“Khụ khụ, chuyện này không phải do em đấy chứ”
Nhìn thấy cô gái nào đó tự trách bản thân anh liền ngồi lại gần cô đưa bàn tay lên xoa đầu rồi nói.
“Không phải tại em, mẹ anh...chắc bà ấy có việc thật”
Nói xong không khí ngượng ngùng hẳn, hai người im lặng rồi bỗng anh anh có ý định tiếp tục làm chuyện hồi nãy, bàn tay to lớn sờ nhẹ lên má cô đưa môi mỏng gần sát lại thì đột nhiên cô đứng bật dậy khiến anh có chút hụt hẫng.
“À. Để em lấy đồ ăn cho anh, nếu không ăn thì nguội mất ngon”
“Ừm” dù không thỏa mãn trong lòng nhưng anh vẫn gật đầu với cô.
Và cuối cùng thì hai người ngồi ăn sáng cùng nhau và không có chuyện gì mờ ám xảy ra.
Mẹ! Thằng con này vô dụng, nhưng mà nhất định sẽ cưới được con dâu cho mẹ sớm thôi.
Tuy không đến công ty nhưng hai người vẫn có thể ở nhà tự làm công việc được, anh dẫn cô vào một phòng sách khá rộng ở trong căn biệt thự, nơi đây là nơi làm việc riêng của anh mỗi khi về nhà.
Mới đầu vào cô còn không thể tin vào mắt mình, từ trước đến nay ở đây mà cô không biết có một căn phòng lý tưởng để làm việc thế này.
“Từ mai nếu em muốn thay đổi không khí làm việc thì có thể đến đây”
“Ừ” cô gật đầu rồi lại đi xung quanh phòng để tham quan một chút, xung quanh đều được đặt nhiều kệ sách ngăn nắp gọn gàng, ở phía góc ngoài còn có một chiếc cửa sổ nhỏ treo nhiều chậu lan xinh xinh.
“Phong Thanh Dương, vậy hôm nay chúng ta làm việc ở đây được không? Dù sao tình hình anh như vậy cũng không thể đến công ty ngay được mà”
Dù cô nói vậy nhưng trong lòng có vẻ không được chân thật cho lắm vì cô biết vốn anh đã đi lại bình thường từ lâu rồi nhưng cũng không nói toẹt ra được.
Anh chấp nhận lời đề nghị ấy của cô rồi đi chuẩn bị bàn làm việc cho cô cùng một chiếc laptop mới toanh, đặt vài tệp tài liệu nhỏ lên bàn kê sát lại bàn làm việc của anh, anh nói.
“Anh vừa mới mua chiếc laptop này cho em, em thấy thế nào”
Hai mắt cô sáng lấp lánh tỏ vẻ vừa lòng, Phong Thanh Dương cũng chu đáo gớm “Thích lắm, cám ơn anh”
Có chiếc laptop mới trong tay vậy là cô gái nhỏ hăng say làm việc đến cuối ngày, đang gõ phím thì đột nhiên cô lại cảm thấy người đang ngồi cạnh mình như bất động liền quay lại thì giật mình. Hóa ra từ lúc nãy đến bây giờ anh vẫn chống tay nhìn cô.
“Anh không làm việc đi”
“Anh làm xong rồi, chỉ muốn ngắm nhìn em thôi”
Dẻo miệng là nghề của đàn ông mà! ấy thế nhưng sau khi nghe được cái câu nói ấy của anh trong lòng cô lại rạo rực, miệng nhỏ cười tủm tỉm. Nghĩ lại thì thấy cô cũng làm hết công việc của ngày hôm nay rồi liền đứng dậy giả vờ vươn vai.
“Hay chúng ta nghỉ ngơi chút đi, em đi tắm được không?”
“Được, phòng em không khoá”
Cô tự nhiên như vậy một phần cũng là vì ở đây quen rồi, cô đi về phòng dành riêng cho mình mọi thứ vẫn y nguyên mà hình như hàng ngày vẫn có người dọn dẹp thì phải, rất gọn gàng sạch sẽ.
Trần Anh Thư đóng cửa lại, cô bước về phía nhà tắm để đi tắm, một lúc sau cô lại nghe có tiếng động ở phía ngoài. Cô chỉ suy nghĩ đơn giản là vì anh đem đồ vào cho cô, cô liền nói.
“Anh cứ để đấy lát em ra lấy!”
Không có tiếng trả lời mình nhưng đã nghe tiếng bước chân từ phía sau tiến lại.
Cô bé này quả nhiên là ngốc nghếch quá rồi, chẳng có chút đề phòng nào.
Anh Thư quay đầu lại, làn nước của vòi hoa sen vẫn liên tục tưới lên cơ thể trần trụi, ba vòng quyến rũ với những thứ đẹp đẽ nhất được phơi bày ra trước mắt anh.
“Anh vào đây làm gì?”
Hồi nãy cô đi tắm cũng không có khóa cửa chỉ nghĩ anh cũng không có vào làm cái gì đâu, vậy mà bây giờ lại có ý đồ xấu.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cơ thể Kiều Diễm của cô, bàn tay thì liên tục cởi quần áo trên thân mình vứt hết xuống sàn của nhà tắm cho tới khi chỉ còn chừa lại chiếc quần lót bao bọc thứ vật to lớn kia.
“Này này này anh đừng có mà làm bậy!”
Cô cầm lấy chiếc vòi hoa sen liên tục chĩa về anh. Khuôn miệng của anh cười gian xảo tiến từng bước từng bước một lại chỗ cô.
“Á, này...Lưu manh, thả em ra”
Không lâu sau ở trong phía nhà tắm lại vọng ra những tiếng động kì lạ, những tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc gấp gáp được truyền ra ngoài, trên mặt của cửa kính đang bị hơi nước trắng xóa bao phủ cũng lấp ló dấu bàn tay nhỏ trống lên.
“Á”
“Anh nhịn đủ lắm rồi”
“A, từ từ thôi...Tay anh, chết tiệt!...Bóp mạnh quá”
“...”
“Anh cuồng bạo quá, nhẹ chút thôi!”