Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 41: Chương 41: Nuôi con để dùng




Thiên Sư Đường tổ chức ghi danh mỗi năm hai lần. Một lần là đầu năm, một lần là đầu tháng sáu. Thông thường đầu năm, đệ tử của các môn phái lớn đều sẽ tiến đến ghi danh, tham gia đánh giá cấp bậc. Cho nên phần lớn mọi người cũng sẽ chọn thời điểm náo nhiệt đó để ghi danh.

Vân Hiểu nghĩ rằng mình đã tìm ra phương pháp thêm tiền vào túi rồi. Chỉ cần thi đỗ là xong, việc này nàng thấy không khó lắm. Huống hồ, lão Chu nói, chỉ cần đạt tới Ngũ Tiền Thiên Sư, mỗi tháng sẽ được nhận phúc lợi đãi ngộ, trợ cấp đặc thù.

Điều cần quan tâm là thực lực lão đầu có vẻ hơi khó vượt qua, xem ra cần phải tăng cường độ học tập của lão, như thế mới có thể đi trên con đường kiếm tiền hợp pháp được. Từ giờ tới tết còn khoảng năm tháng nữa. Cũng không biết kì khảo hạch của Thiên Sư Đường có khó như thi đại học không? Để chắc ăn, vẫn phải viết thêm mấy tập tài liệu nữa cho lão đầu học thôi! Vân Hiểu siết chặt nắm tay, lặng lẽ hạ quyết tâm.

Đang ngồi xới cơm bên cạnh, Bạch Duật bỗng rùng mình. Hôm nay trái gió trở trời à? Tự dưng thấy ớn lạnh sao sao á!

—— —— ——

Vân Hiểu vốn định về sớm để soạn tài liệu. Nhưng vừa bước ra ngoài, đã thấy một người đứng trước cửa nhà lão Chu, hơn nữa còn là người quen, chính là người hôm qua còn nằm trên giường, Thiệu Hiến.

Vân Hiểu và Bạch Duật liếc mắt nhìn nhau, chợt cùng nhớ tới bát canh sâm bị vị nào đó cướp mất. Hai người vô thức che túi tiền, lùi về sau một bước. Tiểu tử này bỗng nhớ lại chuyện hôm qua nên đến đây đòi lại tiền à?

“Hai vị tiên sư.” Thấy hai người bước ra, Thiệu Hiến vui mừng, lập tức tiến lên ôm quyền cung kính nói, “Tại hạ suy nghĩ suốt một đêm, có một yêu cầu quá đáng, thỉnh hai vị thành toàn.”

“Ngươi muốn cái gì?” Bạch Duật hỏi.

Thiệu Hiến ổn định lại thần sắc, hít sâu một hơi, nói, “Ta nghe nói, Thiên Sư Đường có Trường Ninh Đăng, nếu có tu sĩ pháp lực cao thâm bằng lòng châm đèn cho vong hồn, ánh đèn sẽ an ủi vong linh, có thể giúp tại hạ bù đắp chút lỗi lầm.”

“Trường Ninh Đăng?” Bạch Duật ngạc nhiên, quay đầu nhìn lão Chu, “Lão Chu, ngươi từng nghe đến chưa?”

“Đúng là có vật này.” Lão Chu gật đầu nói, “Nghe nói người đốt Trường Ninh Đăng có thể thông hai giới âm dương, mang đèn này hộ tống vong linh bình an xuống Vong Xuyên, tiến vào Địa phủ. Nhưng chỉ có Thiên Sư Huyền giai trở lên mới làm được.”

Hai mắt Thiệu Hiến sáng lên, nhìn thẳng Vân Hiểu, gấp giọng nói, “ Vân tiên sư tu vi cao thâm, có khả năng phá Bách quỷ chi trận, nhất định có thể đốt đèn này, xin tiên sư thành toàn.”

Vân Hiểu híp mắt nhìn hắn, rồi mới trầm giọng nói, “Ngươi muốn đốt đèn là vì Thiệu lão gia?”

Thiệu Hiến đờ người ra, sắc mặt tái đi, một hồi sau mới hơi xấu hổ nói, “Ta... Ta cũng biết ông ấy tội ác tày trời, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha đẻ của ta, ta… chỉ muốn làm chút việc cuối cùng mà người con nên làm.”

Giọng hắn càng nói càng nhỏ, còn mang vẻ khẩn cầu. Thiệu lão gia chết chính là báo ứng của gã, rất xứng đáng. Nhưng người khác có thể nói gã sai, duy chỉ có Thiệu Hiến không được.

“Tiên sư, xin người, ta...”

“Không được!” Hắn còn chưa nói xong, Vân Hiểu đã từ chối thẳng, “Ông ta là cha ngươi, không sai, nhưng ông ta không phải là cha ta, cũng không phải là cha của chúng đệ tử Huyền Môn bị nhốt hôm ấy, càng không phải là cha của những oan hồn bị cầm tù nhiều năm trong trận pháp kia. Không bàn đến việc đèn này có hữu dụng không, cũng không nói đến chuyện ta có đủ năng lực hay không, ngươi dựa vào đâu mà bắt ta phải thành toàn cho tình cha con các ngươi. Khiến cho tất cả nạn nhân không còn cơ hội đòi lại công bằng?”

