Lưới Tình Cố Chấp Yêu

Chương 6: Chương 6




Khi anh tỉnh dậy lần thứ hai, thì trời cũng đã sáng choang, Hàn Thu Minh phát hiện ra mình ngủ ở tư thế nằm sấp ở trên giường. Vết thương ở phía sau tựa hồ như đã được bôi thuốc, băng bó qua một lần nữa rồi vậy. Bởi, anh không còn có cảm giác rát đau như trước nữa. Tuy rằng, eo rất đau nhức. Nhưng, thân thể lại rất nhẹ nhàng, khoan khoái. Thoạt nhìn, rất giống với trạng thái thân thể của anh cũng được lau chùi qua rồi vậy. Cảm giác vô cùng uể oải, cho nên, Hàn Thu Minh vừa mới nhắm mắt lại, định ngủ thêm một chút nữa. Nhưng, khóe mắt vừa lướt đến bóng dáng của người đang nằm nhoài bên giường của anh, thì toàn bộ cơn buồn ngủ này lập tức đều bay biến đi cả.

Đương nhiên, cái tên đang nằm nhoài bên giường của anh chính là An Sinh mà. Thoạt nhìn, dáng vẻ đang rơi vào giấc ngủ say của thiếu niên này, vô cùng vô tội.

Hàn Thu Minh làm sao cũng không có cách nào mà liên hệ bộ dạng nhu nhược này, với hình ảnh cầm thú đã phấn đấu cày cấy ở trên người anh vào tối hôm qua, ở trên cùng một thân người thiếu niên ở trước mắt này đi.

Anh kiềm chế ý định muốn đánh chết cậu. Hàn Thu Minh quay đầu qua, không định nhìn cậu tiếp nữa. Nhưng không ngờ, do hành động mạnh này, kéo theo ảnh hưởng đến vết thương ở phía sau lưng, khiến anh đau đến không nhịn được phát ra tiếng hút khí, hung hăng hít vào ngụm hơi lạnh.

– Thu, anh cảm thấy thế nào rồi?

Leo bị tiếng động làm cho giật mình, thức tỉnh. Cậu lập tức đứng dậy, kéo xuống chiếc chăn đắp kín ở trên người của Hàn Thu Minh, muốn nhìn xem vết thương của anh.

Anh cảm nhận được thân thể của mình đang để trần như nhộng, cho nên, Hàn Thu Minh lập tức kinh sợ, liền lớn tiếng la lên:

– Không được mở chăn ra!

Leo bị anh la, lập tức giật mình. Quả nhiên, cậu liền ngoan ngoãn đứng yên, không dám cử động nữa.

– Tôi không có sao cả. Cậu đắp kín chăn giúp tôi. Tôi muốn ngủ tiếp một chút nữa.

Hàn Thu Minh vừa buồn bực lại mất tập trung, không biết nên làm sao để đối mặt với Leo, cho nên, anh quyết định lấy cớ đi ngủ để trốn tránh cậu.

Leo lập tức nghe lời, đắp kín chăn giúp Hàn Thu Minh, lại nằm sấp xuống bên giường của anh, một lần nữa. Nhưng lần này cậu không ngủ, mà là đôi mắt cứ nhìn chằm chằm cái ót của Hàn Thu Minh rồi đờ ra. Tuy rằng, cậu càng muốn Hàn Thu Minh quay lại, để anh đối diện với mình, để cậu đờ ra mà nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh hơn a. Nhưng, đáng tiếc là, anh đã xoay mặt đối diện với mặt tường mất rồi đi.

Tầm mắt nóng rực luôn gắn ở phía sau thật khó khiến cho người khác có thể lơ là được, cho nên, Hàn Thu Minh cũng không thèm giả bộ được nữa, Hàn Thu Minh tức giận quay đầu nhìn Leo, nói:

– Cậu không cần đi ra ngoài hít thở hoặc phải lao động làm gì sao?

– Không cần. Tôi đã nói với cảnh ngục là, tôi muốn ở trong phòng giam chăm sóc anh a.

Thấy Hàn Thu Minh chủ động nói chuyện cùng cậu, Leo lập tức cười, vui vẻ trả lời.

Hàn Thu Minh vừa nghĩ tới dáng vẻ lúc này của anh đang bày ra biểu tình ‘một thân miệt mài quá độ’ đã bị cảnh ngục nhìn thấy, thì sắc mặt của anh liền trở nên tái nhợt.

– Anh yên tâm a. Tôi chỉ nói với cảnh ngục là vết thương ở sau lưng vẫn còn bị đau, chưa lành hẳn mà thôi.

Nhìn ra được ý nghĩ của Hàn Thu Minh, Leo lập tức giải thích.

Nghe thấy lời giải thích này của Leo, sắc mặt của Hàn Thu Minh mới có chút tốt lên. Anh xoa xoa mi tâm, lại không biết nên làm sao để ở chung với Leo đây.

Hàn Thu Minh vốn đang tự một mình buồn phiền, cho nên, không có chút nào chú ý tới, khi Leo vừa nhìn thấy lớp da thịt trần trụi của anh đang lộ ra khỏi chăn, thì đôi mắt màu xám bạc trở nên có chút thâm trầm.

Mùi vị của Hàn Thu Minh thơm ngon lại xinh đẹp vượt ra ngoài dự kiến của cậu rất nhiều a.

Ngày hôm qua, chỉ vì đã nhìn thấy dáng vẻ động tình, thở dốc, gào khóc của anh khi ở dưới thân cậu. Thì, sau khi anh bị ngất đi, cậu cũng không còn cách nào mà khắc chế được nữa, vẫn luôn cố ý hết lần này đến lần khác mà muốn anh, chiếm lấy thân thể của anh. Ngắm kỹ khuôn mặt đã bị râu mép che lại hơn phân nửa của Hàn Thu Minh, cậu đột nhiên mở miệng nói:

– Thu. Tại sao anh không cạo râu đi a?

Hàn Thu Minh đang trầm tư lại nghe thấy câu hỏi này của Leo, thân thể của anh đột nhiên cứng đờ. Anh bất giác, đưa tay lên xoa mặt của mình, cười khổ nói:

– Thân đã ở trong tù rồi, còn cần gì phải để ý đến nhiều tiểu tiết như vậy a. Cố ý giữ thân thể quá sạch sẽ, trái lại, sẽ khiến bản thân trở thành mục tiêu của kẻ khác đi.

– Hóa ra, đây là thủ đoạn của anh để tự bảo vệ bản thân sao.

Leo lập tức hiểu được lí do, liền gật gật đầu, tiếp theo, cậu cười nói:

– Nhưng mà, điều đó đã không còn quá quan trọng nữa rồi. Vì, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ bảo vệ Thu. Cho nên, anh cạo bỏ lớp râu rậm rạp này đi a. Tôi muốn nhìn rõ cả khuôn mặt của Thu a.

– Không muốn.

Hàn Thu Minh không chút nghĩ ngợi liền từ chối,

– Tôi lại không phải là phụ nữ. Tại sao lại muốn cậu phải ra tay bảo vệ mình chứ.

– Bởi vì tôi yêu anh nha. Cho nên, hành vi bảo vệ người mà mình yêu này, không phải là chuyện của một người đàn ông cần làm hay sao?

Leo trả lời cứ như đây là chuyện đương nhiên thôi.

Xoa xoa mi tâm, Hàn Thu Minh nói:

– Chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, cậu cứ coi như là một trò chơi thôi. Tôi cũng sẽ không vì một lần cùng cậu lăn giường mà liền thích cậu được. Tôi vốn là một thằng đàn ông, bản chất vẫn chỉ luôn yêu thích phụ nữ mà thôi. Vì vậy, xin cậu hiểu rõ cho.

Nghe thấy lời này của Hàn Thu Minh, trong nháy mắt, nụ cười ở trên mặt của Leo lập tức biến mất. Thay vào đó, chính là vẻ mặt âm trầm, cậu đứng lên, vươn nửa thân trên tiến sát lại người của Hàn Thu Minh, lạnh lùng nói:

– Thu. Tại sao anh vẫn còn chưa hiểu rõ nữa a?

– Cái, cái gì chứ?

Lúc này, Hàn Thu Minh sợ hãi cái khí tức cố chấp, xâm lược cường liệt của Leo đang tản mát ra đã hoàn toàn bao phủ lên anh. Khiến cho thân thể của anh, bất giác lui về phía sau, muốn kéo ra một khoảng cách an toàn với cậu.

– Tôi yêu Thu a. Cho nên, anh vốn không có quyền được nói “không” a.

Vươn tay ra bắt lấy bả vai của Hàn Thu Minh, ghì chặt lại, Leo không cho anh có hành động tiếp tục tránh né nữa. Ánh mắt của cậu vô cùng nghiêm túc.

– Đừng nên áp đặt ý muốn của cậu, lên trên người của tôi.

Giọng điệu của Hàn Thu Minh trả lời đã giảm xuống đến mức hết sức yếu ớt. Từ trước đến nay, anh cũng đã từng thấy vô số đại ca xã hội đen uy vũ đi, nhưng kẻ có thể khiến cho tự trong đáy lòng của anh thật sự phát lạnh cũng chỉ có mỗi một mình Leo.

Ánh mắt bây giờ của Leo uy nghiêm lại cực kì lý trí, nhưng anh có thể từ vẻ ngoài cửa tia sáng ngời đầy ý trí kia, nhìn thấy khí tức của sự điên cuồng từ trong xương tủy đang tản mát ra. Leo đang rất đáng sợ, là một người phi thường đáng sợ.

– Anh vẫn là không nên nói ra mấy lời lẽ này để chọc giận tôi nữa a.

Leo chợt gia tăng sức lực trên đôi tay đang ghì chặt lấy hai bả vai của Hàn Thu Minh,

– Tôi a, tuy rằng, rất yêu thích Thu. Nhưng, nếu như Thu vẫn luôn cố ý muốn chọc giận tôi. Tôi cũng không ngại, tự tay thoáng dạy dỗ anh một chút nha.

Người này…

Là một tên điên!

Hàn Thu Minh cảm thấy tay chân của mình đang lạnh lẽo dần.

Nhận ra được Hàn Thu Minh đang khiếp sợ, Leo liền chậm chạp thu lại vẻ mặt lạnh lùng, lập tức, lần nữa, nở ra một nụ cười. Cậu buông đôi tay đang ghì chặt lấy bả vai của Hàn Thu Minh, đổi thành tư thế ôm lấy anh,

– Thu chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi. Thì, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt, cực kì tốt với anh nha.

Trong lức đang bị Leo hôn, Hàn Thu Minh nhắm mắt lại, âm thầm quyết định:

Mình nhất định phải nghĩ ra cách tránh xa khỏi cái tên nhóc này!

*

Sau khi đã trải qua một trận vận động kịch liệt trên giường, toàn bộ tầng da bị bỏng đã rộp lên đầy mụn nước, vốn được tính là đều đang từ từ lành rất tốt, đều bị ma sát mà bể ra. Cho nên, Hàn Thu Minh vẫn bị ép mà phải tiếp tục nằm ở trên giường để nghỉ ngơi. Cũng không biết là Leo đã bàn bạc gì với cảnh ngục, bởi trong đoạn thời gian, anh đều nằm trên giường này, cậu có thể tùy ý, luôn ở lại trong phòng giam mà chăm sóc anh.

