Lười Thê Của Tổng Giám Đốc

Chương 46: Chương 46




Y Thượng Tĩnh dùng hết tất cả sức lực cuối cùng trên người mình, ra sức đẩy, đem Sử Lộc đẩy ra sau đó chạy về hướng người nọ, lần đầu tiên phi thường chủ động, phi thường nhiệt tình ôm chàng trai kia một cái thật lớn…

“Bùi Nhĩ Phàm, giúp tôi một chút! Tôi bị người ta gài bẫy.” Y Thượng Tĩnh trước dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy nói, sau đó mới lên giọng nói rõ, “Nhĩ Phàm, Nhĩ Phàm! Em rốt cuộc biết cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu rồi! Em rất nhớ anh a, nhớ anh đễn nỗi tim đều rất đau!” Nói xong, Y Thượng Tĩnh cảm giác được trên cánh tay mình nổi lên một tầng da gà. Aizz, thật sự là không biết nên nói cái gì, chỉ có thể như vậy, “Đừng rời xa em được không, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa thế nào?!”

Bùi Nhĩ Phàm hôm nay là tới đưa Phùng Mỹ Nhàn ra sân bay, không nghĩ tới vừa ra khỏi thang máy, liền có một người nhào về phía mình, tránh không kịp, Bùi Nhĩ Phàm đành phải thuận tay ôm lấy người nọ, cả người đứng thẳng. Còn chưa kịp lên tiếng hỏi người nọ là ai, cô nàng lại mở miệng trước, thế mới biết là Y Thượng Tĩnh. Nghe giọng nói vừa thấp vừa mềm của cô, lại nhìn người ở phía sau cô kia đầu tiên là ngu ngơ tiếp theo lại có một tia sợ hãi, vẻ mặt có chút ghen tị ra mặt, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra với Y Thượng Tĩnh. “Bảo bối, làm sao vậy? Không phải nói với em rồi sao? Anh chỉ là tới tiễn bạn mà thôi, làm sao em lại không tin anh?” Bùi Nhĩ Phàm ôn nhu dụ dỗ, còn thuận tay vuốt vuốt tóc Y Thượng Tĩnh, “Lại trốn anh đi xem mắt rồi, em nói xem, anh có nên phạt em hay không chứ?”

Ách… Vốn lo lắng Bùi Nhĩ Phàm sẽ không phối hợp với mình, nhưng theo tình hình hiện tại mà xem, Bùi Nhĩ Phàm vẫn là người có lòng, giúp mình một ân tình lớn. Bùi Nhĩ Phàm, tôi sẽ nhớ rõ đại ân đại đức của anh hôm nay, sáng thứ hai tôi sẽ pha một ly cà khê ngon nhất đến hiếu kính lão nhân gia anh! Ách, hình như anh còn nhỏ tuổi hơn tôi mà, vậy thôi sửa lại thành kính trẻ là được rồi! Y Thượng Tĩnh vẫn đang ở trong lòng nói lan tràn.

“Kỳ thật cũng là do lỗi của em, em nghe lời mẹ sắp xếp. Lại nhất định không công khai quan hệ của chúng ta, hơn nữa mấy ngày nay em không thèm để ý tới anh, khiến anh cho là chúng ta đã kết thúc rồi!” Tiếp lời Bùi Nhĩ Phàm, aizz, vậy cứ tiếp tục tiếp tục đi, như vậy còn có thể thuận tiện đem chuyện Sử Lộc yêu đơn phương giải quyết rồi, tuy rằng làm như vậy có chút tàn nhẫn. Y Thượng Tĩnh vẫn tựa vào trong lòng Bùi Nhĩ Phàm, thân thể vẫn mềm nhũn như trước, ánh mắt cũng càng ngày càng không mở ra được, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ý thức cũng bắt đầu phai nhạt dần.

“Làm sao có thể chứ?” Giọng nói vẫn nhu hòa như trước, nhẹ tay vuốt ve tóc Y Thượng Tĩnh, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Sử Lộc, có vài phần đắc ý, vài phần khiêu khích, không thèm che dấu, “Anh yêu em nhất a! Không tin, anh sẽ chứng minh cho em xem.”

Một tay nâng mặt Y Thượng Tĩnh lên, một tay giữ lấy eo Y Thượng Tĩnh, sau đó khẽ hôn lên Y Thượng Tĩnh đã sắp ngủ đến nơi. Môi thực mềm, có vị rượu vang nhàn nhạt, mùi rượu mê hoặc khiến anh chìm đắm vào nụ hôn này.

