Tại biệt thự Trần Gia.
Trần phu nhân đứng trước cửa phòng của Trần Mỹ Linh gõ cửa vài cái. Bên trong không có hồi âm Trần phu nhân mới nhẹ giọng nói.
“Trần Mỹ Linh, con có trong phòng không? bữa sáng xong rồi, con xuống nhà ăn chút gì đi”
Tất cả trả lời bà lại là những tiếng im lặng, ánh mắt bà khó hiểu rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa ra. Kết quả là người không thấy đâu mà căn phòng bừa bộn hết sức, bà thở dài như một thói quen.
“Con bé này cũng không có lúc nào được gọn gàng chút”
Trần phu nhân đánh ánh mắt qua một lượt phòng của Trần Mỹ Linh bà đang định rời đi nhưng không hiểu sao lại quyết định bước chân vào trong phòng.
Đi đến bên cạnh bàn trang điểm của Trần Mỹ Linh có rất nhiều đồ đạc nằm ngổn ngang, đa số đều là mỹ phẩm mà cô ta dùng.
Trần phu nhân xếp lại những lọ mỹ phẩm rồi đột nhiên ánh mắt bà dừng lại một mảnh giấy đang lòi ra ở một ngăn kéo nhỏ.
“Để như thế này...”
Trần phu nhân kéo cánh cửa ra định nhét tờ giấy gọn lại thì hai mắt bà như lóe lên một tia giảo hoạt, nhìn thấy dòng chữ kết quả xét nghiệm ADN bên trên.
“Chẳng lẽ con bé bị bệnh gì sao?”
Bà hốt hoảng liền lật tờ giấy kia ra, sau khi đọc xong thì cả cơ thể và đứng đơ ra như pho tượng đôi tay cũng không cầm vững nổi tờ giấy mà thả bay xuống bàn. Bà lại nghĩ đến câu hỏi mà ngày hôm qua Trần Mỹ linh đã hỏi thì mới ngờ ngợ ra được sự việc.
“Tờ giấy này...”
Trần phu nhân sờ lên cái tên Trần Anh Thư được ghi rõ trên tờ giấy ánh mắt bà Không giấu được nỗi sự xúc động. Từng mảnh ký ức bắt đầu ùa về.
Trần phu nhân nhớ lại khung cảnh khó sinh ngày hôm đó, hôm định mệnh đấy bà đã mất một người con...
“Hít thở...Bình tĩnh lại...Cố gắng lên. Đúng rồi”
Tiếng la hét vang chói tai bên trong phòng đẻ. Mồ hôi nhễ nhãi ánh mắt mờ nhạt dần, cả cơ thể và đau đớn như muốn xé toạc ra, hạ thân truyền tới cơn đau như chết đi sống lại không chịu được nữa bà ngất đi.
Sau khi tỉnh dậy đã có vị y tá bế một đứa bé đến bên đưa cho bà.
“Trần phu nhân, chúc mừng em bé rất khoẻ”
Nằm trên giường hồi sức gương mặt của bà không thế thoát khỏi nỗi vui mừng, bế lấy con của mình nhưng rồi bà lại ngó nghiêng xung quanh khó hiểu nói tiếp.
“Còn một đứa con của tôi nữa...”
Được biết là mình sinh đôi đấy! Nhưng mà bây giờ chỉ có một đứa bé thì bà cũng hơi lo.
Chỉ thấy vị bác sĩ kia ánh mắt đượm buồn rồi cúi mặt xuống như tạ lỗi, giọng nói nhàn nhạt nhưng cũng đủ khiến cho con người ta phải thật đau lòng.
“Trần phu nhân, xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức... chỉ cứu được người chị thôi”
Đôi mắt bà đỏ hoe lên không dám nghĩ, vì khó sinh nên đã mất một người con của mình. Cái hồi mà bà mang thai ai cũng ngăn cản là để một đứa thôi vì sau này sẽ rất khó sinh lại ảnh hưởng tới tính mạng của cả mẹ và bé, nhưng mà...bà nhất định không nghe.
Dù sao cũng là con, bà sẽ không bỏ đứa nào cả, thấy bà vẫn quyết định sinh thì mọi người cũng không còn cách nào ngắn cản. Ôm đứa bé duy nhất còn sống sót trong lòng những giọt nước mắt của người mẹ sẽ lăn xuống.
Phía ngoài cửa Trần lão gia đứng lẳng lặng cũng đã nghe được cuộc nói chuyện kia, ngày vợ của mình chuyển dạ vì công việc ở công ty gặp nhiều khó khăn nên ông không thể về nhanh để có thể cùng vợ mình vượt cạn.
Nhìn ông bình tĩnh vậy nhưng biết được mất con thì cha mẹ nào chẳng đau sót.
Sau đó bọn họ cũng đến bệnh viện để nhận lại người con xấu số kia về an táng. Trần Lão Gia chỉ đứng lặng im lặng hút một điếu thuốc bên cạnh cửa sổ. Đôi mắt ông nhìn xa xăm thì phía sau lưng có một người đàn ông bước đến, đó cũng là trợ lý.
“Anh Trần. Tôi có một thắc mắc...”
“Cậu nói đi”
“Lúc chôn cất cho nhị tiểu thư, tôi đã không thấy sợi dây chuyền...Nhưng mà rõ ràng chính tôi đã đeo cho cả hai đứa khi mới sinh ra...”
Ánh mắt ông ngờ vực quay lại nhìn người trợ lý của mình, nhưng rồi cuối cùng được biết hôm đó ở bệnh viện chỉ có mình con của ông là đứa bé xấu số nên không nghĩ đến việc sẽ nhận nhầm con đâu.
Thấy một đứa bé nhỏ như vậy lại đeo vật quý giá không thể không nghĩ đến trường hợp sẽ có người lấy đi.
Sự việc khi đó cứ thế trôi đi, thấm thoát cũng đã được hai mươi mấy năm rồi. Trần phu nhân sau khi nhớ lại ngày hôm đó nước mắt không ngừng rơi tờ giấy trên tay bà cũng nhăn nheo vì và nắm rất chặt.
Bà không muốn người con gái duy nhất cảm thấy có lỗi với người chị em của mình nên cũng chẳng nói ra. Dù sao người mất thì cũng mất rồi nên mỗi lần Trần Mỹ linh hỏi đến chị em và đều lảng tránh sang chuyện khác hoặc là lấy lí do khó sinh thôi.