Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 79: Chương 79: Đắc ý




Lâm Yến Chi đến bên vỗ vai cô ăn ủi. Mới nhìn thôi Lâm Yến Chi cũng đoán được tâm trạng của cô lúc này, mấy hôm nay từ khi chia tay với anh cô về nhà với Lâm Yến Chi cũng không đi đâu, chỉ có ở nhà suốt.

Ai nói yêu đương là vui chứ, cô sẵn sàng táng vào miệng tên đó đầu tiên, nó đau lòng lắm chi bằng độc thân rồi cô đơn một chút nhưng ít ra cũng không phải khổ tâm thế này.

Vì cô vừa mới tắm xong tóc đang còn ướt nên Lâm Yến Chi cầm máy sấy đến sấy khô hộ cô, tiếng ù ù vang lên bên tai cô chẳng nghĩ được điều gì lúc này, hai người đang im lặng bỗng Lâm Yến Chi lại nói.

“Anh Thư, hồi nãy lúc mình nghe máy mình thấy giọng của anh ta có vẻ thật sự rất thê thảm đấy, cậu có nghĩ đến việc...”

“Cậu đừng nhắc đến anh ta nữa được không?”

Chưa để Lâm Yến Chi nói hết câu thì cô đã vội phản ứng, đây là lần đầu tiên cô gắt gỏng với cô bạn thân của mình như vậy. Mấy ngày nay cô đã rất buồn vì chuyện của anh và cô, anh là người làm cho cô như thế mỗi lần nhắc đến cô không khỏi tức giận.

Sau một lúc bình tĩnh lại nhận ra hồi nãy mình cư xử không đúng cô liền nhẹ nhàng nói.

“Ừm...mình xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu, chỉ là mình không muốn cuộc sống sau này sẽ vì một người đàn ông tệ bạc như anh ta làm rối loạn, mình đã quyết định chia tay rồi...sẽ không có chuyện sẽ quay lại đâu!”

“Vậy còn công việc của cậu thì thế nào?”

“Mình sẽ nghỉ việc, mình sẽ đi xin việc ở chỗ khác”

“Khó khăn lắm cậu mới có một công việc, chỉ vì chia tay mà lại...Dù sao thì công việc cũng đâu có liên quan đến tình cảm cá nhân đâu chứ, mình không chắc là sau khi nghỉ việc ở công ti sẽ dễ dàng tìm việc ở nơi khác đâu...”

Lâm Yến Chi nói xong thì tâm trạng của cô trùng xuống, biết là vậy nhưng nhất quyết cô cũng không muốn liên quan đến anh nữa, dù cho dựa trên công việc thì cũng không thể tránh khỏi phải gặp mặt.

Lâm Yến Chi sấy khô xong thì trải tóc luôn cho cô, bạn mình thất tình nhưng cũng phải vạ lây là vậy đấy, cô bạn thân nào đó đến bên nói.

“Anh Thư, mấy hôm nay cậu cứ mãi ở nhà như vậy cũng rất khó chịu, chi bằng tối nay chúng ta đi dạo một chút cho tinh thần khuây khỏa...Yên tâm đi, cũng là cuối tuần nên mình không có nhiều công việc, mình nghe nói tối tay ở trung tâm giải trí có biểu diễn xiếc đấy...”

“...”

Thấy cô không nói gì mà chỉ im lặng thì Lâm Yến Chi lay lay vai cô, khuôn mặt có chút thành tâm năn nỉ. Tưởng chừng như cô sẽ từ chối nhưng gương mặt lại chuyển từ trầm tư sang vui vẻ, cô cười tươi gật đầu đồng ý.

“Yến Chi, mình cũng đâu có buồn tới nỗi tự phải nhốt bản thân ở nhà chứ, dù sao cũng phải tiếp tục vui vẻ với cuộc đời mà...”

“Phải vậy chứ, đây với là Trần Anh Thư xinh đẹp dịu dàng mà mình biết...”

Tại một quán coffee nhỏ ở trung tâm thành phố, Trần Mỹ Linh ăn mặc sang trọng ngồi khoanh tay trước ngực, uy lực nhìn cô gái trước mặt. Cô gái kia gương mặt có vẻ tự tin đẩy một chiếc túi nhỏ kèm theo một tờ giấy có ghi thông tin gì đó đến trước mặt.

“Trần tiểu thư, đây mà tóc và thông tin đầy đủ của cô ta”

“Có chắc là của cô ta không? Nếu như có sai sót thì...”

Gương mặt có chút tự tin cắt ngang lời của người trước mặt “Cô yên tâm đi, đây là tóc của Trần Anh Thư 100%, tôi tuy nhà nhân viên nhưng lại là người đứng đầu của phòng nhân sự có thể dễ dàng copy thông tin của mọi người trong công ty mà”

“Được, nói như vậy cũng có thể tạm tin tưởng. Chuyện giữa chúng ta... nhất định không có người thứ ba được biết, nếu không!”

“Trần tiểu thư, cô yên tâm đi. Dù sao hai chúng ta cũng cùng ghét một người mà, nếu tiết lộ tôi cũng đâu có lợi gì... Chỉ cần sau này cô hợp tác với công ty chúng tôi nói với cấp trên cho tôi tăng chức là được rồi”

“Vậy thì cứ theo như thoả thuận mà làm!”

Nói xong Trần Mỹ Linh trong bộ váy hàng hiệu sang trọng đứng dậy, cầm vật mà cô gái kia đưa bỏ cẩn thận vào túi xách, tờ giấy điền thông tin cũng được gấp nhỏ để vào trong.

Hoàng Kiều Vi sau khi nhìn theo bóng lưng của Trần Mỹ Linh rời đi trong lòng lại len lõi một tia hi vọng để có thể hãm hại Trần Anh Thư.

Trần Mỹ Linh có thân phận cao quý lại cũng có chung mục tiêu, cô ta dám chắc sau này bản thân sẽ có một thế lực lớn chống lưng để có thể thuận lợi tiến tới một mục tiêu cao hơn, nhổ bỏ được cái gai trong mắt như Trần Anh Thư ra ngoài.

Trần Anh Thư à, có trách thì hãy trách bản thân mình xui xẻo đi...1

Nghĩ thầm trong bụng Hoàng Kiều Vi không quên cầm ly coffee trên bàn uống hết rồi mới vội vàng rời khỏi để đi về công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.