, không cần sư huynh lo lắng!

- Ai, nếu như vậy, tùy ngươi đi!

Nam tử kia than tiếc, thấy Hậu Thanh không chịu nghe khuyên can, không thể làm gì khác đành đứng dậy rời đi.

- Ngoại môn đều đồn đại, tu vi họ Hậu này đã đạt tới Linh Động tầng ba đỉnh phong rồi, chỉ thiếu chút nữa là có thể phá cảnh, nhìn dáng dấp có vẻ lời ấy không sai, Thạch Tinh tán chính là tài liệu luyện chế Phá Chướng đan, cũng là một loại tài nguyên đạo môn quản lý nghiêm khắc nhất, hắn muốn phá giai, cần phải ra giá cao, hoặc là làm nhiệm vụ cho đạo môn, cống hiến công lao mới được, nhìn dáng vẻ của hắn, cũng là muốn chính mình tới luyện chế...

Phương Hành đem đối thoại của hai người nghe toàn bộ, lập tức hiểu rõ ý tứ của Hậu Thanh.

Thạch Tinh tán chính là đạo môn dùng một loại thủ đoạn đặc thù từ linh thạch luyện hóa ra tinh túy, chính là tài liệu quý để luyện đan, nhất là dùng để luyện chế Phá Chướng đan, hiệu quả càng tốt.

Tu sĩ tu hành thời kỳ đầu, Linh Động tầng ba đột phá tầng bốn, tầng sáu đột phá tầng bảy, sau đó tới tầng chín đột phá chân linh, đều vô cùng khó khăn, chỉ có dùng Phá Chướng đan mới được, chẳng qua là, loại tư nguyên luyện chế Phá Chướng đan này thường thường cũng bị đạo môn khống chế nghiêm khắc, không chịu dễ dàng tiết ra ngoài, muốn thu hoạch, nhất định phải lấy ra đại lượng tiền tài tới mua, hay là làm nhiệm vụ cho đạo môn mới có thể nhận được ban thưởng.

Mà phương pháp này, cũng là một loại thủ đoạn để đạo môn và các đại thế gia nắm giữ vận mệnh tu sĩ trong thiên hạ.

Đạo môn đối với quỷ thị mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng đối với thứ ảnh hưởng đến vận mệnh của tu sĩ như Thạch Tinh tán, tuyệt sẽ không để lộ ra ngoài.

Có thể nói, nếu ngay cả Thạch Tinh tán cũng xuất hiện trên quỷ thị, quỷ thị cũng đã đến thời điểm đóng cửa rồi.

Hậu Thanh hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, lại lấy ra một quả Yêu Linh đan, muốn ở trên quỷ thị đổi đến loại vật này.

Nhưng hắn tay không mà về cơ hồ đã là nhất định, Thạch Tinh tán này người bình thường nhất định rất khó nhận được.

Phương Hành chứng kiến gần nửa canh giờ, có khoảng bốn năm người tới đây, cũng đều động tâm với Yêu Linh đan, lấy ra đủ loại gì đó để đổi, trong đó có mấy thứ cũng để cho Phương Hành rất thèm thuồng, nhưng Hậu Thanh nhận định không phải Thạch Tinh tán không đổi, kết quả cũng chỉ có thể nhất phách lưỡng tán, trơ mắt nhìn Hậu Thanh tựa như cũng không ôm hy vọng chuẩn bị rời đi, Phương Hành liền đứng lên.

- Trước xem Yêu Linh đan đã!

Phương Hành đi tới, cố ý giảm thấp âm lượng nói.

Hậu Thanh ánh mắt chợt lóe, nhìn Phương Hành nói:

- Sư huynh trong tay có Thạch Tinh tán ư?

Phương Hành cố ý giả dạng tức giận, thấp giọng mắng:

- Ta chưa từng thấy ai ngu xuẩn như ngươi, cho dù nơi này là quỷ thị, lại có ai dám quang minh chính đại lấy Thạch Tinh tán ra cho người khác nhìn? Nếu để đạo môn biết được, từng bước từng bước tra xét, mỗi người trong sơn cốc này đều gặp phải xui xẻo!

