Trong lúc Trần Anh Thư và Lâm Yến Chi đang kì kèo về vấn đề ở lại hay xuất viện thì từ phía ngoài phát ra tiếng mở cửa.
Hai người im bặt, nhìn về phía thân hình cao lớn đang bước vào. Trên người Phong Thanh Dương thoát ra một cảm giác chết chóc.
Từ khi có Lâm Yến Chi thay anh đến chăm sóc cô thì cô đã chẳng thấy bóng dáng của anh.
Cô chỉ nghĩ vì anh là tổng giám đốc sẽ có rất nhiều việc bận nên không đến được cũng là lẽ thường tình, vả lại cô cũng đâu phải người quan trọng gì đối với anh đâu.
“Tổng giám đốc, sao anh lại đến đây?”
Có lẽ vì chưa tin rằng anh sẽ đến, một câu khỏi ngớ ngẩn được cô phát ra.
“Tôi đến thăm trợ lý của mình. Không được sao? Trần Anh Thư”
“Hả...à, đ...được” cô cười trừ.
“Cô nên ở lại điều trị cẩn thận vết thương thì hơn!”
“Tôi khỏi rồi, tôi muốn suất viện”
Dù sao thì vết thương của cô cũng sắp lành vả lại cô không nằm muốn cứ mãi nằm viện như vậy cho lắm. Ánh mắt anh nhìn cô đăm chiêu rồi đột nhiên anh nói.
“Nếu cô cảm thấy khoẻ rồi thì có thể suất viện”
“Thật sao?”
Trần Anh Thư nhìn Dương thư thần mang vẻ cười. Chỉ mới ở viện một tuần mà cô cảm giác như ở một tháng vậy, thật sự ở trong này rất nhàm chán, rất ngột ngạt.
Anh giúp cô làm thủ tục xuất viện. Lâm Yến Chi đỡ cô đi theo sau anh, nhìn cô bạn mình chỉ vì được suất viện mà đã vui như nhặt được vàng thì Lâm Yến Chi có chút bất lực. Hai cô nàng được anh đưa về đến nhà.
Dừng xe tại trước cổng khu chung cư nơi mà Trần Anh Thư đang ở, chiếc xe Lamborghini sáng bóng dừng lại cũng đủ làm tâm điểm của mọi người chú ý.
Giàu như vậy mà cũng phải ở chung cư sao!
Một người thầm cảm thán.
“Trần Anh Thư cậu đi nổi không để mình đỡ”
Tuy vết thương của cô đã đỡ nhiều phần nhưng không phải là hết đau. Hồi nãy khi anh vừa dừng xe đột ngột mà vai cô có chút kích động.
“Không sao? mình đi được”
Thanh Dương tắt khởi động xe rồi vòng sang ghế phụ mở cửa cho cô.
“Để tôi giúp cô vào trong?”
“Tổng giám đốc, tôi đi được”
“Không cho phép cô từ chối”
Phong Thanh Dương nói như một lời ra lệnh khiến cô không thể nào chối từ.
Còn chưa kịp phản ứng thì anh đã vòng tay qua cơ thể rồi nhấc bổng cô lên, vì hành động bất ngờ của anh mà đôi bàn tay nhỏ khẽ vòng qua vai anh mà ôm chặt.
Cô bạn nào đó ngồi bên cạnh mặt đã đen sì như đít nồi khi ăn phải một tô cơm chó chất lượng như thế. Vậy mà còn bảo không có tình ý gì sao?
Vị tổng giám đốc này cũng quá bá đạo rồi.
Phong Thanh Dương bế Trần Anh Thư lên trên phòng, đặt cô nằm xuống giường rồi lại cẩn thận kéo gối cho cô tựa lưng.
Trần Anh Thư thì vẫn chưa hết ngớ người vì hành động hồi nãy của anh. Anh có phải là tổng giám đốc mà cô từng biết không vậy?
Cô vẫn cứ nhìn theo anh, đột nhiên anh cất giọng.
“Đẹp không? Ngắm đủ chưa?”
Nghe nói như thế cô liền quay mặt đi, cũng may là Lâm Yến Chi chưa vào đến nơi không thì hiểu lầm to lớn mất, ấp a ấp úng trả lời.
“Ai...ai ngắm anh chứ?”
“Vậy sao?”
Môi anh nhếch nhẹ lên nhìn biểu hiện của cô. Trong hành động lúng túng lúc này của cô có chút đáng yêu.
“Tổng giám đốc, anh không về sao?”
Được lắm, là do anh đưa cô về chưa nhận được sự đối đãi nào mà đã bị cô đuổi về.
Vẻ mặt xám xịt anh nhìn cô, hai mắt đen như hố sâu không thấy đáy. Có vẻ như ai đó đã tức giận thật rồi.
“Nếu cô khỏi bệnh rồi thì chuẩn bị đi làm cho tôi?”
“Hả”
Phong Thanh Dương nói xong câu đó thì cũng nhanh chóng rời đi. Lâm Yến Chi vừa bước vào phòng lướt qua anh đã cảm thấy hơi lạnh gáy.
Cô bạn thân tiến về phía cô.
“Trần Anh Thư, anh ta về luôn sao?”
“Ừm” không thể nói là do mình vừa đắc tội với anh, cô cười gượng, khẽ gật đầu.
“Vị tổng giám đốc này cũng thật kì lạ nha. Mà này, hồi nãy anh ta vừa nói gì với cậu thế”
“Chỉ là nhắc mình đi làm”
“Cái gì, mình còn tưởng rằng vì có ý với cậu nên mới quan tâm đến bệnh của cậu. Ai ngờ cũng chỉ vì công việc”
“Quan tâm?”
“Lúc cậu ở viện, tất cả đồ của cậu đều do một tay anh ta chuẩn bị đấy, còn liên tục hỏi mình về tình hình của cậu?”
Lâm Yến Chi vì tức giận quá nên đã nói hết ra với cô. Đang trong lúc cao trào thì đột nhiên phía bụng của Trần Anh Thư phát ra những tiếng 'ọc ọc' khiến Lâm Yến Chi đang định nói tiếp thì dừng lại.
Trần Anh Thư cười trừ lấy tay gãi gãi mặt.
“Ờm...chắc...chắc là mình đói rồi”
“Đói rồi sao? Ôi mình quên mất là cậu chưa ăn. Ngồi yên nhé, mình đi nấu cho cậu”
“Lâm Yến Chi, cám ơn”
“Nhỏ này. Ơn nghĩa cái gì chứ, cậu có phải bạn mình không đấy?”
Nói xong thì Lâm Yến Chi liền đi chuẩn bị đồ ăn đem đến cho cô.