Cuối cùng, anh thực sự không thể nào nhẫn nhịn, chịu được nổi việc đơn độc ở chung với Leo được nữa. Cho nên, Hàn Thu Minh quyết tâm không thèm để ý đến vết thương vẫn còn chưa lành lặn như trước, lập tức xin được ra khỏi phòng giam muốn được đi vào thao trường để được hít thở không khí trong lành a.

Nhưng khi bước chân của anh đặt xuống đi vào thao trường, anh liền hối hận a. Phản ứng theo bản năng, mà giơ tay lên che mặt lại, cư nhiên, anh lại dễ dàng quên mất một chuyện quan trọng nhất!

Trong mấy ngày, hai người vẫn luôn đơn độc ở chung trong phòng giam, dưới lời lời vừa dụ dỗ lại ép bức cùng với sự kiên trì, cố gắng không ngừng, đến cuối cùng, dưới tình huống bản thân bị nửa ép buộc nửa năn nỉ, mà lớp râu ria kia của Hàn Thu Minh đã bị cạo rơi mất.

Dưới tầm mắt bất mãn của mọi người, Leo ban đầu đang đứng bên cạnh Hàn Thu Minh lập tức vượt lên phía trước một bước, chắn ở trước người của anh, bày ra dáng vẻ oai vệ, hung hãn của cậu ra, cứ như là một chú sư tử hùng vĩ, cô độc mà giương nanh múa vuốt đang tự bảo vệ lãnh thổ của mình vậy. Cậu dùng ánh mắt hung ác, trừng ngược lại tầm nhìn của mọi người.

Kỳ thực, ngay sau khi cậu cạo lớp râu xồm xoàm của Hàn Thu Minh đi rồi, vừa nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, cậu đã liền lập tức hối hận rồi a.

Bây giờ lại phát hiện ra mọi người đều dùng ánh mắt thán phục, ngưỡng mộ nhìn Hàn Thu Minh, thì cậu càng là hận không thể lập tức lấy đám râu ria đã bị cạo đi, lại dán dính lên trên mặt của anh một lần nữa a.

Ở trong mắt người nước ngoài, Phương Đông vốn là nơi sản xuất ra rất nhiều vị mỹ nhân. Trước hay sao gì, thì bọn họ đối với người Phương Đông, vẫn luôn có một loại ảo tưởng hoàn mỹ, tốt đẹp. Dù bản thân của Hàn Thu Minh trưởng thành, cũng không quá khó coi, cũng không có khuôn mặt đẹp đến được khen ngợi. Nhưng, so với hình tượng trước đây của anh, thì mọi người vẫn cảm thấy, dáng vẻ bây giờ của anh, quả thực là cực kì tuấn tú.

Thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, cả người đều toả ra khí chất sạch sẽ, trầm tĩnh, nội liễm. Tuy ngũ quan không tính là xuất sắc, nhưng nếu đặt ở cùng một chỗ với cả một đống người thì vẫn lộ ra một loại cảm giác ôn hòa khiến cho người ta không kìm được mà tự động tin cậy anh. Bây giờ, anh lại đang đứng với Leo vốn có dáng vẻ tuấn mỹ đến kinh người, ở chung một chỗ, lại càng khiến cho anh càng không có cảm giác bị lấn át đi phong độ, trái lại, còn có nảy sinh ra một loại cảm giác tồn tại đặc biệt, càng khiến người nhìn càng không thể quên nổi.

Hàn Thu Minh không thèm để ý đến Leo vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ cùng mọi người. Anh chuyển mắt nhìn xung quanh thao trường một vòng, liền tìm ra được một góc khuất yên tĩnh, liền cất bước đi về nơi đó.

Leo phát hiện ra, từ phía sau lưng cậu, Hàn Thu Minh đang rời đi. Cậu cũng không cố gắng tiếp tục cảnh cáo mọi người nữa mà nóng vội đuổi theo.

– Đừng có mà đi theo tôi nữa. Tôi muốn được ở một mình trong một lúc thôi.

Hàn Thu Minh đã chịu đủ cái cảnh Leo đều luôn thời thời khắc khắc theo sát ở bên cạnh, cho nên, anh lập tức quay đầu, liền bực tức bật thốt lên lời nói cọc lóc.

Bước chân của Leo nhất thời hơi khựng lại. Cậu đột ngột vươn tay đến, túm lấy bả vai của Hàn Thu Minh, kéo thân thể của anh đến trước mặt mình, tiếp theo, liền hôn lên trên đôi môi của anh một cái,

– Vậy thì Thu tự mình cẩn thận một chút, ngoan ngoãn mà chờ tôi trở lại a.

Hàn Thu Minh tức giận dùng mu bàn tay mạnh bạo chùi lên đôi môi vừa bị hôn của mình. Hàn Thu Minh nhìn theo bóng lưng của Leo đang rời đi về một phía khác của thao trường. Đôi chân mày của anh hơi nhíu lại, nhưng sau đó lập tức nhớ đến, hiện tại, cậu đã có đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân. Anh liền không tiếp tục để ý đến cậu nữa, mà đôi chân chậm rãi bước về góc khuất mà mình mới vừa ý này.

Ngồi trên chiếc ghế dài đã cũ nát, Hàn Thu Minh uể oải nhắm mắt lại.

Tuy rằng từ sau ngày ấy, Leo vốn chưa từng ép buộc anh làm tình nữa. Nhưng mà, ngày ngày, cậu đều quấn quýt, dây dưa với anh. Làm hại Hàn Thu Minh đều hoài nghi, chung quy là rồi sẽ có một ngày, bản thân anh cũng đã bị cậu tẩy não, biến thành một người đồng tính luyến ái mất rồi đi. Tuy rằng, anh vốn không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng cũng không có nghĩa là, anh cũng muốn trở thành một thành viên tham gia vào trong đó a.

Không được. Mình nhất định phải tìm cách tránh khỏi cái thằng nhóc này mới được a. Đúng! Chuyện đầu tiên, đó chính là phải đổi phòng giam khác đi!

Sau khi đã quyết định chủ ý, Hàn Thu Minh liền đứng dậy, đi về phía cảnh ngục đang đứng canh giữ ở trước cổng thao trường.

– Tôi muốn đi gặp ngục trưởng.

Tuy rằng, không biết quá rõ về thân phận của Hàn Thu Minh, nhưng toàn bộ cảnh ngục của nhà tù Hoắc Tỳ này, đều đã từng được thông báo qua. Nếu như vừa nhìn thấy Hàn Thu Minh đã chọc tới phiền phức. Tuy không cần, cố sức giải quyết giúp anh. Nhưng, nhất định phải đúng lúc xuất hiện ngăn cản mọi tổn hại đến anh, không thể như ngày thường, mà xem như không nhìn thấy được. Nếu anh có đưa ra yêu cầu gì, thì liền nhất định phải đồng ý. Chỉ có điều, Hàn Thu Minh đã vào tù lâu đến thế, cảnh ngục vẫn là lần đầu tiên, thấy anh đến mà đưa ra yêu cầu.

Không dám thất lễ, cảnh ngục lập tức mở cửa, dẫn đường cho Hàn Thu Minh.

Sau khi phát hiện Hàn Thu Minh đã được cảnh ngục dẫn rời đi, đôi mắt của Leo hơi híp lại. Chỉ có điều, trái lại, hành động này của anh cũng không hề khiến cậu lo lắng. Bởi, cậu đã chuyển một đống tiền vào tài khoản của lão ngục trưởng, cũng đã cảnh cáo lão, dặn dò đám cảnh ngục này, đều phải thời thời khắc khắc chú ý đến sự an toàn của Hàn Thu Minh.

Hơn nữa, bây giờ Thu vừa rời khỏi đây liền rất đúng lúc, tạo thời cơ tốt cho mình a.

Ban đầu, Leo đang nằm dài ở trên sân cỏ, lập tức vươn mình ngồi dậy, sau khi chuyển mắt nhìn một vòng xung quanh, liền tìm thấy mục tiêu của mình.

Nụ cười lạnh như băng liềnn lan dần lên trên khóe môi của cậu. Cậu liền đứng dậy đi về phía đối phương.

Tuy rằng, thoạt nhìn, mọi người đang tụ tập rải rác ở trên thao trường đều là từng người đang tự làm chuyện của mình. Nhưng, trước sau, lực chú ý của bọn họ cũng đang phân tán một phần lên trên người của Leo.

Lúc mới vừa vào tù, thì cậu liền ngụy trang thành bộ dạng một con cừu nhỏ nhu nhược, nhưng thật sự là một con sài lang tàn độc này, rốt cuộc là có ý định muốn làm cái gì đây?

Đây là nghi vấn ở trong lòng mỗi một người ở đây.

Chó Điên đang trò chuyện cùng đám đàn em, sau khi vừa nhìn thấy người đang đi về phía gã, liền nở ra nụ cười ghê tởm đầy thần kinh.

Quá tốt rồi, thực sự là quá tốt rồi! Tao không tìm mày để gây phiền phức. Cư nhiên, mày dám chủ động tới tìm tới tao trước? Vậy đến lượt tao nên thưởng gì cho mày đây a? Để khen ngợi cái can đảm ngu xuẩn của mày nha.

Đám đàn em của Chó Điên thập phần ngầm hiểu ý mà tản ra, đứng vây quanh ở xung quanh hai người. Thoạt nhìn như là đang tùy tiện đứng, nhưng vừa vặn, che kín đi tầm nhìn của đám cảnh ngục.

Leo dừng lại ở vị trí cách năm bước chân Chó Điên. Cậu đứng đó, không nói gì, chỉ luôn mỉm cười, nhìn Chó Điên. Thoạt nhìn dáng vẻ này của cậu như là thản nhiên, nhưng quanh thân của Leo, lại tỏa ra khí thế cường liệt, khiến người ta sợ hãi.

Trong bầu không khí im ắng, ngấm ngầm dùng ánh mắt lẫn khí thế mà đấu đá kịch liệt. Chó Điên dần dần có chút không chống đỡ nổi áp lực do Leo tản mát ra. Gã cố sức kéo ra một nụ cười gắng gượng, ngả ngớn mở miệng nói:

– Người đẹp nhỏ nhắn a. Sao nào, cuối cùng thì mày cũng nghĩ thông suốt, muốn tới chỗ của tao tìm kiếm chút ấm áp rồi hả?

Leo chậm chạp nghiêng đầu, biểu hiện giống như là rất ngây thơ, nhìn Chó Điên, nhưng ở trên mặt của cậu liền hiện ra một nụ cười trào phúng,

– A a. Với một thằng đàn ông có chút đỉnh năng lực đều giống như mày vậy sao? Chỉ có thể chiếm được lợi ích ở ngoài miệng thôi hả

– Ai~ Xem ra, không cho mày tận mắt thấy một chút thái độ của tao, thì mày liền không biết ai mới phải là đại ca trong cái nhà giam ngục này đi!

– Tốt thôi. Vậy tao với mày, cứ đánh cuộc đi.

Leo bày ra vẻ nhạt, vừa há miệng ngáp một cái. Cậu hoàn toàn không để Chó Điên vào trong mắt,

– Nếu như tao thắng, thì băng nhóm của mày, liền thuộc về tao. Nếu như tao thua, thì tao ngủ với mày, sao đây?

– Ha. Xem ra mày rất có tự tin a.