Hậu Thanh ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên một tia hi vọng, vội nói:

- Sư huynh dạy dỗ rất phải, đúng là tiểu đệ quá mức nóng lòng mà lỗ mãng, xin hỏi sư huynh, có phải ngươi có thứ này hay không?

- Hắc hắc, Thạch Tinh tán trân quý cỡ nào, ta làm sao có thể có được!

Phương Hành trong lòng hiện lên một tia châm chọc, cố ý cười lạnh nói.

Hậu Thanh có chút tức giận, đè nén lửa giận nói:

- Ngươi đang trêu đùa ta sao?

- Ta ở bên cạnh nghe đã hơn nửa ngày, cho dù muốn trêu chọc ngươi, cũng không có thời gian hao tổn như vậy!

Phương Hành ra vẻ cao thâm.

Hậu Thanh quả thật chú ý tới hắn ở bên cạnh nghe ngóng thật lâu, trong lòng nhất thời lại xuất hiện hi vọng:

- Vậy sư huynh có ý tứ là?

Phương Hành thở dài nói:

- Ta có thể lấy được Thạch Tinh tán, bất quá thật sự liên lụy quá lớn!

Hậu Thanh vội nói:

- Sư huynh yên tâm, tiểu đệ nơi này có một quả Yêu Linh đan, chính là lấy nội đan tam đẳng yêu thú để luyện chế, dùng trong việc tu luyện, có thể sánh bằng một trăm viên linh thạch, nếu sư huynh có thể kiếm được ba lượng Thạch Tinh tán cho tiểu đệ, viên thuốc này chính là thù lao!

- Một trăm viên linh thạch? Ta cần xem xét một chút...

Phương Hành hét to một tiếng trong lòng, ngoài mặt lại giả vờ trầm tư.

- Sư huynh chê ít sao?

Hậu Thanh cực kỳ khẩn trương, chờ một đêm ở chỗ này, Phương Hành chính là người duy nhất tỏ vẻ có thể kiếm được Thạch Tinh tán.

Loại tài nguyên này bị đạo môn khống chế nghiêm khắc, người bình thường muốn kiếm được thật sự là không dễ dàng.

- Một quả Yêu Linh đan, thực sự không thấp, chẳng qua là... Không dối gạt ngươi, mặc dù ta có thể kiếm được Thạch Tinh tán, nhưng liên lụy cũng quá lớn, một khi để lộ phong thanh, đừng nói là ta, ngay cả phụ thân ta cũng phải... Nga, chuyện này không cần nói với ngươi, chỉ nói cho ngươi, ta có thể cho ngươi Thạch Tinh tán, nhưng cái giá cần tăng thêm chút ít...

Hậu Thanh ánh mắt chợt lóe, đang muốn nói chuyện, Phương Hành lại giơ tay lên cắt lời hắn, hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, lạnh giọng nói:

- Hơn nữa, trước đó ta muốn cảnh cáo ngươi, lấy được Thạch Tinh tán rồi, miệng của ngươi tốt nhất đóng chặt một chút, chỉ cần ta ở trong môn nghe được chút phong thanh, cũng sẽ bắt ngươi phải trả một cái giá thật đắt... Ít nhất là Thanh Vân Tông, ngươi sẽ không tồn tại được nữa!

Phương Hành ngay cả giá tiền còn chưa thỏa đàm, đã mở miệng uy hiếp trước, lại làm cho Hậu Thanh trong lòng yên tâm hơn một chút.

Hắn không nhịn được nghĩ đến:

- Lúc nãy vừa lỡ miệng, nhắc tới phụ thân của mình, nhìn có vẻ cha hắn cũng là tu sĩ trong Thanh Vân Tông, có lẽ còn có địa vị rất cao, từ khẩu khí uy hiếp của hắn đến xem, người này nói không chừng chính là một tên nhị thế tổ, như vậy cũng có thể lý giải được, cũng chỉ có những người này, thủ đoạn thông thiên, mới có thể thật sự kiếm được những thứ quý hiếm như Thạch Tinh tán...

- Ha ha, sư huynh yên tâm, tiểu đệ giữ miệng rất nghiêm, hơn nữa, gia tộc của tiểu đệ cũng có chút ít thế lực, nếu thật sự bị người ta phát hiện tiểu đệ phá giai, có hỏi, tiểu đệ sẽ nói là gia tộc đưa cho, sẽ không liên lụy đến sư huynh...

