Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 12: Chương 12: Nếu cô đói thì ăn cùng tôi




Sau một buổi làm việc mệt mỏi của công ty, cô khởi động tay, vặn người nhẹ. Liếc nhìn lại phía của Hoàng Kiều Vi thì bỗng thấy cô ta đang nhìn cô chằm chằm, cô có chút bất ngờ nhưng rồi vờ như không biết gì.

Mọi người bắt đầu đi ăn cơm trưa, cô cũng thế. Định bụng rằng bản thân sẽ xuống lấy xuất của mình đem lên phòng làm việc ăn, dù sao cô cũng không quen ăn uống ở nơi đông người cho lắm.

Cầm xuất cơm dành cho bản thân trên tay, cô đang đi lên phòng làm việc thì thấy Hoàng Kiều Vi cùng một nữ đồng nghiệp nữa đang đi xuống phòng ăn. Cô không muốn liên quan gì đến cô ta nên chỉ thản nhiên mà bước qua.

Không đơn giản như cô nghĩ trong đầu. Hoàng Kiều Vi nhìn thấy cô thì liền chạm vào vai cô.

“Trần Anh Thư, cô có một mình thôi sao. Còn cầm cơm lên chỗ làm như vậy, cô không biết quy tắc thật à?”

“Công ty mình có quy định không được đem cơm trưa lên phòng làm việc sao?” Trần Anh Thư không chút e ngại mà hỏi lại.

“Cô còn dám trả treo với tôi? Cô đừng quên lời cảnh báo lúc trước”

Trần Anh Thư dù sao cũng không thích qua lại nhiều lời. Ở trong ca dao người ta hay nói nước sông không phạm nước giếng, còn ở ngoài đời cô ngồi một chỗ thì nước bẩn vẫn chảy đến chân. Thấy cô vẫn không có chút gì sợ hãi Hoàng Kiều Vi nói tiếp.

“Người mới cũng khá quá rồi đấy”

“Khá hơn cái nết của chị là được”

Hoàng Kiều Vi nghe được câu nói đó của Trần Anh Thư thì tức tối đẩy cô một cái, hộp cơm trên tay của Trần Anh Thư không cầm vững mà rơi xuống đất, nhìn thấy vẻ mặt khó khăn của cô thì Hoàng Kiều Vi lớn giọng nói tiếp.

“Cô dám nói vậy sao? Đồ nhà quê hèn mọn, đợi sau khi tôi được thăng chức làm thư ký rồi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ”

Hoàng Kiều Vi vừa nói dứt câu thì một thân hình cao lớn từ đâu xuất hiện.

“Thật vậy sao. Từ khi nào một tổng giám đốc như tôi lại không biết sắp có một thư ký vậy”

Hồi nãy khi Phong Thanh Dương bước ra khỏi thang máy đã nghe được tiếng ầm ĩ của đám người này. Đến nơi thì thì thấy cô, nghe Kiều Vi nói khiến anh tức giận. Cô ta nhìn thấy tổng giám đốc không khỏi bất ngờ.

“T...tổng giám đốc, chỉ là hiểu lầm thôi. Em chỉ nói đùa với nhân viên mới một chút”

“Ăn nói tùy tiện, tôi không ngờ công ti mình lại chứa những người có tư tưởng bắt nạt người mới như vậy, cô là nhân viên của bộ phận nào”

Thần thái của anh thật sự khiến cho con người ta phải sợ hãi, từng lời nói ra đều nhiều những con dao sắc lạnh. Nhận thấy tình hình bất ổn, Hoàng Kiều Vi liền cúi đầu liên tục nói.

“Tổng giám đốc, em xin lỗi. Em hứa lần sau sẽ không ăn nói bậy bạ như vậy nữa”

“Vậy sao. Người cô xin lỗi phải là cô ấy mới đúng”

Hoàng Kiều Vi bất ngờ ngước lên nhìn Phong Thanh Dương, cô ta không thể tin được anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng như vậy lại ra tay bảo vệ một người nhân viên mới đến.

Giọng nói lạnh lùng anh nói “Còn không mau xin lỗi”

Hoàng Kiều Vi nuốt cục tức vào trong bụng quay lại gằn giọng nói với cô.

“Trần Anh Thư, tôi xin lỗi”

Thấy Trần Anh Thư không nói gì thì cô ta tiếp nhẫn nhịn hơn, hạ nhẹ tông giọng.

“Trần Anh Thư, tôi nhật sự xin lỗi cô”

Trần Anh Thư thấy cô ta vậy mà lúc này có chút đáng thương, cùng là nhân viên với nhau còn phải đối mặt lâu dài, dù sao cơm đổ thì cũng đổ rồi. Có bắt tội thì cơm cũng chẳng ăn được nữa.

“Không sao, tôi tha lỗi cho chị”

Thấy Trần Anh Thư nói xong thì Thanh Dương rời khỏi, khi anh đã đi khuất Hoàng Kiều Vi liếc nhìn cô rồi cùng với nữ đồng nghiệp đi mất.

Trần Anh Thư nhìn đống đồ ăn trên sàn, cô quyết định đi đến nhà ăn lấy thêm xuất mới nhưng vì xuống quá trễ nên đã hết cơm. Quay về phòng làm việc với một chiếc bụng đói meo, cô nghĩ ít ra lúc đó cô phải bắt cô ta đền cơm lại cho mình mới đúng.

Quả đúng là ngu ngốc mà.

Cô bước đi nhanh hơn thì đột nhiên đầu lại đụng trúng một bờ ngực to lớn. Tóc cô vì búi lỏng mà cũng tuột xuống xoã dài qua ngang lưng, làn tóc hơi xoăn sóng nhẹ phũ xuống gương mặt xinh đẹp.

Cô vừa xoa cái chán của mình vừa nhìn người trước mặt, hoá ra là anh.

“Cô chưa ăn sao?”

“Tổng giám đốc, tôi...”

“Đi theo tôi”

Nhận được câu nói đó, dù cô không hiểu cho lắm nhưng cũng đi theo lên đến phòng làm việc của anh.

Trước mặt cô là một bàn đồ ăn lớn, trong trong lòng cô thầm cản thán. Hoá ra làm tổng giám đốc sướng như vậy.

“Nếu cô đói thì có thể ăn cùng tôi, dù sao nhiều đồ ăn như vậy tôi cũng không ăn hết”

Cô mang vẻ mặt không tin cho lắm “Tổng giám đốc, anh...nói thật sao?”

Phong Thanh Dương gật đầu với cô khiến cô bất ngờ. Suy nghĩ lại thì anh cũng có chút tốt bụng, cô nghĩ thầm trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.