Tuy Chó Điên đang cười, nhưng tầm mắt của gã nhìn chằm chằm Leo, nỗ lực quan sát kĩ lưỡng, xem xét coi cậu có đang cố ý giả bộ phô trương thanh thế hay không. Chỉ có điều, vẻ mặt của Leo lại hết sức bình tĩnh, nhìn không ra có chút hoảng loạn nào cả. Chẳng lẽ, biểu hiện này, nói lên thằng oắt con này thật sự rất có thực lực này sao? Trong lòng của Chó Điên bất giác tự sinh ra khiếp đảm.

– Làm sao? Mày đồng ý thì lập tức gọi mấy tên đại ca còn lại trong nhà giam B này, tới đây làm người chứng kiến a. Đương nhiên, nếu như mày muốn, mày và đám đàn em của mày cùng nhau tiến lên, thì cũng không sao cả a. Chỉ có điều, tao mong là động tác của mày, có thể nào nhanh lên một chút hay không đây.

Leo vốn không muốn để cho Hàn Thu Minh nhìn thấy dáng vẻ khi cậu đang đánh đấm a. Cậu không muốn dọa anh sợ.

– Ha. Tốt thôi. Trái lại, tao rất muốn nhìn xem, mày có năng lực lớn tới đâu đây.

Thấy Leo dám lớn tiếng tùy tiện kêu bọn chúng cùng tiến lên, trong lòng của Chó Điên, nhất thời liền an tâm không ít. Gã không tin một mình cậu, lại có thể đánh bại hết tất cả bọn chúng được đi.

– Đi. Gọi những người khác tới đây.

– Vậy tao đến báo với cảnh ngục một tiếng, để cho bọn họ không đến quấy rối chúng ta.

Thấy Chó Điên phái đàn em đi gọi người, Leo nhìn về phía gã, thản nhiên gật gật đầu mà nói. Cậu đi về phía đám cảnh ngục đang đứng gác ở xung quanh thao trường.

Thằng này là tên điên sao?

Đôi mắt của Chó Điên nhất thời trợn to lên.

Thằng oắt con này, lại tùy tiện từ bỏ cả mệnh bài duy nhất để có thể cứu sống nó sao?

Cùng một lúc nổi lên nghi ngờ này, thì Chó Điên cũng đang bắt đầu, dao động ý nghĩ kiên định ban đầu.

Hay là thằng oắt con này mạnh đến mức không thèm để ý chút nào đến một đám người nhiều như bọn chúng sao? Nhưng, bây giờ, gã cũng mặc kệ, dù cái nào là sự thật đi nữa. Thì, gã cũng đã không có đường lui nữa rồi.

Cắn chặt hàm răng, Chó Điên tự nói cho bản thân gã biết, vô luận là tình thế có diễn ra như thế nào đi nữa, gã cũng không thể thua!

– Thật là không có vấn đề gì sao? Leo thiếu gia?

Cảnh ngục lộ ra vẻ mặt khổ sở do bị cậu đưa ra yêu cầu làm khó làm dễ. Bọn họ đều đã nhận được lệnh là phải bảo vệ tốt cái vị tiểu thiếu gia này a.

– Không sao. Nói chung là không cho phép các người tới quấy rầy. Nếu không biết điều mà làm theo, vậy…

Leo cũng chưa nói ra tiếp nửa câu sau, nhưng trong đôi con ngươi màu xám bạc lại tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, âm trầm khiến cho người bị nhìn, không rét mà run, càng không ai dám kháng lại mệnh lệnh của cậu cả.

– Trước khi trận giao đấu này chưa kết thúc. Nếu như Thu có trở về, thì các người liền nghĩ cách mà ngăn anh ấy lại. Tuyệt đối không thể để cho anh ấy tiến vào thao trường nửa bước.

– Vâng, bọn tôi đã biết.

Sau khi đã dặn dò xong xuôi, Leo mới thoả mãn mà xoay người rời đi. Sau khi cậu đã quay trở lại vị trí cũ đối diện với Chó Điên, thì toàn bộ một đám phạm nhân lúc ban đầu đều đã phân tán ở khắp nơi trong thao trường, đều đã tụ tập lại đây, để xem một màn tranh đấu khó gặp này.

– Đều chuẩn bị kỹ càng?

Leo vừa hỏi, vừa đang xoay cổ, bắt đầu thả lỏng tay chân.

– Đến đây đi.

E ngại bị người khác nói là gã lấy nhiều hiếp ít, cho nên, dù trong lòng của Chó Điên rất không muốn, nhưng gã vẫn chỉ chọn ra mười tên đàn em để ứng chiến. Chỉ có điều, mười tên này lại mười kẻ đánh nhau giỏi nhất trong băng nhóm của gã.

Bên khóe môi liền hiện lên nụ cười tự tin, ánh mắt của Leo lại hết sức bình tĩnh, đôi mắt xám bạc lạnh lẽo, vô tình chẳng khác màu sắc cứng cỏi của sắt thép vô cơ.

– Cái tên nhóc con kia, thật sự là sẽ không có bị gì chứ? Mấy tên này đều là kẻ biết đánh nhau lại ra tay ác độc, nổi tiếng nhất, nhì ở trong nhà giam B này a.

Billy lo lắng hỏi Brand.

Brand cũng không lên tiếng. Kỳ thực, hắn cũng không hiểu cái tên thiếu niên tuấn mỹ, phải nói là xinh đẹp đến gần như là một cô gái này, tại sao lại dám nói ra những lời lẽ tự tin đến như thế. Đây là sự tự tin mù quáng? Hoặc là, cậu thật sự đang nắm cái loại tự tin bằng chính thực lực này ở trong tay mình đây?

Ở trong mắt tất cả mọi người ở đây, vào giờ khắc này, Leo chính là một người tràn ngập bí ẩn.

Bên này, mười tên đàn em của Chó Điên đã bắt đầu ra tay, nói chính xác hơn là, mười cú đấm cùng một lúc từ các phương hướng đánh tới Leo. Nhưng, Leo vốn không có chút hoang mang nào, lập tức vặn xoay đi vòng eo dẻo dai của mình. Thân thể xoay chuyển mau lẹ, tả xung hữu đột, ung dung né tránh mọi đột kích cùng với đống nắm đấm giáng tới, cũng trong lúc đang tránh né, cậu liền nhân sơ hở của kẻ địch, lập tức vung quyền xuất kích.

Tiếng xương cốt bị đánh nát, lập tức vang lên bên tai mọi người. Mọi người chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang run lên. Tiếp theo, hầu như là lập tức liền nghe thấy tiếng khóc thét chói tai, từ trong miệng của tên kia tràn ra đâm thủng màng nhĩ của người nghe.

Nắm đấm của thằng nhóc này lại cứng rắn đến vậy sao?

Đến cả Brand cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc,

Bản thân thiếu niên này, chẳng khác nào hung khí tung hoành ngang dọc, nương theo động tác, mỗi một lần cậu vừa ra quyền, thì tiếng xương cốt bị đánh nát lập tức liền vang lên. Cậu tung ra mỗi chiêu tập kích vô cùng nham hiểm chuyên chọn chỗ yếu hại nhất ở trên cơ thể kẻ địch mà xuống tay ngoan độc lại dứt khoát, hầu như là tung ra mỗi một quyền lập tức có thể quật ngã một người, tiếp theo, liền còn không chút lưu tình nào mà giơ chân lên, giẫm nát xương đùi trong của một tên vừa mới bị đánh ngã xuống đất, khiến cho kẻ vừa ngã xuống đất kia, hoàn toàn đánh mất năng lực chiến đấu.

Trong khoảng thời gian, mới trôi qua ngắn ngủi mấy phút, nơi giao đấu, ban đầu vốn có mười hai người đứng thẳng. Bây giờ lại chỉ còn sót lại mỗi hai người là Leo cùng Chó Điên vẫn còn đang đứng thẳng, còn mười tên đàn ông còn lại đều đang liều mạng khóc thét lên, nằm lăn lốc, quằn quại ở trên mặt đất.

– Có thể phiền các người kéo một đám tàn phế này đi ra chỗ khác được không? Thực sự là quá ồn ào a.

Leo nghiêng đầu nhìn về phía tên đàn ông đang đứng ở bên cạnh mình, cười hỏi.

Không dám từ chối yêu cầu của cậu, một đám người đang vây xem cuộc giao đấu này, lập tức xúm lại, kéo mấy gã bại tướng đang đau đớn, lăn lộn nằm ở trên mặt đất.

– Được rồi. Bây giờ, chuẩn bị sẵn sàng đi, đã đến lượt mày rồi a.

Leo chuyển mắt, tầm nhìn rơi vào trên thân của Chó Điên. Cậu nở nụ cười đến ngây thơ lại toát lên khí tức tàn nhẫn,

– Mày đừng mong được như mấy tên tàn phế ngu ngốc vừa nãy, mà có thể dễ dãi qua cửa, mà thong thả được người đưa vào phòng y tế nha. Tao nhất định sẽ cố gắng chiêu đãi mày a.

Từ trên người của Leo lan tỏa ra áp lực vô cùng mạnh mẽ, chẳng khác nào bị một lưỡi đao sắc bén chém xuống da thịt, đè ép Chó Điên đến mức hầu như không thể thở nổi nữa. Gã đang rất sợ, gã rất muốn xin tha. Nhưng, gã cũng thập phần rõ ràng, nếu gã làm ra hành động như thế, thì trong nhà tù Hoắc Tỳ, gã càng không còn cách nào để ngẩng đầu lên làm người được nữa.

Chỉ đành cắn răng một cái, Chó Điên nhào về phía Leo. Dù cho gã có bị thương tơi tả đi nữa, thì gã cũng sẽ không để cho cái thằng oắt con này được dễ chịu!

Đã mang theo chủ ý quyết tâm này rồi, Chó Điên liền liều mạng đánh đấm như là không còn muốn sống nữa. Mỗi một chiêu mà gã xuống tay đều tàn nhẫn đánh về phía Leo.

Người đời hay nói, kẻ điên lại liều mạng, không sợ chết vốn là đáng sợ nhất. Nhưng, nếu như một tên còn lại cũng là người điên, thì kết quả trên liền không nhất định đi.

‘Rắc, răng rắc, rắc…’

Tiếng gãy xương giòn giã không ngừng vang lên khiến người nghe phải cảm thấy sởn cả tóc gáy. Nhìn vào khuôn mặt luôn mỉm cười của thiếu niên, nhưng đôi tay của cậu lại không chút nào nương tay vung ra một quyền mạnh bạo đánh gãy xương mũi của gã, lập tức đôi chân đã giơ lên, tiếp theo liền tung ra một cú đá, đạp gãy xương đùi trong của gã. Cả thân người của gã té lăn, quằn quại nằm ở trên đất. Cậu đứng ở trên cao, chậm rãi, dùng chân giẫm mạnh xuống, đè lên cánh tay của gã, dùng sức nghiền xuống, ấn gãy xương cánh tay. Cho dù là những phạm nhân vốn mang trên thân tội ác tày trời này, cũng không nhịn được mà quay đầu đi, không dám nhìn tiếp nữa.

Đúng lúc này, hình ảnh đáng sợ này của Leo, cũng đã hoàn toàn in rõ vào trong đầu của mọi người ở đây. Bọn họ gấp gáp tự nhắc nhở bản thân mình rằng, nhất định là tuyệt đối không nên chọc phải cái thằng nhóc điên này a.

