Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 92: Chương 92: Xuất viện




“Em ơi! Tay anh bị đau không cởi được quần, em cởi cho anh”

Trần Anh Thư sững người, không nói nên lời. Cô quay mặt lại ngước lên nhìn gương mặt anh, trông có vẻ thành thật rồi liếc mắt xuống nhìn vết thương trên tay của anh.

Phong Thanh Dương đưa ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn cô như loé lên một tia rảo hoạt. Sao cô lại có cái biểu cảm đáng yêu như vậy! Chỉ tiếc không thể ôm cô, bờ môi mỏng của anh khẽ nói.

“Chỉ là tiện tay cởi khoá quần thôi mà, vì anh đang bị thương nên em mới được giúp anh như vậy đấy”

“Ai thèm muốn giúp anh như này...”

Trần Anh Thư phản ứng dữ dội, câu nói đột nhiên dừng lại mà thay vào đó là hai má cô đỏ lên khi nhìn vào nơi đang phồng to chỗ chiếc khoá quần, bây giờ trong đầu cô lại nghĩ đến nhiều điều đen tối. Chất giọng khàn khàn lại vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Em không cởi thì anh tè ra quần mất, không ngờ em lại đối xử với một người bệnh như vậy! Đồ tàn nhẫn”

Phong Thanh Dương nói câu nói ấy vừa có vẻ thúc giục vừa trách móc cô, cô nuốt nước bọt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)

2. Ly Hôn Thì Đã Sao?

3. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

4. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

=====================================

“Chỉ là cởi thôi mà...”

Trần Anh Thư nhìn vào vị trí của chiếc khoá quần, cô đưa đôi tay thon dài lại sau khi xác định chắc chắn vị trí và động tác tiếp theo trong đầu thì cô nhắm mắt lại quay mặt đi.

Lần đầu làm chuyện đó thật sự rất căng thẳng, ngại ngùng.

Tiếng của chiếc khóa quần vang lên sau khi động tác tay của cô kết thúc, không ngờ nó lại dễ dàng hơn cô tưởng. Biết là mình đã làm xong cô liền dụt tay về đứng quay lưng lại với anh, miệng nói nhỏ.

“Được rồi. Anh mau lên”

“Chưa chắc đã được đâu”

Trần Anh Thư không biết anh nói vậy là có ý gì nhưng cũng không dám quay mặt lại vì biết trước bản thân sẽ đối mặt với tình huống rất khó xử. Giọng nói của Phong Thanh Dương lại vang lên.

“Em đã cởi hết đâu, như thế này thì làm sao mà anh đi vệ sinh được”

Nghe anh nói như vậy cô hơi nhíu mày, rõ ràng là hồi nãy bản thân đã làm xong rồi mà còn chưa được hay sao? cũng vì cái sự tò mò ngu ngốc cô quay lại nhìn.

“A”

Cô la lên một tiếng sau khi nhìn thấy cái thứ không nên thấy đang lòi ra ngoài, đỉnh đầu cô nóng lên, không đúng! Phải nói là cả gương mặt của cô bây giờ đỏ như trái cà chua vừa chín đến, cảm giác lúc này như sắp chảy máu mũi đến nơi vậy.

Cũng đâu thể nói rằng đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ đó của anh nhưng tùy vào mọi hoàn cảnh thì vẫn có thể rất ngại.

Trần Anh Thư lấy tay che mặt, nhưng rồi sau khi nhìn qua khe hở ở kẽ tay thì vẫn thấy một chiếc khuy lớn của chiếc quần chưa được cởi ra thật.

“Em ơi! Sao thế? Anh tưởng em hết sợ sâu rồi”

“Biến thái”

Biết được ý của anh đang nói đến là gì cô tức giận rồi chạy ra ngoài mặc kệ cho anh ở bên trong phòng vệ sinh đang gào thét tên cô. Tên này dù có bị bệnh hay không thì cũng chẳng bao giờ hết cái thói xấu tính ấy.

Ai mà biết được sau khi cô chạy đi khuôn miệng anh khẽ nhếch lên cười.

Dễ thương thật!

Kể từ khi anh xảy ra tai nạn như thế thì người nhà và cô liên tục thay phiên nhau để chăm sóc anh. Cũng không ít những tình huống dở khóc dở cười xảy ra nhưng chung quy lại thì cô và anh cũng đã không còn giận nhau nữa.

Sau vài tháng nằm viện thì Phong Thanh Dương cũng đã có vẻ sắp đi lại được, chân anh cũng không còn đau, có thể cử động các ngón chân của mình.

Còn Phong phu nhân và Trần Anh Thư cô sau nhiều lần tiếp xúc nói chuyện với nhau thì hai người cũng khá hợp ý. Tuy gia đình anh của thân phận trâm anh thế thiệt như thế nhưng cô lại cảm thấy người nhà của anh khá vui tính và dễ thân.

Ngày Phong Thanh Dương xuất viện cô cũng có ý định đến cùng với gia đình anh đưa anh về. Cô hớn hở đứng ở ngoài cửa phòng bệnh cô định mở cửa ra thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở trong phòng.

“Mẹ à”

“Con không cần nói gì hết, chuyện con và trợ lý của mình yêu nhau mẹ đã biết hết cả rồi”

Anh cũng rất yêu cô nhưng thấy cô vẫn đang còn trẻ tuổi lại sợ lấy cô thì cô sẽ thiệt thòi.

“Từ từ đã mẹ”

“Từ từ làm sao được, mẹ đã duyệt con bé ấy rồi, con đã sắp 28 tuổi đến nơi mà không lấy vợ đi thì đến khi nào mẹ mới có cháu để bồng bế đây”

“Nhưng mà con mới vừa khỏi chân”

Bà đâu biết được vì lần tai nạn đó tình cảm của hai người mới có thể quay trở lại. Bây giờ anh mới khỏi bệnh đã nói đến chuyện kết hôn với cô thì có hơi bất ngờ không?

“Con làm thế nào thì làm, mẹ muốn sớm ngày đi gặp thông gia của mình”

Cô nghe được bà nói câu đó thì biết rằng bà không biết cô là không có ba mẹ, tim có chút nhói rồi cô nghĩ đến thân phận của mình, ánh mắt trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.