“Cậu nói sao?”
Lâm Yến Chi kích động đứng bật dậy khỏi ghế nhìn Trần Anh Thư. Mọi người xung quanh cũng nhìn lại hai người với ánh mắt khó hiểu.
Hoá ra sau khi đi làm về hai cô bạn đã rủ nhau đi ăn tối ở ngoài, mãi đến lúc ngồi ăn Lâm Yến Chi mới bật điện thoại lên thì nhìn thấy tin tức của Trần Anh Thư trên mạng liền hỏi cô.
Ban đầu Trần Anh Thư không định nói nhưng trước những câu hỏi dồn dập của Lâm Yến Chi, cô đành phải kể ra hết sự thật.
“Trần Anh Thư, sao lúc về cậu không nói với mình. Chẳng lẽ mình là bạn thân với nhau mà cậu không tin tưởng mình sao?”
“Lâm Yến Chi, chỉ là mình không muốn cậu phải lo lắng nên...”
Lâm Yến Chi ngồi xuống ghế, khoanh tay trước ngực.
“Chuyện cậu bị đem lên mạng như vậy mà anh ta không có phản ứng gì sao? Dù sao người ngủ với cậu tối hôm đó cũng là anh ta, dù không thấy mặt chẳng lẽ anh ta không thấy nhột. Trần Anh Thư, mình thấy cậu quá hiền rồi, khoản nợ lớn như vậy cho cậu làm trợ lý riêng là muốn hành hạ cậu sao?”
Lâm Yến Chi nói hết những bức xúc trong lòng ra ngoài. Trần Anh Thư không ngờ cô bạn thân vì chuyện của cô mà còn lo bức xúc hơn cô.
“Dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc, chúng ta không nên đắc tội thì hơn”
“Nhưng mà bọn họ đăng cậu lên mạng như vậy...”
Lâm Yến Chi đang định nói tiếp thì đột nhiên dừng lại, nghĩ đến việc Trần Anh Thư khó khăn lắm mới xin được việc nếu làm lớn chuyện lên thì e rằng cả công việc lẫn danh dự cũng không còn.
“Dù sao thì việc cũng sảy ra rồi, coi như là mình xui xẻo”
“Cậu nói vậy thì mình cũng cạn ngôn”
Suy đi nghĩ lại thì hai cô bạn vẫn phải ăn hết số thức ăn đã gọi trên bàn sau đó về nhà.
Những ngày tháng tiếp theo của cô trợ lý mới Trần Anh Thư thật sự là những chuỗi ngày ác mộng với tên ác ma như Phong Thanh Dương. Quả là như cô đã dự đoán ban đầu.
Vì Phong Thanh Dương là một người khá khó tính, đã thế sai vặt cô như con ở, thế này thì ai mà chịu nổi chứ.
Trần Anh Thư mặc một một chiếc áo khoác ngắn, chân váy chữ A, không hẳn là sang xịn mịn cho lắm nhưng với vóc dáng thon gọn của cô thì quả là hoàn hảo và có sức hút.
Đứng trước người đàn ông với thân hình cao lớn kia.
“Ngày đầu đi làm, chậm 3 phút rồi” anh nhìn đồng hồ trên tay rồi trách tội cô.
“Tổng giám đốc, tôi xin lỗi, hứa với anh sẽ không có lần sau?”
Và kết quả của ngày hôm đó là:
“Trợ Lý Trần, mau đi lấy coffee cho tôi”
“Vâng, tổng giám đốc”
“Trợ lý Trần, đi sang phòng tài vụ lấy danh sách thu mua tháng này sang cho tôi”
“Trợ lý Trần, đi báo cáo cho quản lý Lục Nhã Hân xem đặt lịch hẹn với đối tác”
“Trợ lý Trần, phòng làm việc bẩn quá rồi, mau dọn đi”
“Trợ lý Trần, Trợ lý Trần...”
“Có”
Trần Anh Thư nhanh chóng đứng trước mặt anh, trên chán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, gương mặt xinh đẹp hiện rõ sự mệt mỏi, vì đi lại quá nhiều mà gót chân của cô đã có những vết thương từ chiếc giày cao gót mang lại. Phong Thanh Dương nhìn bộ dáng của cô không chút thương tiếc.
“Cầm áo khoác của tôi đến đây”
Cô cầm chiếc áo khoác đến đưa cho anh “Tổng giám đốc, áo của anh”
“Giúp tôi thắt cà vạt”
“Hả”
Trần Anh Thư nhìn anh trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần âu. Tóc anh vuốt keo để lộ vầng chán rộng cùng gương mặt nam thần.
“Cô còn đứng đó”
Phong Thanh Dương nhìn lại thấy cô vẫn đứng ngay ra đó thì nói lớn. Trần Anh Thư nghe thấy câu nói của anh liền nhanh chóng đi đến trước mặt, vì chưa bao giờ làm những việc này nên lúng túng buộc đại.
Cô cầm chiếc cà vạt kẻ sọc trên tay, gấp đứng cổ áo anh lên rồi vòng qua cổ của anh. Trong một phút giây nào đó thâm tâm cô cảm thấy chỉ có những bà vợ mới thắt cà vạt cho chồng như thế này.
Phong Thanh Dương nhíu mày. Chiếc cà vạt đã bị cô buộc thành một cục tròn vo ngay trước cổ anh, trông có hơi mất thẩm mỹ.
“Cô có biết thắt cà vạt không vậy?”
Anh có hơi tức giận nói.
“Tổng giám đốc, xin lỗi. Để tôi gỡ ra cho anh”
Thoáng chốc cô đã làm xộc xệch hết cổ áo của anh. Đã không gỡ được nó còn buộc lại chặt hơn, tay nhỏ luống cuống không biết làm sao với nút thắt kia thì lại làm đứt khuy áo của anh. Cô hốt hoảng sợ hãi.
“Tổng...tổng giám đốc”
Anh vẫn chưa làm gì mà cô đã sợ hãi cuống cả lên, anh nhìn cô lúc này có hơi tức giận những cũng bật bười nhẹ. Chiếc khuy áo không còn nên vòng ngực săn chắc của anh cũng lấp ló lộ ra trước mắt cô.
“Trần Anh Thư, không ngờ cô mê body của tôi đến mức đấy”1
“Tổng giám đốc, tôi không có. Tôi chỉ...”
Vì anh cao hơn cô hai cái đầu nên dù là những cử chỉ nhỏ của cô cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của anh.