Phát hiện ra Chó Điên đã bị ngất đi mất rồi, Leo ngẫm nghĩ một chút, liền không ra tay tiếp nữa. Cậu cũng không muốn đánh chết gã này mau đến thế, thì sau này, liền không thể chơi vui nữa a.

Cho nên, sau khi Leo đã giải quyết gọn gàng đống phiền phức này rồi, cũng thuận tiện mà lập uy. Cậu bày ra dáng vẻ một thân thoải mái, lớn tiếng hỏi:

– Trong đám người ở đây, ai từng là đàn em của Chó Điên hả?

Chần chờ trong chốc lát, trong đám người, mới có mấy đôi tay chậm rãi giơ cao lên.

– Rất tốt. Từ hôm nay trở đi các người chính là đàn em của tôi, hiểu chưa?

– Dạ, hiểu!

Tuy rằng, việc thay đổi vị đại ca mới đầy bản lãnh này vốn rất không tệ a. Nhưng mà vị đại ca này, không cần phải đối xử đáng sợ như cảnh tượng ở trước này, đối với bọn họ là tốt rồi a.

Hoàn toàn không nhận ra được tâm tư này của đám đàn em mới này. Không. Phải nên nói chính xác hơn là, hoàn toàn không thèm để ý đến tâm tư giãy dụa, hoang mang của đám đàn em mới này. Cho nên, Leo vươn ngón trỏ ra, chỉ chỉ vào Chó Điên đang bất tỉnh nằm cuộn người ở trên đất, nói:

– Đưa con chó chết này đi vào phòng y tế, nhanh đi.

Đám đàn em vốn không dám nói tiếng nào, lập tức làm y theo lời của cậu nói.

Leo rất hài lòng, khi thấy một đám thủ hạ nghe lời đến vậy. Nhìn thời gian vốn không còn sớm nữa, cậu lập tức nhún người, bật nhảy lên một cái thật xa, chạy vội đến cổng thao trường, đứng chờ, Hàn Thu Minh vẫn còn chưa quay trở về.

Brand quan sát kĩ bóng lưng của Leo, cảm giác hô hấp của hắn đã có chút khó khăn, thủ đoạn độc ác lại mang tâm địa tàn nhẫn đến vậy. Rốt cuộc, tên này là ai đây?

Chuyển mắt nhìn xung quanh, Brand phát hiện ra vẻ mặt của hai tên đại ca còn lại của nhà giam B cũng khó coi giống như hắn vậy. Tuy rằng, vốn không muốn thừa nhận, nhưng sau khi ba người họ vừa nhìn thấy một màn Leo đánh nhau cùng tra tấn kẻ địch, cũng đều bắt đầu sinh ra một tia cảm xúc kính nể đối với cậu. Đây vốn là một thế giới chỉ có một đám cường giả mới có thể sống sót, thì càng không thể nghi ngờ gì nữa, Leo chính là vương giả đứng ở đỉnh chóp cao nhất của Kim Tự Tháp.

*

Nhìn thấy Hàn Thu Minh đi vào văn phòng, ngục trưởng lập tức từ trên ghế ngồi, đứng lên, bước nhanh tới, nghênh tiếp.

– Cậu Hàn đây, đến tìm tôi có chuyện gì không a?

Ngục trưởng vừa bày ra một bộ mặt nịnh nọt hỏi. Đối với lão mà nói, Hàn Thu Minh được vị đại nhân kia cùng với Leo thiếu gia cùng một lúc nâng niu ở trong lòng bàn tay này, vốn là một nhân vật trăm triệu lần không thể đắc tội được a.

– Tôi muốn đổi phòng giam.

Hàn Thu Minh lại cực kì trực tiếp mà nói ra mục đích đến tận nơi đây.

– Chuyện này…

Ngục trưởng hơi run run, cẩn thận từng chút một, dò hỏi:

– Xin hỏi, tại sao cậu lại đưa ra quyết định này vậy a?

– Tôi không thích tên ‘bạn cùng phòng giam’ hiện tại.

– Thế nhưng…

Ngục trưởng lập tức lộ ra vẻ mặt khổ sở như bị làm khó làm dễ.

– Sao vậy?

– Thế nhưng, thân phận của Leo thiếu gia hết sức đặc biệt. Cậu ấy cũng là người mà Noah tiên sinh đã yêu cầu tôi phải chăm sóc đặc biệt. Nếu để cho cậu ấy ở cùng với người khác… Thì tôi thực sự rất khó bàn giao với Noah tiên sinh a.

– Đây là ý tứ của Noah sao?

Đôi chân mày của Hàn Thu Minh hơi nhíu lại, có vẻ hơi do dự,

– Rốt cuộc, tên nhóc này là ai đây?

– Việc này… Tôi thực sự là không tiện để nói ra.

– Tôi chỉ là muốn biết thân phận của bạn cùng phòng, đến quyền lợi đơn giản vậy, tôi cũng không được hưởng sao?

Hàn Thu Minh có chút không kiên nhẫn.

Ngục trưởng do dự mãi, cuối cùng, lão vẫn quyết định vẫn không nên đắc tội với Hàn Thu Minh.

– Cậu Leo chính là cậu chủ nhỏ của gia tộc Merrock.

Sau khi Hàn Thu Minh nghe thấy cái tên mà ngục trưởng vừa nói ra xong, thân thể của anh không khỏi hơi run run lên, kinh ngạc đến mức lắp bắp, kêu lên:

– Merrock? Gia tộc Merrock chiếm lĩnh toàn bộ đông khu?

– Đúng rồi. Dạo gần đây, Leo nhất thời chọc đến một chút phiền toái, cho nên, mới đành tới nơi này để tránh né đỡ qua một đoạn thời gian khó khăn này a.

– Hóa ra là như vậy.

Hàn Thu Minh tự thì thầm, đột nhiên, anh như nhớ tới cái gì, lập tức hỏi:

– Nếu tên nhóc này muốn tránh đầu sóng ngọn gió, vậy đến khi nào tên này mới rời đi đây?

– Chuyện này… Thì tôi cũng không biết rõ lắm a.

Hàn Thu Minh lộ ra biểu tình thất vọng. Anh còn tưởng rằng, An Sinh sẽ mau chóng cất bước rời đi nữa chứ.

– Xin hỏi, Hàn thiếu gia còn có cái gì cần tôi làm nữa sao?

Ngục trưởng cẩn thận từng chút một, mở miệng dò hỏi.

– Không, không còn có chuyện gì nữa đâu. Vây thôi, tôi đi về trước đây.

– Để tôi gọi người đưa ngài về.

– Không cần đâu.

– Vâng. Mời ngài ra về thong thả.

Chờ sau khi Hàn Thu Minh đã đi ra khỏi văn phòng, ngục trưởng mới dám đứng thẳng người, lộ ra nụ cười gian trá.

Kỳ thực, ban đầu, Noah tiên sinh vốn chưa từng hạ lệnh xuống, là muốn để cho hai người này ở cùng một phòng giam. Chỉ là do lão tự cảm thấy để cho hai người này ở chung một chỗ, mới là giải pháp cực kì an toàn, cho nên, mới tự chủ trương đưa ra quyết định này đồng thời cũng đã thực hiện. Bây giờ, lão cũng đã thu tiền của Leo thiếu gia, tự nhiên không thể làm trái ý của cậu. Thậm chí dù là Noah tiên sinh biết được, hừ hừ, thì cho dù lão có bị khai trừ cũng không đáng kể a.

*

Hàn Thu Minh một mình đi trên đường, quay trở về thao trường. Anh luôn yên lặng trầm tư, nghĩ về mối quan hệ giữa anh cùng An Sinh. Tuy rằng, Hàn Thu Minh vốn vẫn luôn yêu thích phụ nữ, nhưng bởi vì chuyện anh trai của anh cũng là người đồng tính luyến ái. Cho nên, anh cũng không ghét người đồng tính luyến ái. Hơn nữa cùng một lúc, anh đã ở trong nhà tù lâu đến thế rồi. Cho nên, từ lâu, anh cũng đã tiếp nhận chuyện nam nhân ở cùng nam nhân rồi đi.

Nhưng, tiếp thu là một chuyện, bản thân mình lại đi thích một người đàn ông khác, lại là một chuyện khác. Tuy nói rằng, anh cũng không ghét An Sinh. Nhưng anh cũng không cho là một thiếu niên như cậu lại có thể hiểu được tình yêu là thế nào đi.

Kỳ thực, bản chất của Hàn Thu Minh là một người phương Đông rất truyền thống. Anh luôn mong muốn tìm kiếm được một người có thể nắm chặt tay nhau, đi cùng mình cả quãng đời, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh, mà không phải chỉ là tìm một người tình nhỏ, tùy tiện vui đùa một phen.

Huống chi, hiện tại, thân của cả hai đều vẫn đang ở trong nhà tù. Đây vốn là một chỗ đặc biệt. Mà, anh vẫn còn phải ở trong tù ngồi qua năm năm nữa mới được tự do. Mà, An Sinh lại là người bất cứ lúc nào có thể rời đi.

Hai người lại muốn bàn luận chuyện tình cảm chân thành, thực sự là, một chuyện buồn cười a.

Vẫn là nên trốn thì cư trốn đi thôi. Phải trốn đến khi tên nhóc quỷ này rời đi khỏi nhà tù này thì đã không sao nữa rồi đi.

Hàn Thu Minh âm thầm quyết định. Dưới cái nhìn của anh, An Sinh mê luyến anh, thuần túy chỉ là do trong nơi nhà tù lạnh lẽo này, chỉ có anh mới đối xử tốt với cậu, căn bản là cậu vốn không hề hiểu được cái gì gọi là tình yêu a.

– Thu!

Hàn Thu Minh mới vừa bước vào thao trường, liền bị Leo đã đứng giữ cổng một lúc lâu, tiến lại ôm chầm lấy. Cậu vừa dí sát mặt của mình lên, dụi dụi vào một bên mặt của Hàn Thu Minh, vừa oán giận nói:

– Sao anh lại đi lâu đến thế a? Tôi thật lo lắng cho anh mà.

– Không có chuyện gì đâu.

Hàn Thu Minh vươn tay đẩy mặt của Leo mặt đẩy ra. Anh nhạy cảm nhận ra bầu không khí hết sức kỳ quái bao trùm lên trên thao trường. Nếu nói là vừa nãy, mọi người dùng tầm mắt tò mò, hiếu kì, đánh giá cả hai người họ. Thì, giờ khắc này, trong ánh mắt của bọn người này, lại tràn ngập sự kính nể.

– Nơi này, vừa nãy đã xảy có chuyện gì rồi sao?

Hàn Thu Minh nghi hoặc, hỏi.

– Không có xảy ra chuyện gì cả đâu.

Leo cười đến ngây thơ lại vô tội.

Tự nhiên là, Hàn Thu Minh không tin lời Leo nói rồi, nhưng anh cũng không muốn hỏi nhiều nữa, anh càng không có hứng thú để hỏi.

– Chuẩn bị ăn cơm!

Cảnh ngục thổi còi tu huýt lên, tiếp theo, la lớn.

– Chúng ta đi thôi, Thu.

Leo đưa tay nắm chặt lấy tay của Hàn Thu Minh, kéo anh đi ra khỏi thao trường.

Mọi người đều nhìn theo bóng dáng rời đi của hai người, lập tức, sâu sắc phát hiện ra rằng, Leo – cái thằng nhóc điên này, còn là một kẻ hai mặt từ đầu đến đuôi!