Hậu Thanh vội vàng khẳng định nói.

Phương Hành ánh mắt rủ xuống, nói:

- Ngươi chắc chắn như vậy là được, mặt khác, giá tiền cũng cần phải tăng thêm!

Hậu Thanh trầm tư một hồi lâu, nói:

- Ngoài Yêu Linh đan, lại thêm ba mươi linh thạch, như thế nào?

Phương Hành trong lòng đã mừng rỡ vô cùng, lại cố ý cắn răng một cái, nói:

- Thêm bốn mươi!

- Ba mươi hai?

- Ba mươi tám?

- Ba mươi lăm?

- Đồng ý!

Phương Hành vung quyền quyết định.

Hậu Thanh tựa như cũng thở ra, vội vàng hỏi:

- Sư huynh lúc nào có thể đưa cho ta?

Phương Hành làm bộ như thật sự suy nghĩ một chút, nói:

- Chín ngày sau, ban đêm giờ hợi, ngươi ở đỉnh núi ngoài Hóa Linh cốc chờ ta, ta chưa tới, không thể lộ diện, vỗ tay ba lần làm ám hiệu, đem thứ ta muốn cũng mang theo...

- Tốt, đa tạ sư huynh...

Hậu Thanh giống như thở phào nhẹ nhõm, hướng Phương Hành ôm quyền.

Phương Hành gật đầu, bỗng nhiên nói:

- Ngươi còn không mau cút đi?

Hậu Thanh ngây ra, có chút không vui:

- Vì sao sư huynh lại mắng ta?

Phương Hành hung hăng nói:

- Ta hận không thể đánh chết kẻ ngu xuẩn như ngươi, ngươi còn không rời đi, muốn tiếp tục lưu lại hỏi thêm mấy người nữa ư? Đây là muốn rêu rao khắp thiên hạ là ngươi cần Thạch Tinh tán sao? Nếu ta đã đồng ý với ngươi, như vậy tốt nhất ngươi không cần để cho người khác biết chuyện Thạch Tinh tán nữa, ta cho ngươi biết, phàm là xuất hiện một chút phong thanh không ổn, giao dịch này sẽ bị phế bỏ!

Hậu Thanh bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói:

- Tiểu đệ thụ giáo, sẽ lập tức rời đi!

Mặc dù cuối cùng không mua được gì, nhưng nghĩ đến bộ dáng Hậu Thanh bị chính mình hù dọa nơm nớp lo sợ, Phương Hành trong lòng rất vui mừng.

Vừa ngâm nga vừa rời đi quỷ thị, trong lòng hắn đã tính toán rõ ràng.

Ngoài ý muốn biết được Hậu Thanh muốn Thạch Tinh tán, khiến cho kế hoạch chuyện Phương Hành làm quen Hoa Thiên Chỉ có chỉ hướng minh xác.

Nếu nói Thạch Tinh tán thật sự, chính mình đi đâu kiếm cho hắn chứ?

Bất quá là giả, cũng không phải đã có đại sư làm giả sao!

Màn đêm buông xuống, đầu gối lên cánh tay, tính toán nửa đêm, hôm sau bắt đầu thực hành.

Đầu tiên là sáng sớm, lấy ra quần áo lúc làm đạo đồng để mặc, vừa lấy Vạn La Quỷ Diện ra, thay đổi một cái tướng mạo thích hợp. Lần này không biến thành người trưởng thành, mà biến thành một tiểu đạo đồng mười hai mười ba tuổi, vừa lấy gương đồng, hướng về phía gương giả trang mặt quỷ một chút, cuối cùng tìm một loại vẻ mặt thích hợp, giống như một con quỷ nhỏ.

Chuẩn bị xong, Phương Hành ngâm nga uốn éo cái mông ra khỏi nhà gỗ.

Mới vừa đi mấy bước, chợt nhớ tới mình chính là ra vẻ một tiểu đạo đồng xấu hổ, không cần thiết ngoáy mông a?

Lúc này mới sửa lại, bước đi bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.