Y Thượng Tĩnh mơ hồ cảm thấy có cái gì mềm mềm đè lên môi của mình, mút vào, ngứa ngứa tê tê, muốn tránh đi cái cảm giác này, nhưng xoay đầu không được. “Chớ lộn xộn.” Một giọng nói trầm thấp nặng nề vang lên, đem Y Thượng Tĩnh đang nửa mơ hồ dọa cho tỉnh. Trừng to mắt, nhìn chàng trai hoàn mỹ đang khép nửa mắt trước mắt này, anh thật sự thực hoàn mỹ, hình tượng thư sinh vẫn là loại hình mà Y Thượng Tĩnh thích, nhưng anh lại không hoàn toàn là hình tượng thư sinh, hình tượng thư sinh là mặt ngoài của hắn, lạnh lùng tà mị mới là một loại lực hấp dẫn trí mạng. Làm việc cùng anh một thời gian, Y Thượng Tĩnh không phải là không từng bị anh hấp dẫn qua, nhưng sau khi lĩnh giáo biện pháp anh chỉnh người khác xong, hảo cảm đối với anh liền bay mất sạch. Nhưng bây giờ, anh ta ở ngay tại trước mắt Y Thượng Tĩnh, giống như Y Thượng Tĩnh chỉ cần chớp mắt một cái, hàng mi sẽ quét lên mặt của anh. “Anh…” Nếu vừa mới nói thân thể mềm nhũn, nhưng ít ra còn có thể đứng vững, nhưng bây giờ, Y Thượng Tĩnh hoàn toàn không có cách nào tiếp tục đứng, đành phải đem sức nặng toàn thân tựa cả vào trên người Bùi Nhĩ Phàm, lại muốn lấy tay đẩy người anh ra, đáng tiếc là không thể. Vừa mở miệng, một đầu lưỡi linh hoạt liền len vào, dây dưa, tựa hồ như không chết không ngừng!

Sử Lộc trong lòng một trận chua xót, một trận phẫn hận, ngày hôm qua biết cô ấy sẽ đến xem mắt, vì thế một tay chuẩn bị buổi xem mắt hôm nay. Tuy rằng mục đích xem mắt cũng không phải thực đơn thuần, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là muốn để cô hiểu được tâm ý của mình. Nhưng là, không nghĩ tới, nửa đường lại chui ra một tên Trình Giảo Kim, mọi chuyện cần thiết đều làm cho rối loạn! Nhưng, thật không cam lòng, thật sự không cam lòng! Thượng Tĩnh là mình phát hiện trước, nhưng vì sao bây giờ lại thành của người khác?

Biểu tình phong phú trên mặt Sử Lộc có thể ẩn nhẫn không phát tác, nhưng mặt Phùng Mỹ Nhàn ở một bên sớm đã thành màu gan heo, đồng thời cũng cắn môi oán hận nhìn chằm chằm một đôi trông như vong tình ôm hôn bên này. “Bùi Nhĩ Phàm, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy?” (HMC: không thì thế nào hử) Phùng Mỹ Nhàn rốt cục cũng khóc to lên thành tiếng, “Cho dù anh không hề yêu em, anh cũng đừng ở trước mặt mặt mà nhục nhã em như vậy chứ! Anh biết rõ em là cố ý tới tìm anh mà!”

Đến khi Bùi Nhĩ Phàm buông Y Thượng Tĩnh ra thì Y Thượng Tĩnh đã gần như vượt không qua cơn buồn ngủ. Bùi Nhĩ Phàm sửa sang lại đầu tóc bị làm tán loạn của Y Thượng Tĩnh, ánh mắt thản nhiên, nhìn Phùng Mỹ Nhàn, nhếch nhẹ môi: “Cô sớm nên biết sẽ có kết cục như vậy, vì sao còn muốn đến? Tôi nói rồi, tôi đã không phải là thằng nhóc khờ khạo mới nếm mùi tình của 8 năm về trước! Chuyện của chúng ta đã trở thành quá khứ rồi, nếu cô còn muốn làm bạn với tôi, thì chúng ta vẫn là bạn bè!”

“Ô ô…” Phùng Mỹ Nhàn khóc ra tiếng, vài phần mất mát, vài phần hối hận, vài phần buồn bã. Xoay người, nâng túi du lịch, bước nhanh rời đi.