Khi anh tỉnh dậy lần thứ hai, thì trời cũng đã sáng choang, Hàn Thu Minh phát hiện ra mình ngủ ở tư thế nằm sấp ở trên giường. Vết thương ở phía sau tựa hồ như đã được bôi thuốc, băng bó qua một lần nữa rồi vậy. Bởi, anh không còn có cảm giác rát đau như trước nữa. Tuy rằng, eo rất đau nhức. Nhưng, thân thể lại rất nhẹ nhàng, khoan khoái. Thoạt nhìn, rất giống với trạng thái thân thể của anh cũng được lau chùi qua rồi vậy. Cảm giác vô cùng uể oải, cho nên, Hàn Thu Minh vừa mới nhắm mắt lại, định ngủ thêm một chút nữa. Nhưng, khóe mắt vừa lướt đến bóng dáng của người đang nằm nhoài bên giường của anh, thì toàn bộ cơn buồn ngủ này lập tức đều bay biến đi cả.

Đương nhiên, cái tên đang nằm nhoài bên giường của anh chính là An Sinh mà. Thoạt nhìn, dáng vẻ đang rơi vào giấc ngủ say của thiếu niên này, vô cùng vô tội.

Hàn Thu Minh làm sao cũng không có cách nào mà liên hệ bộ dạng nhu nhược này, với hình ảnh cầm thú đã phấn đấu cày cấy ở trên người anh vào tối hôm qua, ở trên cùng một thân người thiếu niên ở trước mắt này đi.

Anh kiềm chế ý định muốn đánh chết cậu. Hàn Thu Minh quay đầu qua, không định nhìn cậu tiếp nữa. Nhưng không ngờ, do hành động mạnh này, kéo theo ảnh hưởng đến vết thương ở phía sau lưng, khiến anh đau đến không nhịn được phát ra tiếng hút khí, hung hăng hít vào ngụm hơi lạnh.

– Thu, anh cảm thấy thế nào rồi?

Leo bị tiếng động làm cho giật mình, thức tỉnh. Cậu lập tức đứng dậy, kéo xuống chiếc chăn đắp kín ở trên người của Hàn Thu Minh, muốn nhìn xem vết thương của anh.

Anh cảm nhận được thân thể của mình đang để trần như nhộng, cho nên, Hàn Thu Minh lập tức kinh sợ, liền lớn tiếng la lên:

– Không được mở chăn ra!

Leo bị anh la, lập tức giật mình. Quả nhiên, cậu liền ngoan ngoãn đứng yên, không dám cử động nữa.

– Tôi không có sao cả. Cậu đắp kín chăn giúp tôi. Tôi muốn ngủ tiếp một chút nữa.

Hàn Thu Minh vừa buồn bực lại mất tập trung, không biết nên làm sao để đối mặt với Leo, cho nên, anh quyết định lấy cớ đi ngủ để trốn tránh cậu.

Leo lập tức nghe lời, đắp kín chăn giúp Hàn Thu Minh, lại nằm sấp xuống bên giường của anh, một lần nữa. Nhưng lần này cậu không ngủ, mà là đôi mắt cứ nhìn chằm chằm cái ót của Hàn Thu Minh rồi đờ ra. Tuy rằng, cậu càng muốn Hàn Thu Minh quay lại, để anh đối diện với mình, để cậu đờ ra mà nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh hơn a. Nhưng, đáng tiếc là, anh đã xoay mặt đối diện với mặt tường mất rồi đi.

Tầm mắt nóng rực luôn gắn ở phía sau thật khó khiến cho người khác có thể lơ là được, cho nên, Hàn Thu Minh cũng không thèm giả bộ được nữa, Hàn Thu Minh tức giận quay đầu nhìn Leo, nói:

– Cậu không cần đi ra ngoài hít thở hoặc phải lao động làm gì sao?

– Không cần. Tôi đã nói với cảnh ngục là, tôi muốn ở trong phòng giam chăm sóc anh a.

Thấy Hàn Thu Minh chủ động nói chuyện cùng cậu, Leo lập tức cười, vui vẻ trả lời.

Hàn Thu Minh vừa nghĩ tới dáng vẻ lúc này của anh đang bày ra biểu tình ‘một thân miệt mài quá độ’ đã bị cảnh ngục nhìn thấy, thì sắc mặt của anh liền trở nên tái nhợt.

– Anh yên tâm a. Tôi chỉ nói với cảnh ngục là vết thương ở sau lưng vẫn còn bị đau, chưa lành hẳn mà thôi.

Nhìn ra được ý nghĩ của Hàn Thu Minh, Leo lập tức giải thích.

Nghe thấy lời giải thích này của Leo, sắc mặt của Hàn Thu Minh mới có chút tốt lên. Anh xoa xoa mi tâm, lại không biết nên làm sao để ở chung với Leo đây.

Hàn Thu Minh vốn đang tự một mình buồn phiền, cho nên, không có chút nào chú ý tới, khi Leo vừa nhìn thấy lớp da thịt trần trụi của anh đang lộ ra khỏi chăn, thì đôi mắt màu xám bạc trở nên có chút thâm trầm.

Mùi vị của Hàn Thu Minh thơm ngon lại xinh đẹp vượt ra ngoài dự kiến của cậu rất nhiều a.

Ngày hôm qua, chỉ vì đã nhìn thấy dáng vẻ động tình, thở dốc, gào khóc của anh khi ở dưới thân cậu. Thì, sau khi anh bị ngất đi, cậu cũng không còn cách nào mà khắc chế được nữa, vẫn luôn cố ý hết lần này đến lần khác mà muốn anh, chiếm lấy thân thể của anh. Ngắm kỹ khuôn mặt đã bị râu mép che lại hơn phân nửa của Hàn Thu Minh, cậu đột nhiên mở miệng nói:

– Thu. Tại sao anh không cạo râu đi a?

Hàn Thu Minh đang trầm tư lại nghe thấy câu hỏi này của Leo, thân thể của anh đột nhiên cứng đờ. Anh bất giác, đưa tay lên xoa mặt của mình, cười khổ nói:

– Thân đã ở trong tù rồi, còn cần gì phải để ý đến nhiều tiểu tiết như vậy a. Cố ý giữ thân thể quá sạch sẽ, trái lại, sẽ khiến bản thân trở thành mục tiêu của kẻ khác đi.

– Hóa ra, đây là thủ đoạn của anh để tự bảo vệ bản thân sao.

Leo lập tức hiểu được lí do, liền gật gật đầu, tiếp theo, cậu cười nói:

– Nhưng mà, điều đó đã không còn quá quan trọng nữa rồi. Vì, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ bảo vệ Thu. Cho nên, anh cạo bỏ lớp râu rậm rạp này đi a. Tôi muốn nhìn rõ cả khuôn mặt của Thu a.

– Không muốn.

Hàn Thu Minh không chút nghĩ ngợi liền từ chối,

– Tôi lại không phải là phụ nữ. Tại sao lại muốn cậu phải ra tay bảo vệ mình chứ.

– Bởi vì tôi yêu anh nha. Cho nên, hành vi bảo vệ người mà mình yêu này, không phải là chuyện của một người đàn ông cần làm hay sao?

Leo trả lời cứ như đây là chuyện đương nhiên thôi.

Xoa xoa mi tâm, Hàn Thu Minh nói:

– Chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, cậu cứ coi như là một trò chơi thôi. Tôi cũng sẽ không vì một lần cùng cậu lăn giường mà liền thích cậu được. Tôi vốn là một thằng đàn ông, bản chất vẫn chỉ luôn yêu thích phụ nữ mà thôi. Vì vậy, xin cậu hiểu rõ cho.

Nghe thấy lời này của Hàn Thu Minh, trong nháy mắt, nụ cười ở trên mặt của Leo lập tức biến mất. Thay vào đó, chính là vẻ mặt âm trầm, cậu đứng lên, vươn nửa thân trên tiến sát lại người của Hàn Thu Minh, lạnh lùng nói:

– Thu. Tại sao anh vẫn còn chưa hiểu rõ nữa a?

– Cái, cái gì chứ?

Lúc này, Hàn Thu Minh sợ hãi cái khí tức cố chấp, xâm lược cường liệt của Leo đang tản mát ra đã hoàn toàn bao phủ lên anh. Khiến cho thân thể của anh, bất giác lui về phía sau, muốn kéo ra một khoảng cách an toàn với cậu.

– Tôi yêu Thu a. Cho nên, anh vốn không có quyền được nói “không” a.

Vươn tay ra bắt lấy bả vai của Hàn Thu Minh, ghì chặt lại, Leo không cho anh có hành động tiếp tục tránh né nữa. Ánh mắt của cậu vô cùng nghiêm túc.

– Đừng nên áp đặt ý muốn của cậu, lên trên người của tôi.

Giọng điệu của Hàn Thu Minh trả lời đã giảm xuống đến mức hết sức yếu ớt. Từ trước đến nay, anh cũng đã từng thấy vô số đại ca xã hội đen uy vũ đi, nhưng kẻ có thể khiến cho tự trong đáy lòng của anh thật sự phát lạnh cũng chỉ có mỗi một mình Leo.

Ánh mắt bây giờ của Leo uy nghiêm lại cực kì lý trí, nhưng anh có thể từ vẻ ngoài cửa tia sáng ngời đầy ý trí kia, nhìn thấy khí tức của sự điên cuồng từ trong xương tủy đang tản mát ra. Leo đang rất đáng sợ, là một người phi thường đáng sợ.

– Anh vẫn là không nên nói ra mấy lời lẽ này để chọc giận tôi nữa a.

Leo chợt gia tăng sức lực trên đôi tay đang ghì chặt lấy hai bả vai của Hàn Thu Minh,

– Tôi a, tuy rằng, rất yêu thích Thu. Nhưng, nếu như Thu vẫn luôn cố ý muốn chọc giận tôi. Tôi cũng không ngại, tự tay thoáng dạy dỗ anh một chút nha.

Người này…

Là một tên điên!

Hàn Thu Minh cảm thấy tay chân của mình đang lạnh lẽo dần.

Nhận ra được Hàn Thu Minh đang khiếp sợ, Leo liền chậm chạp thu lại vẻ mặt lạnh lùng, lập tức, lần nữa, nở ra một nụ cười. Cậu buông đôi tay đang ghì chặt lấy bả vai của Hàn Thu Minh, đổi thành tư thế ôm lấy anh,

– Thu chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi. Thì, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt, cực kì tốt với anh nha.

Trong lức đang bị Leo hôn, Hàn Thu Minh nhắm mắt lại, âm thầm quyết định:

Mình nhất định phải nghĩ ra cách tránh xa khỏi cái tên nhóc này!

*

Sau khi đã trải qua một trận vận động kịch liệt trên giường, toàn bộ tầng da bị bỏng đã rộp lên đầy mụn nước, vốn được tính là đều đang từ từ lành rất tốt, đều bị ma sát mà bể ra. Cho nên, Hàn Thu Minh vẫn bị ép mà phải tiếp tục nằm ở trên giường để nghỉ ngơi. Cũng không biết là Leo đã bàn bạc gì với cảnh ngục, bởi trong đoạn thời gian, anh đều nằm trên giường này, cậu có thể tùy ý, luôn ở lại trong phòng giam mà chăm sóc anh.