“...” Thiệu Hiến sững sờ, nhất thời không biết trả lời thế nào. truyện ngôn tình

“Cái chết của cha ngươi hoàn toàn là gieo gió gặt bão, không liên quan gì đến người khác. Cho dù ông ta phải xuống Địa phủ chịu trừng phạt, thì cũng do chính ông ta tạo nghiệt!” Vân Hiểu tiếp tục nói, “ Ngay từ đầu ông ta đã lựa chọn làm như thế, chắc hẳn cũng biết có ngày phải gánh chịu hậu quả.”

“Nhưng... Nhưng trừ cách này... Ta không biết mình còn có thể làm gì, dù sao ông ấy cũng là cha ruột của ta...”

“Ngươi chắc chứ?” Vân Hiểu đột nhiên nói.

Thiệu Hiến sững sờ, ánh mắt ngờ vực nhìn nàng, “Tiên sư nói lời này...” là có ý gì?

“Cha ngươi bày trận đó bao lâu rồi?”

Mặc dù hắn không hiểu tại sao nàng hỏi cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Hình như là… hơn bốn mươi năm, gần đây ta cũng mới biết chuyện này.”

Mấy tháng trước, bệnh tình của hắn đột ngột trở nặng, phụ thân mời vài người huyền môn tới nhà làm khách, nói muốn trừ tà cho hắn. Hắn vô tình phát hiện âm mưu của ông ấy, cho nên nhân lúc phụ thân không chú ý, thả những người kia đi. Từ đó về sau, phụ thân bắt hắn hàng đêm phải canh giữ sơn động kia, để hắn trấn an đám lệ quỷ càng ngày càng tàn bạo.

Nhưng không ngờ... Vẫn không cứu được những người kia.

“Bốn mươi năm! Ngươi nói trận này có trước cả khi ngươi sinh ra? Không thể nào!” Bạch Duật giật nảy mình, chợt nghĩ tới điều gì liền vội hỏi, “Ngươi sinh năm nào? Ngày sinh tháng đẻ bao nhiêu?”

Thiệu Hiến ngẫm nghĩ, thẳng thắn nói ra.

“Lão Chu, mau tính đi!” Bạch Duật vội vàng đẩy người bên cạnh.

Lúc này, lão Chu mới bấm ngón tay tính. Hồi lâu, còn lấy mấy đồng xu ra, cẩn thận bốc số. Một lúc sau, chợt trợn tròn mắt, “Đây... Đây là Thập Phá mệnh cách, tướng đại quý đó!” Lão Chu không thể tin nổi, lão hành nghề này bao lâu nay nhưng đây là lần đầu tiên gặp loại mệnh cách này.

Thập Phá mệnh cách là mấy đời trước liên tiếp làm việc thiện tích góp phúc khí, hoặc là mang theo công đức chuyển sinh, là mệnh cách được Thiên Đạo phù hộ, khí vận bất phàm. Chỉ cần không làm việc ác, cả đời hưởng vinh hoa phú quý.

“Chẳng trách... Ngươi có thể chịu đựng Tập Oán Chú suốt bằng ấy năm.” Người bình thường chỉ thể chịu oán khí nhiều nhất là hai ba năm, rồi sẽ bị nuốt hết sức sống mà chết. Hắn chống đỡ được lâu như vậy là nhờ phúc khí trên người triệt tiêu bao nhiêu oán khí.

“Không thể nào, loại mệnh cách này sao lại lao thân vào Thiệu phủ?” Lão Chu tính toán rồi lại cau mày. Theo lý thuyết, loại mệnh cách này không đầu thai vào Hoàng tộc, thì cũng vào danh môn vọng tộc mới phải. Tại sao lại đến một nhà buôn như Thiệu phủ?

Thiệu Hiến không hiểu, nhìn Bạch Duật, “Xin hỏi tiên sư, Tập Oán Chú là cái gì?”

“Trên người ngươi có Tập Oán Chú, có lẽ bị gieo ngay từ khi còn nhỏ.” Bạch Duật không giấu diếm hắn, giải thích, “Chú này tụ hợp oán khí của lệ quỷ, bệnh của ngươi cũng từ đó mà ra. Nếu không phải nha đầu kịp thời thi châm trấn trụ hồn phách cho ngươi, thì ngay tại thời điểm Thiệu lão gia chết, mạng của ngươi cũng không còn rồi.” Tuy hắn có mệnh cách tốt, kết cục cũng không tới nỗi nghiêm trọng như thế, nhưng hẳn cũng gần tương tự.

“Từ nhỏ...” Thiệu Hiến chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt trắng bệch.

“Chẳng lẽ Thiệu lão gia dùng ngươi làm vật chứa nuôi đám oán khí kia sao?” Lão Chu cũng kịp phản ứng, “Thế nhưng... Ngươi là con gã, cùng chung huyết thống. Nếu ngươi bị oán khí ảnh hưởng thì cũng sẽ liên lụy đến khí vận của Thiệu gia. Trừ phi...” Hắn không phải là con ruột họ Thiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.