Bùi Nhĩ Phàm nhìn bóng lưng Phùng Mỹ Nhàn, trên mặt đã không còn sự lạnh nhạt, chỉ là không có một tia biểu tình, trong mắt lại lộ ra một tia ẩn nhẫn, phảng phất như là đang dứt bỏ cái gì, đang rối rắm cái gì.

Đồng thời Sử Lộc cũng đã đi tới, yên lặng đứng ở trước mặt Bùi Nhĩ Phàm, nhìn thẳng vào Bùi Nhĩ Phàm: “Bùi Nhĩ Phàm, Y Thượng Tĩnh hôm nay là đến cùng tôi xem mắt.” Ý ở ngoài lời, Y Thượng Tĩnh nên do anh ta chiếu cố.

“Tôi biết!” Bùi Nhĩ Phàm cũng nhìn lại Sử Lộc, khóe miệng khẽ nhếch, “Nhưng là, tôi là bạn trai của cô ấy, cô ấy chỉ là nghe lời mẹ đến xem mắt.” Cô ấy là người của tôi, anh tính làm thế nào?”

“Anh nhỏ hơn cô ấy hai tuổi!” Sử Lộc không buông tay, đồng thời cũng không tin lời của Bùi Nhĩ Phàm, nếu bọn họ trong lúc đó thật sự có cái gì, vậy trong công ty sớm đã bị truyền ra! Cho dù người trong công ty không biết, nhưng Tiền Duy Nhã chắc sẽ biết—— Tiền Duy Nhã còn là bạn tốt của Y Thượng Tĩnh nữa, hơn nữa Tiền Duy Nhã luôn luôn tác hợp mình với Y Thượng Tĩnh.

“Hiện tại lưu hành trâu già gặm cỏ non mà! Huống hồ ngọn cỏ non là tôi đây lại cam tâm tình nguyện bị cô ấy ăn!” Bùi Nhĩ Phàm cười yếu ớt, đồng thời dùng ánh mắt đe dọa nhìn Sử Lộc, “Thượng Tĩnh làm sao có thể uống rượu? Cô ấy không phải người mê rượu! Còn nữa, anh chuẩn bị mang cô ấy đi đâu?”

“Cô ấy chỉ là có chút không thoải mái, cho nên, tôi chuẩn bị mang cô ấy đi nghỉ tạm…” Sử Lộc có chút mất tự nhiên nói, nhưng nói đến một nửa thì mới cảm giác mình vì sao lại nghe lời như vậy, nghiêm túc trả lời vấn đề! Việc này cho dù nói thế nào đi nữa, cũng không liên quan gì đến anh ta a!” Đó là chuyện giữa tôi và Y Thượng Tĩnh, có liên quan gì tới anh? Anh không cần dùng cái mác bạn trai đến lừa tôi, tôi không phải Phùng Mỹ Nhàn kia đâu! Nếu Thượng Tĩnh có bạn trai, cô ấy sẽ không đi xem mắt hai ngày liền!”

“Không liên quan gì tới tôi? Anh nói không liên quan đến tôi? Biểu hiện vừa rồi của cô ấy còn không rõ ràng sao? Cô ấy đẩy anh ra, chạy vào lòng tôi, điều này vẫn chưa thể nói rõ nguyên nhân sao?” Bùi Nhĩ Phàm cười lạnh, “Bạn gái của tôi không thoải mái, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi!”

Không để ý tới Sử Lộc đang tức giận đến không nói được câu gì, ôm Y Thượng Tĩnh đang mê man, xoay người vào thang máy. “A! Trâu già gặm cỏ non?!” Bùi Nhĩ Phàm nhìn Y Thượng Tĩnh đang ngủ đến không biết trời nam đất bắc là gì, hiểu ý cười, “Vậy thì cứ trâu già gặm cỏ non đi!”

Mà bên ngoài thang máy, Sử Lộc cúi đầu, hơi hơi giữ lễ nói: “Thực xin lỗi, tôi đã làm hỏng chuyện. Nhưng là, tôi vẫn muốn hỏi, trong rượu đỏ bỏ cái gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là một chút thuốc ngủ mà thôi!” Người nọ cười lạnh một tiếng, “Chuyện này, cũng không thể trách cậu, là tên họ Y kia tính cảnh giác quá cao, nếu không căn bản sẽ không xuất hiện sai lầm! Xem ra muốn từ tên họ Y mở ra cục diện bế tắc là không thể nào. Quên đi, cho dù không thể bắt cái CASE kia, tổng tài ta làm là cái chắc rồi! Đúng rồi, cô gái vừa mới đi vừa nãy là ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.