Cuối cùng, anh thực sự không thể nào nhẫn nhịn, chịu được nổi việc đơn độc ở chung với Leo được nữa. Cho nên, Hàn Thu Minh quyết tâm không thèm để ý đến vết thương vẫn còn chưa lành lặn như trước, lập tức xin được ra khỏi phòng giam muốn được đi vào thao trường để được hít thở không khí trong lành a.

Nhưng khi bước chân của anh đặt xuống đi vào thao trường, anh liền hối hận a. Phản ứng theo bản năng, mà giơ tay lên che mặt lại, cư nhiên, anh lại dễ dàng quên mất một chuyện quan trọng nhất!

Trong mấy ngày, hai người vẫn luôn đơn độc ở chung trong phòng giam, dưới lời lời vừa dụ dỗ lại ép bức cùng với sự kiên trì, cố gắng không ngừng, đến cuối cùng, dưới tình huống bản thân bị nửa ép buộc nửa năn nỉ, mà lớp râu ria kia của Hàn Thu Minh đã bị cạo rơi mất.

Dưới tầm mắt bất mãn của mọi người, Leo ban đầu đang đứng bên cạnh Hàn Thu Minh lập tức vượt lên phía trước một bước, chắn ở trước người của anh, bày ra dáng vẻ oai vệ, hung hãn của cậu ra, cứ như là một chú sư tử hùng vĩ, cô độc mà giương nanh múa vuốt đang tự bảo vệ lãnh thổ của mình vậy. Cậu dùng ánh mắt hung ác, trừng ngược lại tầm nhìn của mọi người.

Kỳ thực, ngay sau khi cậu cạo lớp râu xồm xoàm của Hàn Thu Minh đi rồi, vừa nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, cậu đã liền lập tức hối hận rồi a.

Bây giờ lại phát hiện ra mọi người đều dùng ánh mắt thán phục, ngưỡng mộ nhìn Hàn Thu Minh, thì cậu càng là hận không thể lập tức lấy đám râu ria đã bị cạo đi, lại dán dính lên trên mặt của anh một lần nữa a.

Ở trong mắt người nước ngoài, Phương Đông vốn là nơi sản xuất ra rất nhiều vị mỹ nhân. Trước hay sao gì, thì bọn họ đối với người Phương Đông, vẫn luôn có một loại ảo tưởng hoàn mỹ, tốt đẹp. Dù bản thân của Hàn Thu Minh trưởng thành, cũng không quá khó coi, cũng không có khuôn mặt đẹp đến được khen ngợi. Nhưng, so với hình tượng trước đây của anh, thì mọi người vẫn cảm thấy, dáng vẻ bây giờ của anh, quả thực là cực kì tuấn tú.

Thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, cả người đều toả ra khí chất sạch sẽ, trầm tĩnh, nội liễm. Tuy ngũ quan không tính là xuất sắc, nhưng nếu đặt ở cùng một chỗ với cả một đống người thì vẫn lộ ra một loại cảm giác ôn hòa khiến cho người ta không kìm được mà tự động tin cậy anh. Bây giờ, anh lại đang đứng với Leo vốn có dáng vẻ tuấn mỹ đến kinh người, ở chung một chỗ, lại càng khiến cho anh càng không có cảm giác bị lấn át đi phong độ, trái lại, còn có nảy sinh ra một loại cảm giác tồn tại đặc biệt, càng khiến người nhìn càng không thể quên nổi.

Hàn Thu Minh không thèm để ý đến Leo vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ cùng mọi người. Anh chuyển mắt nhìn xung quanh thao trường một vòng, liền tìm ra được một góc khuất yên tĩnh, liền cất bước đi về nơi đó.

Leo phát hiện ra, từ phía sau lưng cậu, Hàn Thu Minh đang rời đi. Cậu cũng không cố gắng tiếp tục cảnh cáo mọi người nữa mà nóng vội đuổi theo.

– Đừng có mà đi theo tôi nữa. Tôi muốn được ở một mình trong một lúc thôi.

Hàn Thu Minh đã chịu đủ cái cảnh Leo đều luôn thời thời khắc khắc theo sát ở bên cạnh, cho nên, anh lập tức quay đầu, liền bực tức bật thốt lên lời nói cọc lóc.

Bước chân của Leo nhất thời hơi khựng lại. Cậu đột ngột vươn tay đến, túm lấy bả vai của Hàn Thu Minh, kéo thân thể của anh đến trước mặt mình, tiếp theo, liền hôn lên trên đôi môi của anh một cái,

– Vậy thì Thu tự mình cẩn thận một chút, ngoan ngoãn mà chờ tôi trở lại a.

Hàn Thu Minh tức giận dùng mu bàn tay mạnh bạo chùi lên đôi môi vừa bị hôn của mình. Hàn Thu Minh nhìn theo bóng lưng của Leo đang rời đi về một phía khác của thao trường. Đôi chân mày của anh hơi nhíu lại, nhưng sau đó lập tức nhớ đến, hiện tại, cậu đã có đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân. Anh liền không tiếp tục để ý đến cậu nữa, mà đôi chân chậm rãi bước về góc khuất mà mình mới vừa ý này.

Ngồi trên chiếc ghế dài đã cũ nát, Hàn Thu Minh uể oải nhắm mắt lại.

Tuy rằng từ sau ngày ấy, Leo vốn chưa từng ép buộc anh làm tình nữa. Nhưng mà, ngày ngày, cậu đều quấn quýt, dây dưa với anh. Làm hại Hàn Thu Minh đều hoài nghi, chung quy là rồi sẽ có một ngày, bản thân anh cũng đã bị cậu tẩy não, biến thành một người đồng tính luyến ái mất rồi đi. Tuy rằng, anh vốn không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng cũng không có nghĩa là, anh cũng muốn trở thành một thành viên tham gia vào trong đó a.

Không được. Mình nhất định phải tìm cách tránh khỏi cái thằng nhóc này mới được a. Đúng! Chuyện đầu tiên, đó chính là phải đổi phòng giam khác đi!

Sau khi đã quyết định chủ ý, Hàn Thu Minh liền đứng dậy, đi về phía cảnh ngục đang đứng canh giữ ở trước cổng thao trường.

– Tôi muốn đi gặp ngục trưởng.

Tuy rằng, không biết quá rõ về thân phận của Hàn Thu Minh, nhưng toàn bộ cảnh ngục của nhà tù Hoắc Tỳ này, đều đã từng được thông báo qua. Nếu như vừa nhìn thấy Hàn Thu Minh đã chọc tới phiền phức. Tuy không cần, cố sức giải quyết giúp anh. Nhưng, nhất định phải đúng lúc xuất hiện ngăn cản mọi tổn hại đến anh, không thể như ngày thường, mà xem như không nhìn thấy được. Nếu anh có đưa ra yêu cầu gì, thì liền nhất định phải đồng ý. Chỉ có điều, Hàn Thu Minh đã vào tù lâu đến thế, cảnh ngục vẫn là lần đầu tiên, thấy anh đến mà đưa ra yêu cầu.

Không dám thất lễ, cảnh ngục lập tức mở cửa, dẫn đường cho Hàn Thu Minh.

Sau khi phát hiện Hàn Thu Minh đã được cảnh ngục dẫn rời đi, đôi mắt của Leo hơi híp lại. Chỉ có điều, trái lại, hành động này của anh cũng không hề khiến cậu lo lắng. Bởi, cậu đã chuyển một đống tiền vào tài khoản của lão ngục trưởng, cũng đã cảnh cáo lão, dặn dò đám cảnh ngục này, đều phải thời thời khắc khắc chú ý đến sự an toàn của Hàn Thu Minh.

Hơn nữa, bây giờ Thu vừa rời khỏi đây liền rất đúng lúc, tạo thời cơ tốt cho mình a.

Ban đầu, Leo đang nằm dài ở trên sân cỏ, lập tức vươn mình ngồi dậy, sau khi chuyển mắt nhìn một vòng xung quanh, liền tìm thấy mục tiêu của mình.

Nụ cười lạnh như băng liềnn lan dần lên trên khóe môi của cậu. Cậu liền đứng dậy đi về phía đối phương.

Tuy rằng, thoạt nhìn, mọi người đang tụ tập rải rác ở trên thao trường đều là từng người đang tự làm chuyện của mình. Nhưng, trước sau, lực chú ý của bọn họ cũng đang phân tán một phần lên trên người của Leo.

Lúc mới vừa vào tù, thì cậu liền ngụy trang thành bộ dạng một con cừu nhỏ nhu nhược, nhưng thật sự là một con sài lang tàn độc này, rốt cuộc là có ý định muốn làm cái gì đây?

Đây là nghi vấn ở trong lòng mỗi một người ở đây.

Chó Điên đang trò chuyện cùng đám đàn em, sau khi vừa nhìn thấy người đang đi về phía gã, liền nở ra nụ cười ghê tởm đầy thần kinh.

Quá tốt rồi, thực sự là quá tốt rồi! Tao không tìm mày để gây phiền phức. Cư nhiên, mày dám chủ động tới tìm tới tao trước? Vậy đến lượt tao nên thưởng gì cho mày đây a? Để khen ngợi cái can đảm ngu xuẩn của mày nha.

Đám đàn em của Chó Điên thập phần ngầm hiểu ý mà tản ra, đứng vây quanh ở xung quanh hai người. Thoạt nhìn như là đang tùy tiện đứng, nhưng vừa vặn, che kín đi tầm nhìn của đám cảnh ngục.

Leo dừng lại ở vị trí cách năm bước chân Chó Điên. Cậu đứng đó, không nói gì, chỉ luôn mỉm cười, nhìn Chó Điên. Thoạt nhìn dáng vẻ này của cậu như là thản nhiên, nhưng quanh thân của Leo, lại tỏa ra khí thế cường liệt, khiến người ta sợ hãi.

Trong bầu không khí im ắng, ngấm ngầm dùng ánh mắt lẫn khí thế mà đấu đá kịch liệt. Chó Điên dần dần có chút không chống đỡ nổi áp lực do Leo tản mát ra. Gã cố sức kéo ra một nụ cười gắng gượng, ngả ngớn mở miệng nói:

– Người đẹp nhỏ nhắn a. Sao nào, cuối cùng thì mày cũng nghĩ thông suốt, muốn tới chỗ của tao tìm kiếm chút ấm áp rồi hả?

Leo chậm chạp nghiêng đầu, biểu hiện giống như là rất ngây thơ, nhìn Chó Điên, nhưng ở trên mặt của cậu liền hiện ra một nụ cười trào phúng,

– A a. Với một thằng đàn ông có chút đỉnh năng lực đều giống như mày vậy sao? Chỉ có thể chiếm được lợi ích ở ngoài miệng thôi hả

– Ai~ Xem ra, không cho mày tận mắt thấy một chút thái độ của tao, thì mày liền không biết ai mới phải là đại ca trong cái nhà giam ngục này đi!

– Tốt thôi. Vậy tao với mày, cứ đánh cuộc đi.

Leo bày ra vẻ nhạt, vừa há miệng ngáp một cái. Cậu hoàn toàn không để Chó Điên vào trong mắt,

– Nếu như tao thắng, thì băng nhóm của mày, liền thuộc về tao. Nếu như tao thua, thì tao ngủ với mày, sao đây?

– Ha. Xem ra mày rất có tự tin a.

