Lưới Tình Hoàng Kim

Chương 19: Chương 19: Tâm trạng tốt




Tư Điềm Hi toàn thân lạnh lẽo nhưng bên trong thì nóng nực khó chịu, cô giống như nghe được giọng nói của Lôi Duật Thiên mà mở mắt ra hơi thở của hắn rất từ tốn chậm rãi tiến sát lại.

“Tư Điềm Hi cô nhận ra tôi không?” - Hắn rất nghiêm túc nhìn cô cố gắn giúp cô có ý thức.

“Anh..là Lôi Duật Thiên” - Nói xong cô liền kéo tay áo của hắn nụ hôn như bất chợt dán trực tiếp vào đôi môi lạnh buốt của người đàn ông.

Bầu không khí yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng tíc tắc của đồng hồ treo tường, hương vị ngọt lịm của người phụ nữ chạm vào khiến hắn chợt khó chịu ở thân dưới nhưng vẫn không đẩy cô ra để cô trèo lên người.

“Cô có biết mình đang làm gì không?” -Cô vừa định cởi cúc áo ra thì hắn lập tức tóm tay cô lại lạnh giọng hỏi.

“Tôi..tôi biết..” -Cơn đau khó chịu của thuốc cực kì mạnh nếu không giải quyết thì thật sự cô sẽ bị hành hạ đến hết hai mươi bốn tiếng. Cô đau nhói nét mặt cũng chau lại.

Một người đàn ông sinh lí bình thường như Lôi Duật Thiên thật sự như bị Tư Điềm Hi hành hạ nhất là trong dáng vẻ này của cô nhưng dù có bản tính cuồng chiếm dục vọng hắn cũng phải kiềm chế vì hắn không thích ép buộc phụ nữ lại càng không muốn lợi dụng Tư Điềm Hi gặp nạn mà chiếm lợi ích.

Lôi Duật Thiên bị Tư Điềm Hi kích thích bị túa hết mồ hôi lạnh trán anh cũng nổi hết gân xanh phần dưới ***** **** lên đủ biết anh ta khó chịu đến mức nào. Tư Điềm Hi vừa tay trượt xuống người hắn thì đột ngột dừng lại hai mắt mở to như nhận thức lại được hoàn toàn.

“Cô đúng là phiền phức” - Lôi Duật Thiên lập tức xoay người một tay cởi bỏ lớp áo ngoài của cô bế cô thẳng vào phòng tắm cả hai người bị tra tấn tinh thần suốt một đêm cuối cùng cũng có thể vượt qua kiếp nạn trong bồn tắm lạnh lẽo như nước đá.

Sáng hôm sau, Tư Điềm Hi tỉnh dậy trên chiếc giường lớn màu trắng trên người trần trụi khiến cô hốt hoảng ngồi bật dậy nhìn xung quanh lại có thể ngửi thấy một mùi hương thoảng qua quen thuộc nam tính có vẻ người đàn ông nào đó đã vừa rời khỏi đây.

Trong phòng tắm cô cẩn thận bước vào nhìn từ trên xuống dưới không có cảm giác gì mới trên người cũng bình thường thì cô nhẹ thở phào lại càng nghĩ đến bọn khốn kiếp kia thì cô không khỏi tức giận nhất định bà đây sẽ cho tụi mày một bài học.

Lôi Duật Thiên trong phòng họp hôm nay có gì đó rất khác với mọi ngày, tâm trạng hắn khá tốt nên khiến bầu không khí cũng đỡ căng thẳng hơn bình thường dù là vậy thì tất cả đều không thể mất tập chung chú ý từng lời nói phát biểu trong cuộc họp.

“Trong lần quản bá này tôi đề nghị là mời mẫu ảnh nổi tiếng như Sily, cô ấy có tầm ảnh hưởng khá lớn ở Châu Âu cũng có thể giúp sản phẩm của chúng ta được chú ý hơn” - Một ban cán sự cất giọng nói khiến cho nét mặt Lôi Duật Thiên hơi lạnh lại liếc qua ông ta.

“Hình tượng và chất lượng của JL cần một mẫu ảnh nhỏ nhoi nân lên sao?” -Lôi Duật Thiên lời không quá cao nhưng cũng đủ khiến ông ta sợ hãi túa hết mồ hôi lạnh vội vàng đáp.

“Không..tuyệt đối là không phải Lôi tổng nói rất đúng, là JL nân tầm bọn họ mới phải..là tôi suy nghĩ không đúng mong Lôi tổng bỏ qua” - Ông ta vội vàng giải thích khiến mọi người cũng bị áp lực theo.

Tập đoàn kim cương JL có sự ảnh hưởng mạnh mẽ từ trong lẫn ngoài nước đã trụ vững trong thị trường suốt ba thế hệ Lôi Gia. Những người muốn hợp tác với JL có mơ cũng muốn vậy mà ông ta lại nói năng không suy nghĩ như vậy.

“Lôi tổng tôi nghĩ chúng ta nên mời một nhân vật có sức ảnh hưởng vừa phải đặc biệt là nhân vật không có đời tư không trong sạch để tránh ảnh hưởng đến JL” - Một giám đốc trẻ tuổi khá điển trai nhìn qua Lôi Duật Thiên tự nhiên nói.

“Vấn đề này giao cho giám đốc Chung đi cuộc họp đến đây thôi” - Lôi Duật Thiên cất giọng kết thúc cuộc họp mọi người liền gật đầu quay về văn phòng làm việc hoàn toàn không có bất kì ý kiến.

“Lôi tổng, cô Tư tiểu thư đến tìm anh”- Trợ lí Từ bên ngoài đi vào nói nhỏ giọng với hắn.

“Có phải Tư nhị tiểu thư không anh họ” - Giám đốc Chung vừa nói kia chính là em họ của Lôi Duật Thiên.

“Cậu nhàn nhã lắm đúng không vậy thì cậu cứ phụ trách thêm vài dự án kế tiếp của thiết kế mùa hạ đi không xong thì đừng hòng về” - Lôi Duật Thiên lạnh lùng nói khiến Chung Hạo đờ người muốn cầu xin nhưng ánh mắt giết người của anh họ khiến cậu ta khóc không thành tiếng.

“Giám đốc Chung bảo trọng” - Từ Khiêm đi sau Lôi Duật Thiên lướt qua Chung Hạo vỗ vỗ vai an ủi.

“Anh họ anh thật độc ác” - Nhìn bóng dáng Lôi Duật Thiên đi khuất cậu ta mới ngã gục xuống bàn oán than mà khóc không thành tiếng thầm thề sẽ không bao giờ chọc vào cái tên mặt lạnh như băng đó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.