Ngồi đối diện với Phong phu nhân, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn gương mặt nghiêm nghị của bà.
“Trần Anh Thư, bác nghĩ con nên rời xa con trai bác thì hơn”
Cô bất ngờ nhìn bà, ánh mắt lưng tròng”Bác, tại sao? Con yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu con. Chẳng lẽ con đã làm gì có lỗi với bác sao?”
“Con rất tốt, rất hiền lành....nhưng mà....”
Bà chần chừ nói khiến nước mắt cô trực trào.
“Cũng như con biết đấy, gia đình bác danh gia vọng tộc như vậy ít ra thì cũng cưới cho con trai mình một cô gái có thân phận một chút, con là trẻ mồ côi như vậy...bác nghĩ sẽ rất khó”
“Chẳng phải lúc trước bác rất muốn con làm con dâu của bác sao?”
“Con nhầm rồi, từ bỏ đi”
Phong phu nhân cầm chiếc túi xách lên trong bộ váy nhung đỏ bó sát sang trọng bước đi, lòng cô đau quặn thắt lại chạy theo bà cho tới điểm dừng cuối cùng là một chiếc xe hơi sang trọng.
“Phong...”
Giọng nói cô nhỏ dần, những giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống. Hai người bước ra từ trong xe là Phong Thanh Dương và một cô gái xinh đẹp, cô ta còn khoác tay hôn lên má anh rồi anh lại dùng cái ánh mắt nuông chiều nụ cười ôn nhu vốn chỉ dành cho mình cô cho cô ta.
Nhìn thấy cảnh ba người cười nói với nhau vui vẻ khiến cô không thể tin nổi, lồng ngực khó thở, hô hấp rối loạn. Trong một khoảnh khắc nhỏ nào đó cô lại thấy ba người liếc nhìn lại phía cô cười đắc ý rồi cùng nhau lên xe rời đi mất.
Cô nhấc những bước chân nặng trĩu bước đi y như tâm trạng của cô vậy, rất muốn chạy nhanh tới nhưng không kịp, ngồi sụp xuống đất cô ôm mặt oà khóc thật lớn.
“Phong...tại sao?...hức hức, tại sao lại đối xử với em như vậy!”
“Đồ tồi, tại sao anh lại đối xử với em như vậy!”
Đang trong cảm xúc dâng trào thì bỗng từ đâu có ngườu đứng phía sau vỗ nhẹ vai cô, chẳng thèm để ý nữa những điều xung quanh, cô càng khóc lớn. Chỉ vì cô là một người mồ côi nên mới thành ra thế này sao? Đến người cô yêu nhất cũng bỏ đi.
Trái tim của cô gái giống như bông hoa, sẽ vì người trong lòng mà nở rộ, cũng sẽ vì người trong lòng mà héo rũ.
Phải thật sự yêu, yêu lắm, yêu sâu sắc mới có được cái dũng khí dâng hiến trái tim mình mặc cho người khác chà đạp.
Nước mắt của cô rơi.... Nếu như là lúc trước cô rơi nước mắt, liệu anh có giơ tay nhẹ nhàng ôn nhu mà lau nó đi hay không?
Tất cả đều kết thúc thật rồi.
“Phong à...em yêu anh. Yêu anh rất nhiều mà...hức hức”
Khóc xong thì người phía sau vỗ vai cô nhanh hơn còn kéo cô đứng dậy khỏi mặt đất, đầu óc cô bỗng tối sầm lại rơi vào một vòng xoay vô định. Trần Anh Thư phản ứng mãnh liệt, tay chân khơ loạn xạ rồi bật dậy thật nhanh khỏi vòng tay của anh.
Ánh mắt mơ hồ đọng nước nhìn xung quanh căn phòng ngủ rộng lớn trắng toát thoang thoảng mùi hương bạc hà dễ chịu. Phong Thanh Dương ngồi bên cạnh cô rồi ôm lấy cô, để đầu cô gái nhỏ tựa vào lồng ngực mình.
“Em gặp ác mộng sao? Có anh ở đây sẽ không rời bỏ em đi đâu! Anh cũng yêu em”
Anh xoa đầu cô rồi vuốt lưng cho cô. Sau khi hoàn hồn cô ngước lên nhìn anh vẫn là ánh mặt dịu dàng, giọng nói trầm ấm ôn nhu đối với cô. Hoá ra hồi nãy chỉ là mơ thôi!
Phong Thanh Dương kéo chăn chùm lên cơ thể cô rồi sờ lên má lau đi những giọt nước mắt, anh không biết cô đã mơ gì mà khiến cô phải khóc lớn như vậy, miệng còn liên tục gọi tên anh, chửi anh là đồ tồi còn nói không muốn mất anh.
Trần Anh Thư liếc ánh mắt ra cửa sổ những giọt nước mưa óng ánh còn đọng lại trên mặt kính, trên thân hai người thì trần như nhộng không còn mảnh vải, trong đầu cô lại hiện lên những cảnh ái ân của hai người hôm qua.
Có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều quá nên mới mơ như vậy nhưng gương mặt lại thoáng buồn khi nghĩ về thân phận của mình. Phải! Cô là trẻ mồ cô còn anh là ai! Là một tổng tài cao lãnh, gia đình giàu có, nếu cưới cô về thật sự người ngoài sẽ chê cười.
Không xứng, mãi mãi không xứng!
Cô phớt lờ anh định đi xuống giường thì anh lại ôm cô kéo lại lòng mình.
“Em nên nhớ, em là người anh yêu nhất. Cho dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn yêu em nên đừng dấu diếm chuyện gì với anh. Có gì thì cứ nói với anh”
“....”
“Em à! Em mà đau thì tim anh sẽ đau gấp nhiều lần”
Trần Anh Thư cảm động trước những lời nói đó, giọng nói tủi thân hẳn.
“Em là trẻ mồ côi, mẹ anh không cho chúng yêu nhau, anh chán em, anh với cô ấy...”
“Ngốc quá, mẹ anh rất quý em...bà ấy sẽ không làm vậy, với lại anh chưa bao giờ coi em là kẻ mồ côi cả, ngoài em ra thì anh không yêu khai khác”
Khuôn mặt mếu máo như sắp khóc của cô nói “Thật không?”
“Thật đấy, anh yêu em mà” anh vỗ về.