Tuy Chó Điên đang cười, nhưng tầm mắt của gã nhìn chằm chằm Leo, nỗ lực quan sát kĩ lưỡng, xem xét coi cậu có đang cố ý giả bộ phô trương thanh thế hay không. Chỉ có điều, vẻ mặt của Leo lại hết sức bình tĩnh, nhìn không ra có chút hoảng loạn nào cả. Chẳng lẽ, biểu hiện này, nói lên thằng oắt con này thật sự rất có thực lực này sao? Trong lòng của Chó Điên bất giác tự sinh ra khiếp đảm.

– Làm sao? Mày đồng ý thì lập tức gọi mấy tên đại ca còn lại trong nhà giam B này, tới đây làm người chứng kiến a. Đương nhiên, nếu như mày muốn, mày và đám đàn em của mày cùng nhau tiến lên, thì cũng không sao cả a. Chỉ có điều, tao mong là động tác của mày, có thể nào nhanh lên một chút hay không đây.

Leo vốn không muốn để cho Hàn Thu Minh nhìn thấy dáng vẻ khi cậu đang đánh đấm a. Cậu không muốn dọa anh sợ.

– Ha. Tốt thôi. Trái lại, tao rất muốn nhìn xem, mày có năng lực lớn tới đâu đây.

Thấy Leo dám lớn tiếng tùy tiện kêu bọn chúng cùng tiến lên, trong lòng của Chó Điên, nhất thời liền an tâm không ít. Gã không tin một mình cậu, lại có thể đánh bại hết tất cả bọn chúng được đi.

– Đi. Gọi những người khác tới đây.

– Vậy tao đến báo với cảnh ngục một tiếng, để cho bọn họ không đến quấy rối chúng ta.

Thấy Chó Điên phái đàn em đi gọi người, Leo nhìn về phía gã, thản nhiên gật gật đầu mà nói. Cậu đi về phía đám cảnh ngục đang đứng gác ở xung quanh thao trường.

Thằng này là tên điên sao?

Đôi mắt của Chó Điên nhất thời trợn to lên.

Thằng oắt con này, lại tùy tiện từ bỏ cả mệnh bài duy nhất để có thể cứu sống nó sao?

Cùng một lúc nổi lên nghi ngờ này, thì Chó Điên cũng đang bắt đầu, dao động ý nghĩ kiên định ban đầu.

Hay là thằng oắt con này mạnh đến mức không thèm để ý chút nào đến một đám người nhiều như bọn chúng sao? Nhưng, bây giờ, gã cũng mặc kệ, dù cái nào là sự thật đi nữa. Thì, gã cũng đã không có đường lui nữa rồi.

Cắn chặt hàm răng, Chó Điên tự nói cho bản thân gã biết, vô luận là tình thế có diễn ra như thế nào đi nữa, gã cũng không thể thua!

– Thật là không có vấn đề gì sao? Leo thiếu gia?

Cảnh ngục lộ ra vẻ mặt khổ sở do bị cậu đưa ra yêu cầu làm khó làm dễ. Bọn họ đều đã nhận được lệnh là phải bảo vệ tốt cái vị tiểu thiếu gia này a.

– Không sao. Nói chung là không cho phép các người tới quấy rầy. Nếu không biết điều mà làm theo, vậy…

Leo cũng chưa nói ra tiếp nửa câu sau, nhưng trong đôi con ngươi màu xám bạc lại tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, âm trầm khiến cho người bị nhìn, không rét mà run, càng không ai dám kháng lại mệnh lệnh của cậu cả.

– Trước khi trận giao đấu này chưa kết thúc. Nếu như Thu có trở về, thì các người liền nghĩ cách mà ngăn anh ấy lại. Tuyệt đối không thể để cho anh ấy tiến vào thao trường nửa bước.

– Vâng, bọn tôi đã biết.

Sau khi đã dặn dò xong xuôi, Leo mới thoả mãn mà xoay người rời đi. Sau khi cậu đã quay trở lại vị trí cũ đối diện với Chó Điên, thì toàn bộ một đám phạm nhân lúc ban đầu đều đã phân tán ở khắp nơi trong thao trường, đều đã tụ tập lại đây, để xem một màn tranh đấu khó gặp này.

– Đều chuẩn bị kỹ càng?

Leo vừa hỏi, vừa đang xoay cổ, bắt đầu thả lỏng tay chân.

– Đến đây đi.

E ngại bị người khác nói là gã lấy nhiều hiếp ít, cho nên, dù trong lòng của Chó Điên rất không muốn, nhưng gã vẫn chỉ chọn ra mười tên đàn em để ứng chiến. Chỉ có điều, mười tên này lại mười kẻ đánh nhau giỏi nhất trong băng nhóm của gã.

Bên khóe môi liền hiện lên nụ cười tự tin, ánh mắt của Leo lại hết sức bình tĩnh, đôi mắt xám bạc lạnh lẽo, vô tình chẳng khác màu sắc cứng cỏi của sắt thép vô cơ.

– Cái tên nhóc con kia, thật sự là sẽ không có bị gì chứ? Mấy tên này đều là kẻ biết đánh nhau lại ra tay ác độc, nổi tiếng nhất, nhì ở trong nhà giam B này a.

Billy lo lắng hỏi Brand.

Brand cũng không lên tiếng. Kỳ thực, hắn cũng không hiểu cái tên thiếu niên tuấn mỹ, phải nói là xinh đẹp đến gần như là một cô gái này, tại sao lại dám nói ra những lời lẽ tự tin đến như thế. Đây là sự tự tin mù quáng? Hoặc là, cậu thật sự đang nắm cái loại tự tin bằng chính thực lực này ở trong tay mình đây?

Ở trong mắt tất cả mọi người ở đây, vào giờ khắc này, Leo chính là một người tràn ngập bí ẩn.

Bên này, mười tên đàn em của Chó Điên đã bắt đầu ra tay, nói chính xác hơn là, mười cú đấm cùng một lúc từ các phương hướng đánh tới Leo. Nhưng, Leo vốn không có chút hoang mang nào, lập tức vặn xoay đi vòng eo dẻo dai của mình. Thân thể xoay chuyển mau lẹ, tả xung hữu đột, ung dung né tránh mọi đột kích cùng với đống nắm đấm giáng tới, cũng trong lúc đang tránh né, cậu liền nhân sơ hở của kẻ địch, lập tức vung quyền xuất kích.

Tiếng xương cốt bị đánh nát, lập tức vang lên bên tai mọi người. Mọi người chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang run lên. Tiếp theo, hầu như là lập tức liền nghe thấy tiếng khóc thét chói tai, từ trong miệng của tên kia tràn ra đâm thủng màng nhĩ của người nghe.

Nắm đấm của thằng nhóc này lại cứng rắn đến vậy sao?

Đến cả Brand cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc,

Bản thân thiếu niên này, chẳng khác nào hung khí tung hoành ngang dọc, nương theo động tác, mỗi một lần cậu vừa ra quyền, thì tiếng xương cốt bị đánh nát lập tức liền vang lên. Cậu tung ra mỗi chiêu tập kích vô cùng nham hiểm chuyên chọn chỗ yếu hại nhất ở trên cơ thể kẻ địch mà xuống tay ngoan độc lại dứt khoát, hầu như là tung ra mỗi một quyền lập tức có thể quật ngã một người, tiếp theo, liền còn không chút lưu tình nào mà giơ chân lên, giẫm nát xương đùi trong của một tên vừa mới bị đánh ngã xuống đất, khiến cho kẻ vừa ngã xuống đất kia, hoàn toàn đánh mất năng lực chiến đấu.

Trong khoảng thời gian, mới trôi qua ngắn ngủi mấy phút, nơi giao đấu, ban đầu vốn có mười hai người đứng thẳng. Bây giờ lại chỉ còn sót lại mỗi hai người là Leo cùng Chó Điên vẫn còn đang đứng thẳng, còn mười tên đàn ông còn lại đều đang liều mạng khóc thét lên, nằm lăn lốc, quằn quại ở trên mặt đất.

– Có thể phiền các người kéo một đám tàn phế này đi ra chỗ khác được không? Thực sự là quá ồn ào a.

Leo nghiêng đầu nhìn về phía tên đàn ông đang đứng ở bên cạnh mình, cười hỏi.

Không dám từ chối yêu cầu của cậu, một đám người đang vây xem cuộc giao đấu này, lập tức xúm lại, kéo mấy gã bại tướng đang đau đớn, lăn lộn nằm ở trên mặt đất.

– Được rồi. Bây giờ, chuẩn bị sẵn sàng đi, đã đến lượt mày rồi a.

Leo chuyển mắt, tầm nhìn rơi vào trên thân của Chó Điên. Cậu nở nụ cười đến ngây thơ lại toát lên khí tức tàn nhẫn,

– Mày đừng mong được như mấy tên tàn phế ngu ngốc vừa nãy, mà có thể dễ dãi qua cửa, mà thong thả được người đưa vào phòng y tế nha. Tao nhất định sẽ cố gắng chiêu đãi mày a.

Từ trên người của Leo lan tỏa ra áp lực vô cùng mạnh mẽ, chẳng khác nào bị một lưỡi đao sắc bén chém xuống da thịt, đè ép Chó Điên đến mức hầu như không thể thở nổi nữa. Gã đang rất sợ, gã rất muốn xin tha. Nhưng, gã cũng thập phần rõ ràng, nếu gã làm ra hành động như thế, thì trong nhà tù Hoắc Tỳ, gã càng không còn cách nào để ngẩng đầu lên làm người được nữa.

Chỉ đành cắn răng một cái, Chó Điên nhào về phía Leo. Dù cho gã có bị thương tơi tả đi nữa, thì gã cũng sẽ không để cho cái thằng oắt con này được dễ chịu!

Đã mang theo chủ ý quyết tâm này rồi, Chó Điên liền liều mạng đánh đấm như là không còn muốn sống nữa. Mỗi một chiêu mà gã xuống tay đều tàn nhẫn đánh về phía Leo.

Người đời hay nói, kẻ điên lại liều mạng, không sợ chết vốn là đáng sợ nhất. Nhưng, nếu như một tên còn lại cũng là người điên, thì kết quả trên liền không nhất định đi.

‘Rắc, răng rắc, rắc…’

Tiếng gãy xương giòn giã không ngừng vang lên khiến người nghe phải cảm thấy sởn cả tóc gáy. Nhìn vào khuôn mặt luôn mỉm cười của thiếu niên, nhưng đôi tay của cậu lại không chút nào nương tay vung ra một quyền mạnh bạo đánh gãy xương mũi của gã, lập tức đôi chân đã giơ lên, tiếp theo liền tung ra một cú đá, đạp gãy xương đùi trong của gã. Cả thân người của gã té lăn, quằn quại nằm ở trên đất. Cậu đứng ở trên cao, chậm rãi, dùng chân giẫm mạnh xuống, đè lên cánh tay của gã, dùng sức nghiền xuống, ấn gãy xương cánh tay. Cho dù là những phạm nhân vốn mang trên thân tội ác tày trời này, cũng không nhịn được mà quay đầu đi, không dám nhìn tiếp nữa.

Đúng lúc này, hình ảnh đáng sợ này của Leo, cũng đã hoàn toàn in rõ vào trong đầu của mọi người ở đây. Bọn họ gấp gáp tự nhắc nhở bản thân mình rằng, nhất định là tuyệt đối không nên chọc phải cái thằng nhóc điên này a.

Phát hiện ra Chó Điên đã bị ngất đi mất rồi, Leo ngẫm nghĩ một chút, liền không ra tay tiếp nữa. Cậu cũng không muốn đánh chết gã này mau đến thế, thì sau này, liền không thể chơi vui nữa a.

Cho nên, sau khi Leo đã giải quyết gọn gàng đống phiền phức này rồi, cũng thuận tiện mà lập uy. Cậu bày ra dáng vẻ một thân thoải mái, lớn tiếng hỏi:

– Trong đám người ở đây, ai từng là đàn em của Chó Điên hả?

Chần chờ trong chốc lát, trong đám người, mới có mấy đôi tay chậm rãi giơ cao lên.

– Rất tốt. Từ hôm nay trở đi các người chính là đàn em của tôi, hiểu chưa?

– Dạ, hiểu!

Tuy rằng, việc thay đổi vị đại ca mới đầy bản lãnh này vốn rất không tệ a. Nhưng mà vị đại ca này, không cần phải đối xử đáng sợ như cảnh tượng ở trước này, đối với bọn họ là tốt rồi a.

Hoàn toàn không nhận ra được tâm tư này của đám đàn em mới này. Không. Phải nên nói chính xác hơn là, hoàn toàn không thèm để ý đến tâm tư giãy dụa, hoang mang của đám đàn em mới này. Cho nên, Leo vươn ngón trỏ ra, chỉ chỉ vào Chó Điên đang bất tỉnh nằm cuộn người ở trên đất, nói:

– Đưa con chó chết này đi vào phòng y tế, nhanh đi.

Đám đàn em vốn không dám nói tiếng nào, lập tức làm y theo lời của cậu nói.

Leo rất hài lòng, khi thấy một đám thủ hạ nghe lời đến vậy. Nhìn thời gian vốn không còn sớm nữa, cậu lập tức nhún người, bật nhảy lên một cái thật xa, chạy vội đến cổng thao trường, đứng chờ, Hàn Thu Minh vẫn còn chưa quay trở về.

Brand quan sát kĩ bóng lưng của Leo, cảm giác hô hấp của hắn đã có chút khó khăn, thủ đoạn độc ác lại mang tâm địa tàn nhẫn đến vậy. Rốt cuộc, tên này là ai đây?

Chuyển mắt nhìn xung quanh, Brand phát hiện ra vẻ mặt của hai tên đại ca còn lại của nhà giam B cũng khó coi giống như hắn vậy. Tuy rằng, vốn không muốn thừa nhận, nhưng sau khi ba người họ vừa nhìn thấy một màn Leo đánh nhau cùng tra tấn kẻ địch, cũng đều bắt đầu sinh ra một tia cảm xúc kính nể đối với cậu. Đây vốn là một thế giới chỉ có một đám cường giả mới có thể sống sót, thì càng không thể nghi ngờ gì nữa, Leo chính là vương giả đứng ở đỉnh chóp cao nhất của Kim Tự Tháp.

*

Nhìn thấy Hàn Thu Minh đi vào văn phòng, ngục trưởng lập tức từ trên ghế ngồi, đứng lên, bước nhanh tới, nghênh tiếp.

– Cậu Hàn đây, đến tìm tôi có chuyện gì không a?

Ngục trưởng vừa bày ra một bộ mặt nịnh nọt hỏi. Đối với lão mà nói, Hàn Thu Minh được vị đại nhân kia cùng với Leo thiếu gia cùng một lúc nâng niu ở trong lòng bàn tay này, vốn là một nhân vật trăm triệu lần không thể đắc tội được a.

– Tôi muốn đổi phòng giam.

Hàn Thu Minh lại cực kì trực tiếp mà nói ra mục đích đến tận nơi đây.

– Chuyện này…

Ngục trưởng hơi run run, cẩn thận từng chút một, dò hỏi:

– Xin hỏi, tại sao cậu lại đưa ra quyết định này vậy a?

– Tôi không thích tên ‘bạn cùng phòng giam’ hiện tại.

– Thế nhưng…

Ngục trưởng lập tức lộ ra vẻ mặt khổ sở như bị làm khó làm dễ.

– Sao vậy?

– Thế nhưng, thân phận của Leo thiếu gia hết sức đặc biệt. Cậu ấy cũng là người mà Noah tiên sinh đã yêu cầu tôi phải chăm sóc đặc biệt. Nếu để cho cậu ấy ở cùng với người khác… Thì tôi thực sự rất khó bàn giao với Noah tiên sinh a.

– Đây là ý tứ của Noah sao?

Đôi chân mày của Hàn Thu Minh hơi nhíu lại, có vẻ hơi do dự,

– Rốt cuộc, tên nhóc này là ai đây?

– Việc này… Tôi thực sự là không tiện để nói ra.

– Tôi chỉ là muốn biết thân phận của bạn cùng phòng, đến quyền lợi đơn giản vậy, tôi cũng không được hưởng sao?

Hàn Thu Minh có chút không kiên nhẫn.

Ngục trưởng do dự mãi, cuối cùng, lão vẫn quyết định vẫn không nên đắc tội với Hàn Thu Minh.

– Cậu Leo chính là cậu chủ nhỏ của gia tộc Merrock.

Sau khi Hàn Thu Minh nghe thấy cái tên mà ngục trưởng vừa nói ra xong, thân thể của anh không khỏi hơi run run lên, kinh ngạc đến mức lắp bắp, kêu lên:

– Merrock? Gia tộc Merrock chiếm lĩnh toàn bộ đông khu?

– Đúng rồi. Dạo gần đây, Leo nhất thời chọc đến một chút phiền toái, cho nên, mới đành tới nơi này để tránh né đỡ qua một đoạn thời gian khó khăn này a.

– Hóa ra là như vậy.

Hàn Thu Minh tự thì thầm, đột nhiên, anh như nhớ tới cái gì, lập tức hỏi:

– Nếu tên nhóc này muốn tránh đầu sóng ngọn gió, vậy đến khi nào tên này mới rời đi đây?

– Chuyện này… Thì tôi cũng không biết rõ lắm a.

Hàn Thu Minh lộ ra biểu tình thất vọng. Anh còn tưởng rằng, An Sinh sẽ mau chóng cất bước rời đi nữa chứ.

– Xin hỏi, Hàn thiếu gia còn có cái gì cần tôi làm nữa sao?

Ngục trưởng cẩn thận từng chút một, mở miệng dò hỏi.

– Không, không còn có chuyện gì nữa đâu. Vây thôi, tôi đi về trước đây.

– Để tôi gọi người đưa ngài về.

– Không cần đâu.

– Vâng. Mời ngài ra về thong thả.

Chờ sau khi Hàn Thu Minh đã đi ra khỏi văn phòng, ngục trưởng mới dám đứng thẳng người, lộ ra nụ cười gian trá.

Kỳ thực, ban đầu, Noah tiên sinh vốn chưa từng hạ lệnh xuống, là muốn để cho hai người này ở cùng một phòng giam. Chỉ là do lão tự cảm thấy để cho hai người này ở chung một chỗ, mới là giải pháp cực kì an toàn, cho nên, mới tự chủ trương đưa ra quyết định này đồng thời cũng đã thực hiện. Bây giờ, lão cũng đã thu tiền của Leo thiếu gia, tự nhiên không thể làm trái ý của cậu. Thậm chí dù là Noah tiên sinh biết được, hừ hừ, thì cho dù lão có bị khai trừ cũng không đáng kể a.

*

Hàn Thu Minh một mình đi trên đường, quay trở về thao trường. Anh luôn yên lặng trầm tư, nghĩ về mối quan hệ giữa anh cùng An Sinh. Tuy rằng, Hàn Thu Minh vốn vẫn luôn yêu thích phụ nữ, nhưng bởi vì chuyện anh trai của anh cũng là người đồng tính luyến ái. Cho nên, anh cũng không ghét người đồng tính luyến ái. Hơn nữa cùng một lúc, anh đã ở trong nhà tù lâu đến thế rồi. Cho nên, từ lâu, anh cũng đã tiếp nhận chuyện nam nhân ở cùng nam nhân rồi đi.

Nhưng, tiếp thu là một chuyện, bản thân mình lại đi thích một người đàn ông khác, lại là một chuyện khác. Tuy nói rằng, anh cũng không ghét An Sinh. Nhưng anh cũng không cho là một thiếu niên như cậu lại có thể hiểu được tình yêu là thế nào đi.

Kỳ thực, bản chất của Hàn Thu Minh là một người phương Đông rất truyền thống. Anh luôn mong muốn tìm kiếm được một người có thể nắm chặt tay nhau, đi cùng mình cả quãng đời, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh, mà không phải chỉ là tìm một người tình nhỏ, tùy tiện vui đùa một phen.

Huống chi, hiện tại, thân của cả hai đều vẫn đang ở trong nhà tù. Đây vốn là một chỗ đặc biệt. Mà, anh vẫn còn phải ở trong tù ngồi qua năm năm nữa mới được tự do. Mà, An Sinh lại là người bất cứ lúc nào có thể rời đi.

Hai người lại muốn bàn luận chuyện tình cảm chân thành, thực sự là, một chuyện buồn cười a.

Vẫn là nên trốn thì cư trốn đi thôi. Phải trốn đến khi tên nhóc quỷ này rời đi khỏi nhà tù này thì đã không sao nữa rồi đi.

Hàn Thu Minh âm thầm quyết định. Dưới cái nhìn của anh, An Sinh mê luyến anh, thuần túy chỉ là do trong nơi nhà tù lạnh lẽo này, chỉ có anh mới đối xử tốt với cậu, căn bản là cậu vốn không hề hiểu được cái gì gọi là tình yêu a.

– Thu!

Hàn Thu Minh mới vừa bước vào thao trường, liền bị Leo đã đứng giữ cổng một lúc lâu, tiến lại ôm chầm lấy. Cậu vừa dí sát mặt của mình lên, dụi dụi vào một bên mặt của Hàn Thu Minh, vừa oán giận nói:

– Sao anh lại đi lâu đến thế a? Tôi thật lo lắng cho anh mà.

– Không có chuyện gì đâu.

Hàn Thu Minh vươn tay đẩy mặt của Leo mặt đẩy ra. Anh nhạy cảm nhận ra bầu không khí hết sức kỳ quái bao trùm lên trên thao trường. Nếu nói là vừa nãy, mọi người dùng tầm mắt tò mò, hiếu kì, đánh giá cả hai người họ. Thì, giờ khắc này, trong ánh mắt của bọn người này, lại tràn ngập sự kính nể.

– Nơi này, vừa nãy đã xảy có chuyện gì rồi sao?

Hàn Thu Minh nghi hoặc, hỏi.

– Không có xảy ra chuyện gì cả đâu.

Leo cười đến ngây thơ lại vô tội.

Tự nhiên là, Hàn Thu Minh không tin lời Leo nói rồi, nhưng anh cũng không muốn hỏi nhiều nữa, anh càng không có hứng thú để hỏi.

– Chuẩn bị ăn cơm!

Cảnh ngục thổi còi tu huýt lên, tiếp theo, la lớn.

– Chúng ta đi thôi, Thu.

Leo đưa tay nắm chặt lấy tay của Hàn Thu Minh, kéo anh đi ra khỏi thao trường.

Mọi người đều nhìn theo bóng dáng rời đi của hai người, lập tức, sâu sắc phát hiện ra rằng, Leo – cái thằng nhóc điên này, còn là một kẻ hai mặt từ đầu đến đuôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.